Số lần đọc/download: 546 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:50:01 +0700
Chương 44
- X
à phòng... Bị rắn cắn- nó là người nhận ra nhanh nhất- Không có. Nhưng Jin, mày mau uống Malliota (chế ạ) đi. Em không cằn quá lo đâu Thiên. Viên thuốc đó có tác dụng ngăn nọc độc phát tác
- Dao? Tao không mang theo- Sam mở cái giỏ xách của mình ra thì không thấy dao đâu
- Em có nè. Khi nãy đi hái xoài ấy. Em tính xử luôn nên mang theo- Thiên mở cái bọc nilong nhỏ lấy ra con dao
- Được rồi- Rin nhận lấy con dao tiến hành sơ cứu. Con dao được nhỏ hơ qua lửa. Đưa vào rạch trên chân Jin ngay chỗ bị rắn cắn khoảng độ 10mm. Nặn máu ra rồi xé cái lớp áo khoác sơmi ngoài của mình băng lại, coi như tương đối ổn. Ben thì khi nghe Jin bị rắn cắn cứ như chết rồi ấy. Nhìn thấy Jin cắn răng mà chịu thật tình là cậu chịu không nổi.
- Thiệt tình. Mày lấy cái viên thuốc này của chị Ariel phải không?- Jin nhăn mặt nhìn nó
- Ừ
- Về kêu bả điều chỉnh lại thành phần thuốc đi. Thay chất nào đó khác với Miola mà có cùng đặc tính ấy. Cái này uống vô vừa khó ngửi vừa bị nhứt ngay chỗ có nọc độc nữa.
- Ờ. Thôi...mình về đi- Yu đi lại đỡ Jin lên. Nhỏ với Sam dìu Jin đi về. Thiên dẫn bọn nó về nhà mình. Bọn hắn thì về nhà nghỉ lấy vali.
- Ba...mẹ con mới về- Thiên vừa vào nhà đã la toán cả lên
- Đi đâu mà giờ mới về hả con?- giọng mẹ của nhóc Thiên vang lên trong bếp
- Anh hai hư...mami ơi, anh hai có dắt anh chị nào về ấy?- em gái của Thiên lên tiếng.
- Sao con? Chào mấy đứa. Ai vậy Thiên?- mẹ Thiên hỏi
- Mẹ ơi, mấy anh chị về đây theo trường làm từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo ở vùng mình ấy ạ. Mẹ ấy anh chị ở đây vài ngày được không ạ? Nhà nghỉ không còn chỗ nữa- Thiên đứng lắc lắc tay mẹ
- Được thôi. Mấy đứa cứ tự nhiên. À, giới thiệu nhé. Cô tên Ngọc
- Con chào cô. Tụi con ở lại có phiền gia đình không ạ?- Sam hỏi
- Không đâu chị. Khi nãy nhờ có mấy anh chị mà- Thiên nói rồi ngước lên nhìn mẹ- Mẹ ơi. Khi nãy con đi hái xoài ở nhà chú ba chồng cô tư ở khu năm gần nhà thằng sáu á mẹ. Bị trượt chân hên là có chị ấy giúp con.
- Ừ. Thằng Thiên nó nói đúng đó. Các con vừa giúp đỡ nó mà. Cũng như giúp gia đình cô rồi.
- Dạ. Vậy tụi con cám ơn. Phiền nhà cô vài ngày ạ.
- Bảo My?- Rin bây giờ mới chú tâm nhìn vô cô nhóc đang ngồi đó. Cô nhóc nghe có ai gọi tên mình thì quay đâu lại.
- Chị Bảo Nhi. Em nhớ chị lắm á- cô nhóc bay lại ôm lấy Rin.
- Hì. Nhà em đây hả? Sao rồi? Cô chú em khỏe chưa?- Rin cười xoa đầu con nhóc
- Dạ khỏe rồi. Mẹ ơi, đây là cái chị hôm bữa giúp cô chú đó mẹ.
- Ra là con hả? Cô cám ơn con rất nhiều nha. Còn tiền viện phí nữa. Cô trả...
- Dạ không cần đâu cô. Ai cũng giúp đỡ nếu trong trường hợp của con mà- Rin lên tiếng cắt đứt lời của cô Ngọc
- Thôi. Các con để hành lí lên phòng đi. Thiên, dẫn anh chị lên phòng trống đi con. Nhưng chỉ còn 5 phòng thôi. Mấy đứa...
- Dạ. Không sao ạ. Cô cho tụi con ở lại là tụi con vui rồi- Jin cười tươi, nhào tới định ôm lấy cô Ngọc thì..
- Mama của em- My phồng má lên cực đáng yêu
- Chị còn bị đau ở chân- Thiên nhắc nhỏ. Còn bé mà galăng quá đi...
- Ừ. Chị không sao. My keo kiệt- Jin cũng chu mỏ cãi làm ai đó bị lệch mất một nhịp. Cả bọn kéo nhau lên phòng, chia ra....kết cục...Kin và Rin, Sam và Karl, Yu và Berlin, nó và Jin, hắn và Ben. Lí do thì ai cũng biết rồi... Hắn cảm thấy bực nên làm gì cũng đè đầu cưỡi cổ Ben. Gì mà có chuyện nhà cậu ta liên can tới cả mình. Chẳng được ở cạnh nó làm hắn bị chập điện. Tối đến bọn nó kéo nhau đi theo Thiên ra khu vườn sau nhà, chụm củi đốt lửa trại. Cả bọn được một phen ngạc nhiên với khả năng chơi ghita của Thiên- cậu nhóc 8 tuổi và chơi piano của My- cô bé 6 tuổi. Ngọn lửa cứ bập bùng bập bùng, mặt ai cũng vui hết chỉ trừ Jin và Ben. Không biết là vì sao Ben buồn nhưng Jin thì cứ nhăn mặt lấy tay đỡ lấy phần lưng...có vẻ đau lắm. Nhỏ đứng lên thì lập tức bị khuỵu xuống. Nó là người ngồi gần nhất vội chạy lại đỡ nhỏ lên phòng
- Sao lại nhanh như vậy?- Sam nhìn theo bóng tụi nó cũng phủi quần đứng lên
- Tao không biết- Rin nói rồi chạy nhanh vào phòng nó và Jin. Cả bọn cũng chạy theo nhưng nó không cho vào. Chỉ có Rin và Sam kể cả Yu cũng không được vào...
- Đau lắm phải không?- Sam vừa lấy tay xoa chỗ đau cho Jin vừa hỏi
- Không...
- Gì chứ? Đã đi không được rồi mà còn....- Rin cốc đầu Jin
- Điều trị đi- nó ra lệnh cho Jin
- Thôi. Bao giờ xong hẳn làm luôn một thể. Hết năm nay thôi. Cũng là năm cuối rồi. Chắc cũng không có chuyện gì làm. Sẽ không sao đâu- Jin cười trừ với tụi nó. Sức khỏe của bản thân ra sao nhỏ là người hiểu rõ nhất....
- Tùy mày. Hết năm nay, nhất định mày phải điều trị. Rõ chưa?- nó gằn giọng. Jin cũng ậm ừ, rồi Rin và Sam kéo nhau về phòng. Vừa bước ra gặp cả đám thì giật mìn. Tụi nó cứ hỏi dồn dập nhưng hai đứa tuyệt nhiên không hé răng nửa lời. Ai về phòng nấy, Rin ngồi trên bậu cửa sổ mà cứ như người không hồn. Mắt cứ nhìn về phía xa xăm. Trong phòng nó và Jin
- Jin, khi có thời gian. Mày nhất định phải điều trị. Được không?- nó lo lắng hỏi Jin
- Ừm.
- Mày biết bệnh của mình?
- Biết, biết rất rõ là đằng khác- Jin cười chua xót
- Vậy....vì nó không thể trị hoàn toàn 100%, có thể sẽ lại bị và có thể......- nó đưa ánh mắt buồn nhìn Jin.
- Chết bất cứ lúc nào- Jin lại cười.
- Sau này khi phẫu thuật xong, nếu như kết quả thành công. Tao sẽ cho bác sĩ làm giấy báo tử, đưa mày đi. Được không?
- Tại sao tao phải đi? Tao không muốn.
- Mày hiểu hơn ai hết mà. Nếu cứ tiếp xúc nhiều với tổ chức như vầy chắc chắn sẽ không thể nào trị được. Chi bằng....
- Được rồi. Tao sẽ nghe mày.
- Được. Hứa với tao. Trừ việc tao và anh Minh, tuyệt đối mày không được cho ai biết. Hiểu không?- nó căn đi dặn lại mấy hồi việc này với Jin
- Được rồi. Ngủ thôi- Jin nằm xuống kéo chăn che cả mặt. Nó chỉ biết đưa ánh nhìn buồn buồn đó theo hình dáng của nhỏ "Không chỉ là đơn giản thế đâu. Cô ta vẫn chưa lộ mặt. Tức là sẽ còn nhiều chuyện nữa. Tao...còn không đoán trước được số mình sẽ bị như thế nào. Tốt nhất chỉ biết....bảo vệ mày khỏi cái thế giới này."