Số lần đọc/download: 425 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:40 +0700
Chương 44: Khó Hiểu P2
~Nó tản bộ chầm chậm trên con đường bằng phẳng ấy, gió nửa đêm càng về càng trở lạnh. Bóng lưng bé nhỏ của nó cô độc cứ bước đi cứ xa dần xa dần….
*Chỗ Phương Vy ngay lúc này
“reng..reng” – chuông điện thoại cuả Phương Vy reo inh ỏi
Cô lười nhác mở mắt mò mò tới cái điện thoại
Không biết ai lại gọi vào giờ này. Thằng nào con nào mắc dịch thế chứ! Hừ!
Cô bắt máy giọng khó chịu
-Ai đấy!
-Tôi đ..ây – một người con trai giọng lè nhè như người say rượu
-Ai đấy??
-Tôi..em.kh..ông nhận..ra tôi sao..!
-Tuấn Kiệt ư? – Phương Vy giật mình
-Ừm..cũ..ng may em còn nhớ tôi
-Anh làm sao vậy? Sao lại gọi giờ này? Anh đang say đấy àh
-Anh..đa..ng ở…BLUE..STAR
“ tút..tút..tút “
-Tuấn Kiệt Tuấn Kiệt…..
Phương Vy vừa tắt điện thoại liền tức tối bay thẳng vào toilet thay đồ. Cô hối hả chạy xuống gara lấy xe, chạy nhanh hết sức có thể đến BLUE STAR
“Két…”
-Dạ chào tam tỹ - người đó cung kính cuối đầu chào cô. Cô không nói gì chỉ quăng cho người đó chiếc khóa xe rồi đi thẳng vào trong quầy quản lý
-Kin! – Phương Vy hấp tấp gọi
-Ơ..sao giờ chị ở đây. Mọi người về hết rồi mà – Kin ngạc nhiên
-Chị có chút chuyện! Hmm..Tuấn Kiệt đang ở phòng nào vậy?!
-V.I.P 2 đó chị
-Ừm! Chị đi trước – Phương Vy liền vội gấp gáp vào khu vực phòng V.I.P nhanh chóng tới cánh cửa phòng V.I.P 2
·Ở ngoài này….
-Alo! Em Kin đây. Mọi người ra BLUE STAR đi có phim tình cảm hàn quốc sắp chiếu kìa! Ra lẹ đi trễ suất phim giờ - Kin hí hửng gọi từng nhà =_=
-Ok – ai cũng nhất trí
·V.I.P 2
Phương Vy đẩy cửa vào đưa mắt tìm kiếm bóng dáng người con trai đó. Đôi mắt màu tím khẽ dừng lại dưới nền đất
Ai như là…
-Tuấn Kiệt! – Phương Vy ngạc nhiên tột độ liền chạy tới đỡ thân hình cao lớn ấy ngồi dậy
-Phuơng..Vy..em tới rồi…àh – Tuấn Kiệt đang trong tình trạng say mèm
-Anh sao vậy? Sao vậy thành ra nông nỗi này! – Phương Vy mắt đã ưng ước tự nhủ lòng là sẽ không khóc
-Tại sao bữa giờ em lạ…i lạnh..nhạt với tôi..tạ..i sao vậy?! – Tuấn Kiệt lờ đờ
-Không có – Phương Vy phủ nhận, mặt quay sang hướng khác. Tuấn Kiệt gắng gượng dậy vươn vai xoay mặt cô lại đối diện với mặt mình nói
-Thế sao lại…khô..ng nhìn..thẳng..và..o mắt..tôi
-Hừ! Mau đưa điện thoại đây – Phương Vy ngó lơ câu hỏi
-Chi vậy?
-Để gọi cho cô bạn gái hôm bữa của anh đưa anh về! – Phương Vy khẽ cắn môi nhưng vẫn dõng dạt nói
< Chẳng qua là lúc cô đang mở party với đám nhóc mafia thì gặp anh đang ở phòng kế bên đập phá đồ lung tung nên qua băng bó vết thương cho anh. Ai dè cô lại làm vết thương thêm nhiễm trùng. Cô định là ngày hôm sau sẽ mời anh đi ăn kem để xin lỗi nhưng hôm đó anh lại nghĩ học. Cô nghĩ là anh bị bệnh nên sau giờ tan học, liền tức tối chạy đến nhà anh xem anh ra sao. Nào ngờ lại thấy anh đang ôm cô gái nào đó trông có vẻ xinh lắm mà còn gọi nhau là “Honey này” “Honey nọ”
Kể từ ngày hôm đó, Phương Vy lầm lì ít nói hẳn.. … >
-Em..đan..g..ghe..n àh? – Tuấn Kiệt cười, mắt vẫn còn lờ đờ say
-Anh nói xàm gì vậy! Mau đưa đây để tôi kêu cô ấy đến
Tuấn Kiệt chồm người lấy điện thoại đưa Phương Vy. Điều đó càng làm cho Phương Vy nghĩ điều mà cô vừa nhìn thấy hôm trước là sự thật không phải là hiểu lầm.
Cô tự trách mình là một kẻ ngu ngốc đâm đầu đi yêu một kẻ đào hoa bây giờ rốt cuộc người khỗ nhất lại là cô – Nguyễn Hoàng Phương Vy này
Cô cầm điện thoại lướt nhanh trên màn hình tìm hoài tìm hoài cuối cùng có một cái tên làm trái tim cô như muốn nghẹt thở
“ My Love “?
Ừ! Ngọt ngào! Ừ! Hạnh phúc!
Cô lại tự cười nhạo chính bản thân mình
Phương Vy nhấn nút gọi liền!
Càng kết thúc sớm càng tốt
“reng..reng” - tiếng chuông điện thoại reng làm cho cô ngạc nhiên thêm lần nữa
Đó chẳng phải là số điện thoại của cô sao?
Người gọi là….!
Số của điện thoại Tuấn Kiệt hiện lên mồn một trên màn hình điện thoại của cô. Liền kêu Tuấn Kiệt dậy
-Này! “My Love” là anh lưu cho ai vậy hả? – Phương
Vy nhìn Tuấn Kiệt chằm chằm
-Người tôi yêu – Tuấn Kiệt chầm chậm nói
-Này! Đừng đùa nữa!! – Phương Vy hét lớn
-Anh không đùa đâu! Người anh yêu là chủ số điện thoại mà anh lưu là “My Love” người đó là em đấy – Tuấn Kiệt gượng đứng dậy hơi trượt chân tí
-Anh ngồi yên đi! say mà đi lung tung – Phương Vy vội đỡ Tuấn Kiệt ngồi xuống. Thuận tay anh kéo cô ngả vào lòng mình ôm chặt
-Buông ra! Anh đang làm gì vậy!! – Phương Vy vùng người
-Nếu anh nói anh thích em thì…em sẽ đồng ý chứ? – Tuấn Kiệt vẫn ôm chặt cô
-Đừng lảm nhảm nữa! Anh say rồi lảm nhảm như thế àh
-Không! Anh tỉnh rượu rồi. Em mau trả lời anh đi, em đồng ý chứ?
-Anh..anh đừng có trêu tôi nữa – Phương Vy của chúng ta đã mít ướt rồi
-Anh đâu ăn hiếp gì em đâu! Nín đi nín đi – Tuấn Kiệt ôm cô vỗ về
Thật ra anh tỉnh rượu lâu lắm rồi từ cái lúc cô đòi anh đưa điện thoại cho cô nhưng vẫn giả điên say say tí.