Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Chương 46: Nghi Ngờ, Thử
Vân Tiếu ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, bên dưới là Uyển Uyển, Tú Tú, còn có hai tiểu thái giám đang quỳ, không biết là đã muộn thế này, nương nương còn có chuyện gì muốn nói a,.
“Chuyện xảy ra tối hôm nay, các ngươi đều đã thấy được
“Dạ, nương nương”.
Bốn người đồng thời gật đầu, trong mắt cũng đều hiện lên tức giận, không ngờ rằng Tiểu Hà lại là phản đồ, bán chủ cầu vinh, nhưng mà cũng thật không ngờ cuối cùng kết cục của nàng ta lại như vậy, vừa mới nghĩ đến chuyện cuối cùng ngay cả một lời nàng ta cũng không nói được, Tú Tú và hai tiểu thái giám rùng mình một cái, trong lòng biết rõ ràng, đây nhất định là do Hoàng Hậu động tay, không ngờ rằng chủ tử lại tàn nhẫn như vậy, đáy lòng cũng sinh ra vài lần sợ hãi.
“Tuy rằng bên ngoài mặt mọi chuyện như đã được giải quyết, nhưng trên thực tế, Đức phi nhất định sẽ bắt lấy cơ hội tốt như vậy, hơn nữa Hoàng Thượng cũng sẽ để ý, nói không chừng tiếp theo đây các nàng ta sẽ chú ý đến ba người các ngươi”.
Ánh mắt Vân Tiếu rơi xuống trên người Tú Tú, sau đó theo thứ tự nhìn qua mọi người một lượt.
Ánh mắt kia giống như mũi nhọn, khiến cho người ta không lạnh mà run.
“Nếu như lại xảy ra chuyện giống như Tiểu Hà, ta sẽ không để cho các ngươi có cơ hội thở một cái”.
Tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng lại tàn ác đến bức người, Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu, nào dám có tâm tư nào khác đâu, nếu như đối đầu với Hoàng Hậu nương nương, chỉ còn một con đường là chết.
Tiểu Hà chính là một minh chứng tốt nhất, nghĩ rằng đi theo Đức phi, nhưng mà cuối cùng Đứng phi nương nương lại không thể bảo vệ được nàng ta, chỉ là tăng thêm kiếp nạn của nàng ta mà thôi.
“Nương nương xin yên tâm đi, nô tỳ ( nô tài ) tuyệt đối sẽ không phản bộ chủ tử”.
Vân Tiếu nghe xong lời nói của ba người bọn họ, cuối cùng vừa lòng nở nụ cười, nhu hòa mở miệng: “Các ngươi yên tâm đi, bất kể là phía trước có bao nhiêu khổ cực đang chờ, ta cũng sẽ không liên lụy đến các ngươi”.
“Tạ Hoàng Hậu nương nương”.
“Đi xuống nghỉ ngơi đi, ” Vân Tiếu vẫy tay, Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu chậm rãi lui ra.
Bên trong tẩm cung cũng chỉ còn lại một mình Uyển Uyển, Vân Tiếu vươn tay kéo nàng đứng lên: “Đứng lên đi, hôm nay đúng là may nhờ vào sự thông minh của ngươi, Uyển Uyển, xem ra quyết định của ta lúc trước là đúng, ngươi không có làm cho ta thất vọng”.
Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này của Vân Tiếu, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm động, trong ánh mắt mang theo chút ẩm ướt ấm nóng.
Có chủ tử nói như vậy, nàng càng thêm cam tâm tình nguyện làm việc vì nàng, đi theo nàng.
“Nương nương, người yên tâm đi, Uyển Uyển tuy rằng thô lỗ, nhưng từ nhỏ đã sống nơi đường phố, đã quen với việc sát ngôn quan sắc, cho nên nô tỳ sẽ lưu ý hướng đi trong cung, người cũng đừng lo lắng, ta biết người không muốn thương tổn gì đến Vân Vương phủ”.
“Người hiểu ta cũng chỉ có Uyển Uyển”.
Hai người đồng thời nở nụ cười, ánh mắt giao hòa, thân thiết vô cùng, giống như chủ tớ, lại càng giống thân nhân…
Cảnh Đức cung, đèn cung đình chiếu sáng đại điện giống như ban ngày, Huân Hương từ kim đỉnh bay ra lượn lờ trong điện, tấm màn mỏng tung bay trong gió.
Phía trên cao là Thượng Quan Diệu đang ngồi ngay ngắn, từ sau khi trở về từ ngự hoa viên, hắn đã lập tức ra lệnh cho thái giám đến Lâm Vương phủ tìm Lâm Vương gia tiến cung.
Lúc này, ánh mắt khẽ híp lại, nghiêng người tựa vào phía trên long ỷ, mày rậm nhíu lại, mang theo sự ưu sầu.
Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, thái giám Tiểu Đình Tử cung kính bẩm báo: “Hoàng Thượng, Lâm Vương gia đến rồi”.
“Để cho hắn vào đi, ” Thượng Quan Diệu xoay người mở to mắt, đôi mắt sâu đen không thấy đáy, vô cùng lạnh lùng, bàn tay to vung lên, khí phách truyền ra mệnh lệnh, Tiểu Đình Tử lĩnh mệnh, lui đi ra ngoài, rất nhanh dẫn theo Lâm Vương – Thượng Quan Lâm tiến vào.
Thượng Quan Lâm vừa tiến vào đại điện, liền cung kính hành lễ: “Thần đệ tham kiến hoàng huynh, không biết đêm khuya Hoàng Thượng triệu thần đệ tiến cung là có việc gì, đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Lâm đệ đứng lên đi, ban cho ghế ngồi”.
Thượng Quan Lâm ngồi xuống một bên, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng đang ngồi trên cao, Hoàng Thượng luôn luôn trầm ổn khí phách, lúc này giữa hai lông mày lại như đang ẩn hiện nỗi sầu lo, cũng mang theo sự lạnh lùng của tiết sương giáng*, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó.
* tiết sương giáng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)
“Hoàng huynh?”
“Tối nay đã xảy ra một sự kiện, trẫm cảm thấy bất an sâu sắc, cho nên ban đêm mới ời thần đệ tiến cung để bàn bạc”.
Thanh âm của Thượng Quan Diệu trầm thấp mê ly, trong đó mang theo ẩn ẩn sát khí, Thượng Quan Lâm không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến cho người luôn luôn bình tĩnh như Thái Sơn áp đỉnh lại biến sắc như vậy, tò mò nhíu mày nhìn qua.
“Đức phi nói, Hoàng Hậu căn bản không phải là ngốc, nàng ta chỉ là giả vờ”.
Lời này vừa nói ra, như kinh lôi ở trong điện nổ tung, Thượng Quan Lâm nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại cười ha ha đứng lên, một bên vừa cười một bên vừa lắc đầu: “Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ, Hoàng Hậu ngốc lại không ngốc, mọi người trong Yên Kinh đều biết, từ nhỏ nàng ta đã là một người ngốc, làm sao có thể không ngốc được chứ, Đức phi nương nương vì sao lại làm như thế, ta nghĩ trong lòng hoàng huynh hẳn là biết rõ mới đúng”.
Thượng Quan Lâm đang nói bỗng ngừng lại, ngừng tiếng cười nhìn về phía Hoàng Thượng đang ngồi trên cao, trên ngũ quan tuấn mĩ của Hoàng Thượng mang theo tia nhìn thâm trầm nghi hoặc, trong mắt lóe ra những đốm lửa nhỏ ngày càng điên cuồng.
“Trẫm ngược lại cho rằng chuyện này là có thể”.
Đại điện vang lên tiếng nói lạnh lẽo, Thượng Quan Lâm lập tức lâm vào trầm mặc, không biết nên mở miệng như thế nào, nếu như nói lúc trước lời này là của Đức phi nói, hắn có thể khinh thường, có thể cười to, nhưng giờ phút này lời này là Hoàng Thượng nói, nói cách khác, Hoàng Thượng tin lời nói của Đức phi, hoài nghi rằng Hoàng Hậu không có ngốc, mà là giả.
Nếu như Hoàng Hậu thật sự là giả ngây giả dại, như vậy hắn không thể không nói, toàn bộ Yên Kinh này, thậm chí cả Đông Tần quốc, tất cả mọi người cũng đều là kẻ ngốc, mà người thật sự tỉnh táo lại là cái con ngốc kia, ở trong sương mù thật lớn, cười xem bão táp.
“Hoàng Thượng nghĩ muốn làm như thế nào?”
Thượng Quan Lâm trầm giọng hỏi, nếu như ban đêm Hoàng Thượng đã gọi hắn tiến cung, tất nhiên là có chuyện phân công cho hắn.
“Đi thử nàng, ta nghĩ, ngươi nhất định có biện pháp, nếu như nàng ta không ngốc, thì hãy ép nàng hiện ra nguyên hình, nếu như nàng thật sự khờ, cũng giảm đi nỗi lo trong lòng trẫm”.
Thượng Quan Diệu lạnh lùng ra lệnh, Lâm Vương gia sửng sốt, bảo hắn đi thử xem Hoàng Hậu có ngốc hay không, hắn thử như thế nào được?Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Hoàng Thượng ở trên, không biết hắn có ý tứ gì.
Có điều Thượng Quan Diệu cũng rất hiểu ý, cho hắn một lí do hợp tình hợp lí.
“Sở dĩ trẫm cho ngươi đi thử, là băn khoăn Vân Mặc, nếu như chuyện như vậy rơi vào trong lỗ tai Vân Mặc, nếu như cái con ngốc kia quả thực không phải là người ngốc, ngươi nói Vân Mặc sẽ bỏ qua cơ hội như vậy sao? Đến lúc đó mẫu hậu tất nhiên sẽ tức giận, trẫm không muốn gây ra xung đột gì với mẫu hậu cả”.
“Dạ, Hoàng Thượng, thần đệ đã hiểu”.
Thượng Quan Lâm gật đầu, cung kính lĩnh mệnh, nhưng mà muốn thử một kẻ ngốc, nên dùng biện pháp gì để ép nàng hiện ra nguyên hình đây?
“Đừng quên tuy rằng nàng là kẻ ngốc, nhưng cũng là một nữ nhân, nếu muốn bức một nữ nhân hiện ra nguyên hình, tốt nhất nên dùng biện pháp trực tiếp?” Từ trên cao truyền đến thanh âm lạnh lùng, Thượng Quan Lâm ngẩn ra, ngẩng đầu, Hoàng Thượng vì đạt được mục đích, hoàn toàn không từ thủ đoạn nào, ngày đó đế sư viết, thái tử vẫn là người tài nhất thiên hạ, nhưng mà hiền từ thì từ chỗ nào mà giảng đây?