Số lần đọc/download: 671 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:59:52 +0700
Chương 8.5
Đ
ược một lát, Hà Trang đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Vũ Phong nhìn theo bóng Hà Trang khuất dần vào bên trong nhà hàng, anh mới đứng lên nhìn Ngọc Loan nói:
- Anh vào nhà vệ sinh một lát.
Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn Vũ Phong mím môi cuối cùng cô cũng gật đầu chấp. Vũ Phong lập tức rời ghế đi nhanh về phía tolet, Ngọc Loan nhìn theo Vũ Phong một tay bấu chặt cánh tay còn lại của mình đến chảy máu mà không hay.
Lặng lẽ một góc bàn có người nhìn cô khẽ đau lòng, rồi lặng lẽ thở dài. Cuối cùng cũng quyết định đứng lên đi về phía bàn của cô nói:
- Vì sao cứ phải cam chịu như thế chứ? Em cứ đi đến đó nhìn xem hai người bọn họ làm gì rồi cứ thẳng thắn mắng **** họ cho hả lòng, vì sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế.
Tùng Quân ngay từ đầu đã nhìn thấy hai vợ chồng Ngọc Loan đi vào nhà hàng, hôm nay anh đi gặp một khách hàng ở đây. Vốn định để vị khách trở về rồi thì đến chào hỏi họ một câu. Nào ngờ lại thấy Hà trang bước vào rồi nhìn phản ứng của Vũ Phong đối với việc Hà Trang đi cùng một người đàn ông khác, anh quyếtdđịnh ngồi im lặng xem xét.
Nhìn thấy vẻ mặt cam chịu lẫn đau buồn của Ngọc Loan, Tùng Quân dù cố nén lòng nhưng vẫn không thể, anh nhìn thấy Ngọc Loan bấm tay mình chảy máu thì tức giận quyết định đến nói chuyện với cô.
Thấy Ngọc Loan vẫn im lặng cuối đầu không ngẩng đầu lên nhìn mình. Tùng Quân tức giận nắm lấy tay cô kéo đi:
- Em đi theo anh vào trong đó.
Ngọc loan nửa muốn thoát ra khỏi tay Tùng Quân, nữa muốn biết hai người kia đang làm gì trong đấy. Trong lòng cô dâng lên niềm sợ hãi, cô sợ phải nhìn thấy điều không muốn thấy, cô sợ phải đối mặt với những sự thật phủ phàng bên trong.
Rõ ràng là muốn đứng lại nhưng chân lại không nghe lời, cô lại bước đi vô thức theo Tùng Quân vào bên trong. Cả hai vừa mới vào bên trong đã nghe tiếng Vũ Phong lớn tiếng quát:
- Em nhất định phải như vậy sao?
- Anh cứ mặc kệ tôi, không mượn anh quan tâm, mau mà về với vợ anh đi – Giọng Hà trang rõ ràng là mang oán trách đối với Vũ Phong.
Cả hai đang giằng co thì thấy Tùng Quân và Ngọc Loan đi vào có chút bất ngờ rồi ái ngại liền buông tay nhau ra. Ngọc Loan đứng chết lặng tại chỗ không nhìn Vũ Phong lấy một giây, còn Tùng Quân thì tức giận nhìn Vũ Phong, Vũ Phong chỉ biết thở dài, ngảng đầu nhìn lên trần nhà đầy bất lực.
Hà trang bèn vượt qua họ và đi ra ngoài. Tùng Quân bèn nắm tay Ngọc Loan nói:
- Anh đưa em về.
Vũ Phong lập tức giữ lại, giọng anh có chút mệt mỏi bảo:
- Để mình đưa cô ấy về.
Nhưng Tùng Quân nhất quyết giữ chặt tay Ngọc Loan không buông, Vũ Phong hơi bất ngờ thì nhìn Tùng Quân trừng trừng. Anh gằn giọng nói:
- Buông ra.
Nhưng Tùng Quân vẫn nhất quyết không buông, còn nhìn anh thách thức. Bỗng có một người đi vào nhà vệ sinh, thấy ba người như thế có chút ái ngại, Ngọc Loan thấy vậy bèn nói:
- Tùng Quân, cám ơn anh. Nhưng cứ để Vũ Phong đưa em về nhà là được rồi.
Tùng Quân nhìn Vũ Phong nén giận rồi thở dài buông tay Ngọc loan ra. Vừa ra ngoài đã không còn thấy Hà trang và tgia1m đốc Hoàng ở đâu nữa. Vũ Phong bèn quay đầu tìm kiếm, trong lòng anh dâng lên nỗi bất an.
Trên đường về nhà, không khí giữa hai người rất nặng nề, Vũ Phong trầm tư chìm vào những mâu thuẫn, muốn dùng thời gian để giải thích với Ngọc Loan, nhưng lại không thể, bởi vì anh đang lo lắng cho Hà trang, không hiểu vì sao cô lại ngang bướng cố chấp như thế, nếu có bề gì hối hận cũng muộn rồi.
- Dừng xe đi – Ngọc Loan cuối cùng cũng lên tiếng nói.
Vũ Phong quay sang nhìn cô. Ngọc loan bình thản nói:
- Nếu lo lắng cho cô ấy thì cứ đi tìm cô ấy đi.
- Ngọc Loan anh….- Vũ Phong ngập ngừng muốn giải thích nhưng Ngọc Loan đã nhắm mắt lại tỏ vẻ không muốn gnhe anh nói gì nữa rồi nói:
- Dừng xe đi.
Vũ Phong nhìn Ngọc Loan, anh thấy cô đang cắn chặt môi mình thì biết là giờ phút này có nói gì cô cũng sẽ không nghe đâu. Vũ Phong bèn dừng xe lại. Anh tấp vào một bên lề đường, xe vừa dừng lại, Ngọc Loan không nói không rằng mở cửa bước ra khỏi xe. Sau đó cô cứ thế đi thẳng không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Vũ Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Ngọc Loan cảm thấy đau nhói trong lòng. Anh thở dài lái xe phóng đi.
Chiếc xe vừa lao đi qua người cô, Ngọc Loan bèn đứng lại, cô nhìn theo bóng xe chạy xa rồi quẹo ở góc ngõ tư đó, nước mắt lăn dài, cuối cùng ngồi sụp xuống đất bật khóc.
Tùng Quân không chịu được nữa. Anh nhìn người con gái mình yêu chịu nhiều đau khổ. Anh muốn cô chứng kiến một lần rồi dứt khoát, anh sẽ ở bên cạnh xoa dịu trái tim cô dù cho thời gian là bao nhiêu lâu. Anh chạy xe đến gần Ngọc loan, mở mạnh cửa xe đi xuống rồi bảo:
- Đứng lên đi.
Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn Tùng Quân bằng đôi mắt đau buồn y như năm xưa cô bị người ta vây đánh được anh cứu thoát, nhưng tiếc rằng lần này cô không hề lao vào lòng anh khóc như trước nữa.
- Coi như lần cuối cùng đi. Nhìn cho rõ người con trai em yêu có thể thuộc về em hay không, sau đó dứt khoát.
Ngọc Loan hiểu những lời Tùng Quân nói, cô lặng lẽ gật đầu rồi theo anh lên xe.
Tuàng Quân liền lái xe thật nhanh đi theo Vũ Phong, xém chút nữa là lạc mất rồi. Hai người thấy Vũ Phong lái xe đi đến trước nhà Hà trang, Hà Trang dường như đang đợi anh. Hai người cãi nhau gì đó, cuối cùng Vũ Phong ôm chặt lấy Hà trang vào lòng mình, Ngọc Loan quay sang Tùng Quân nói:
- Chúng ta đi thôi.
Cô không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh bọn họ bên nhau nữa. Nếu còn nhìn thấy họ âu yếm nhau thì có lẽ trái tim của cô sẽ vỡ tan ra mất.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 8.6