Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Chương 46: Kí Ức Quá Khứ, Nỗi Đau Hiện Tại.
H
ắn sau khi ra khỏi lớp hắn không về nhà mà bắt taxi đến một tòa nhà, nói đúng hơn là một căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Hắn đứng nhìn căn biệt thự bằng ánh mắt đầy vẻ chán ghét không dấu diếm, đây là nơi cả đời này nếu có thể hắn nguyện không bao giờ bước chân vào đây.
Căn biệt thự xây theo lối kiến trúc phương tây. Bao gồm một tòa nhà chính và rất nhiều căn biệt thự xung quanh. Hắn bước vào một cách miễn cưỡng. Hắn vừa đặt chân vào thì đã có một vị quản gia cung kính chào hỏi và lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt:
_ “ Ông ta đâu ”_ Hắn hỏi thẳng.
_ “ Lão gia ở sân bắn ” _ Câu trả lời cũng hết sức ngắn gọn đi vào trọng tâm của câu hỏi.
Hắn cũng không có hỏi gì thêm mà đi thẳng đến sân bắn. Sân bắn là một nơi bãi cỏ bằng phẳng, khá là rộng. Được cây cối bao xung quanh. Hắn mới đến gần sân bóng đã nghe thấy tiếng súng nổ nên một cách đanh thép có nhịp chứ không hề loạn. Hắn đi tới gần, cả sân bắn rộng là vậy mà chỉ có duy nhất một người đàn ông độ sáu mươi tuổi đứng đó cầm súng nhắm vào bia mà nhả từng đợt đạn. Tuy ông tuổi đã cao nhưng xem ra thần thái vẫn còn minh mẫn và cơ thể cũng không có biểu hiện gì của tuổi già hết.
Người đàn ông bắn hết đạn trong súng quay người lại thì bắt gặp hắn đôi mắt khẽ nheo lại sau đó đuôi mắt lập tức xuất hiện ý cười rất rõ. Ông ta đi về phía hắn đồng thời chỉ về phía bộ bàn ghế đá không xa ý nói hắn hãy đến đó ngồi. Hắn cũng không phản đối đến đó ngồi và nhận chén trà mà ông ta đưa cho.
_ “ Cháu sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm người ông nội này vậy?.”
_ “ Tôi có việc muốn nhờ ông ” _ Hắn nói thẳng.
_ “ Đây là thái độ của người đi nhờ vả sao? ” _ Ông cười hiền nhìn hắn.
_ “ Tôi nói một lượt được hay không thì ông cho tôi một câu trả lời ”_ Hắn không vòng vo nhiều mà nói huỵch toẹt ra luôn.
_ “ Tôi muốn làm ở cục cảnh sát, ông sắp xếp được mà, đúng không? ”.
Ông nhìn hắn đầy dò xét, sau đó lên tiếng hỏi:
_ “ Tại sao …” _ Ông chưa kịp nói hết câu hắn đã lạnh nhạt mở miệng mà cắt ngang lời ông ta.
_ “ Đó là việc của tôi. Chẳng nhẽ việc dễ thế mà ông cũng không lo nổi sao? ”.
Ông đắn đo một lúc sau đó cũng gật đầu đồng ý, dù sao đây cũng chẳng phải việc gì khó khăn lắm, không phải trong cục cảnh sát không có người nhỏ tuổi, đó là quan niệm xưa rồi, bây giờ chỉ cần có năng lực là được chỉ là danh phận không có thôi. Ông do dự vì thấy có chút tò mò tại sao đột nhiên đứa cháu trai của ông đang đâu lại muốn vào cục cảnh sát. Nhưng nếu hắn đã không muốn nói thì ông cũng không truy vấn đến cùng làm gì, hơn nữa ông chưa dám nghĩ sẽ có ngày hắn đến nhờ vả ông, quả thực làm ông rất vui, đối với đứa cháu này quả thực ông chỉ muốn làm sao cho tất cả những gì hắn muốn, đáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Có lẽ là do quá khứ, ông đã có việc làm mà đến ngay cả chính bản thân ông cũng chẳng thể nào chấp nhận nổi. Ông thực sự nợ đứa cháu trai này rất nhiều, nợ một gia đình, nợ tình yêu thương, nợ một tuổi thơ, nợ một lời xin lỗi … Nợ nhiều đến mức ông sợ đến khi ông nhắm mắt ông cũng chưa chắc trả hết được.
Hắn nhìn thấy cái gật đầu từ ông ta thì lập tức đứng dậy, quả thực hắn không muốn ở lại nơi này một giây phút nào nữa, nếu như hắn không muốn gần nó hơn một chút, không yên tâm về nó thì đánh chết hắn cũng không muốn bước chân đến nơi này, ngay cả việc hít thở không khí ở đây cũng làm hắn không muốn chứ đừng nói đối diện với người này.
Đúng bao năm qua hắn nhu nhược, hắn không cách nào khiến bản thân thôi dính dáng đến nơi này. Hắn vẫn tự luôn cho mình một cái cớ nào đó để biện minh cho mình nhưng quả thực tất cả chỉ là để che dấu đi sự hèn yếu của hắn mà thôi. hắn thật sự hận họ cũng rất hận chính mình.
Hắn vừa đứng dậy đi vài bước đằng sau đã vọng đến tiếng nói, trong giọng nói còn lộ rõ vẻ mong chờ không che dấu.
_ “ Ở lại đây ăn cơm với ông rồi hẵng đi đằng nào cũng đến rồi ”.
_ “ Tôi sợ bản thân nuốt không trôi ”_ Bỏ lại một câu rồi hắn bỏ đi luôn.
Bỏ lại đằng sau một đôi mắt đầy đau khổ dõi theo hắn.
Bước chân hắn cũng bước nhanh hơn, chỉ muốn nhanh một chút mà ra khỏi nơi đây. Nhưng khi bước qua khoảng sân trước căn nhà chính hắn bước chậm lại, tâm chí thất thần mà đứng đó. Ngay ở khoảng sân này mười hai năm về trước mẹ hắn từng quỳ ở đây đến phát bệnh mà chết, mẹ hắn đã ngừng thở từ buổi sáng hôm ấy. Hắn nhìn thấy mẹ mình gục xuống gào khóc muốn chạy lại chỗ mẹ nhưng bọn họ lại ngăn cản hắn. Họ cũng phớt lờ luôn mẹ cậu, đến tận sáng hôm sau có một người mới phát hiện mẹ hắn đã chết. Hắn còn nhớ như in hình ảnh ngày ấy, mẹ hắn được tuyết trắng gần như vùi lấp hoàn toàn. Hắn đã lao đến dùng đôi tay của một đứa bé mà cố gắng phủi hết tuyết trên đầu ngón tay, hắn còn nhớ cảm giác ấy, tim hắn đập nhanh đến mức đau đớn, cả người không ngừng run lên vì sợ hãi, đôi tay đã sớm mất cảm giác do chạm vào tuyết lạnh đến tê cóng.
Nhớ lại hình ảnh đó như có cái gì đó găm thẳng vào tim hắn xé toạc vết thương bao nay của hắn, làm cho hắn ngay cả việc hít thở cũng khó khăn. Hắn vội bước đi như chạy trốn tất cả những hình ảnh đó, những hình ảnh đã ám ảnh hắn không biết bao lâu nay.
Hắn bước ra khỏi tòa biệt thự gọi một chiếc taxi và trở về. Trên đường đi bao kí ức được hắn chôn chặt trong tim cứ thế mà ùa về như đê vỡ, bao hình ảnh đã thuộc về kí ức cứ không ngừng xuất hiện trong đầu hắn mà hắn không cách nào xua tan được. Hắn cảm thấy đến thở cũng làm hắn cảm thấy đau đớn.
Đưa mắt ra ngoài cố phân tán sự chú ý nhưng cảnh vật bên ngoài không đủ để xua tan đi bóng ma quá khứ trong tâm chí hắn. Nếu như không có ngày ấy hắn sẽ không bị đánh mất đi tuổi thơ, sẽ có mẹ, dù không có một gia đình hoàn chỉnh cũng chẳng sao. Ít ra hắn sẽ có mẹ, có người mà hắn trân trọng yêu quý, có người luôn yêu thương hắn.
Hắn cứ như vậy bị con ma quá khứ dẫn lối vào vũng bùn đau khổ trong quá khứ mà không cách nào vùng thoát khỏi. Hắn đến nhà lấy tiền giả cho người tài xế rồi vội chạy vào căn nhà của hắn, như một con nghiện ma túy lên cơn vật thuốc hắn vớ vội chai rượu trong tủ kính, vội vàng mở nắp rồi tu một ngụm lớn, chỉ khi hắn cảm nhận được vị cay xè của rượu nơi đầu lưỡi hắn mới cảm thấy dễ thở một chút. Rồi hắn đi về phía sopha quăng mình xuống rồi không ngừng uống rượu, để mặc những hình ảnh của quá khứ ùa về dầy vò bản thân.
Hắn vẫn luôn như vậy, luôn câm nín tự liếm láp vết thương của mình không chịu cùng ai chia sẻ, và bản thân hắn cũng chẳng biết chia sẻ cùng ai nữa. Khi còn là một cậu bé mỗi lúc cảm thấy đau đớn không chịu được hắn sẽ đi gây sự đánh nhau rồi để mặc cho người ta đánh đến sứt đầu mẻ trán, không thì cũng tự ngâm mình trong nước lạnh đến mức da thịt tê nên không còn cảm giác, rồi lại cảm lạnh đến mấy ngày, nhưng những điều đó cũng không làm cho vết thương lòng của hắn lành lại được mà chỉ như một con dao sắc bén từ từ từng chút một xé toạc vết thương ra, khiến vết thương càng ăn sâu mà thôi.
Khi lớn lên rồi, mỗi lần có cái gì đó làm gợi lại quá khứ trước kia của hắn, đôi khi chỉ đơn giản hình ảnh một người mẹ đưa cho đứa con ly kem rồi cười dịu dàng xoa đầu nó cũng khiến tim hắn đau như muốn nổ tung, khiến hắn thất thần mất cả ngày. Rồi cách duy nhất là hắn uống rượu, dùng rượu làm tê đi vết thương lòng, để có thể rửa trôi đi những hình ảnh trong quá khứ, hắn dần biến chính mình thành một kẻ nghiện rượu. Để ngày mai tỉnh dậy đầu hắn sẽ đau, để phân tán sự chú ý của chính mình. Nỗi đau này, những năm tháng qua hắn đều tự mình trải qua mà chưa từng san sẻ cùng ai kể cả hai đứa bạn thân hay bất kì người nào khác, hắn chỉ cất dấu riêng cho mình, tất cả …..
Hắn không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu rượu nữa, chỉ biết cứ hết hắn lại lấy chai khác, uống đến mức đến bụng cũng cảm thấy khó chịu, đầu óc quay cuồng. Cuối cùng cái bóng ma quá khứ đã chịu để hắn yên. Bụng rỗng uống nhiều rượu đến vậy làm hắn cảm thấy rất khó chịu, một cảm giác cuồn cuộn từ bụng lên cổ khiến hắn phải lết vội vào nhà vệ sinh mà nôn thốc trong đó. Khi nôn sau hắn cảm thấy khá hơn một chút, nhưng cả người rã rời hơi men cũng dần ngấm. hắn gắng bám vịn đi đến bồn rửa hất nước lên mặt mình rồi lại nhìn thấy mình trong gương hắn nở nụ cười đầy mỉa mai, thảm hại thật. Bao lâu rồi hắn không nhìn thấy mình thảm hại đến thế.
Mở cửa nhà tắm bước ra ngoài, nhưng vừa đi ra ngoài hắn đã cảm thấy một cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến hắn loạng choạng ngã nhào xuống, đầu hắn đập vào tường đau điếng, hắn còn cảm nhận từ chỗ vừa bị đập có thứ gì đó chảy ra. Hắn đổ nhào trên sàn nhà lạnh ngắt, hắn mệt quá bây giờ chỉ muốn chết phứt cho xong. Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu thì hình ảnh của nó liền hiện lên, trong trái tim lạnh lẽo của hắn như có một dòng nước ấm chảy qua.
Trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh của nó, bây giờ tự dưng hắn thấy nhớ nó, nhớ cái kiểu ương ngạnh của nó, nhớ khuôn mặt nó và cả giọng nói đó nữa. Hắn lục tay vào túi quần, bây giờ hắn rất nhớ nó chỉ cần nghe thấy giọng của nó thôi cũng được, bây giờ hắn khao khát muốn nghe giọng nó hơn bao giờ hết. Kéo chiếc điện thoại ra khỏi túi quần đến mấy lần mới được, nằm dưới sàn nhà hắn nhìn lên màn hình điện thoại trong tay, vết tương ở đầu càng làm hắn chóng mặt hơn, đến mức nhìn xung quanh hắn cũng cảm thấy khó. Cố gắng mãi hắn mới tìm được số nó, liền bấm nút gọi. Chỉ sau ba tiếng tút nó đã bắt máy với giọng nói quen thuộc:
_ “ Tôi không rảnh đâu ”.
Nghe nó nói vậy hắn vội nói:
_ “ Đừng tắt máy ”.
_ “ Vậy có việc gì? ”.
_ “ Nói gì đi, gì cũng được ”.
Nghe hắn nói vậy nó như muốn nổi khùng, quát tháo:
_ “ Ông rảnh thì tôi cũng không rảnh, chơi nhau à ”.
Đang tính cúp máy nhưng nó đã nhạy bén cảm nhận được tâm trạng qua cách nói chuyện của hắn, cả giọng nói nữa. Có cái gì đó rất lạ, nó bèn dịu giọng một chút rồi hỏi:
_ “ Ông bị mắc cái chứng gì vậy? ”.
_ “ Say rượu ….rượu, ngã …ngã tét đầu rồi ” _ Hắn cười nhẹ rồi nói.
Nghe vậy nó liền xa xầm mặt, trong lòng bỗng thấy khó chịu muốn đánh hắn. Chưa kịp suy nghĩ nó đã hỏi:
_ " Anh đang ở đâu? ".
Nhưng đầu dây bên kia đã chẳng còn tiếng nói gì nữa, hắn chính thức lịm đi. Không nhận được hồi âm gì từ hắn nó bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác lo lắng bao trùm. Nó vội lục lấy tiền trong cặp và xông ra bên ngoài.