One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Thương Tố Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:26:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Anh Có Một Đứa Con
ừ Na bất đắc dĩ cười: “Tôi không hiểu cô có ý gì?”
Niệm An sửa chăn cho Lão Mộ: “Tốt nhất là anh nên nằm nghỉ đi, em ra ngoài tán gẫu với cô Từ một lát.”
Sau khi ra cửa Niệm An đi thật lâu, Từ Na đi theo phía sau, thật sự không biết rốt cuộc cô muốn tới đâu, vì vậy lên tiếng nói: “Thật xin lỗi, cô Thẩm, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Niệm An chợt dừng bước, xoay người: “À, tôi chỉ muốn nói đơn giản thôi.Cô Từ, lúc nãy cô vừa nhào lên trên người đàn ông của tôi đúng không? Đầu tiên là cô phát điên với tôi rồi chạy tới bên cạnh người đàn ông của tôi ôm ấp yêu thương, nếu như mục đích của cô là chặn họng tôi thì thật xin lỗi, tôi không đồng ý! Trước cô hỏi tôi hơn cô chỗ nào đúng không, tôi nói cho cô biết, tôi tự nhiên hơn cô.Nếu như tôi yêu một người mà người đó không yêu tôi, tôi tuyệt sẽ không dây dưa! Cô có dám đi hỏi trực tiếp Mộ Hữu Thành hay không, hỏi xem anh ấy yêu ai, nếu anh ấy nói yêu cô, vậy tôi sẽ không nói lời nào, trực tiếp cuốn gói.Nếu như anh ấy không yêu cô....cô có can đảm hay không....”
“Không cần.” Từ Na đột nhiên mở miệng, cô nhìn vào mắt Thẩm Niệm An, “Không khác nhau là mấy.Vợ chồng hai người mỗi người một câu, rốt cuộc là muốn thế nào, tôi đầu hàng được chưa?”
Niệm An chợt thu miệng lại: “À, được rồi.Kế tiếp có tính toán gì không?”
Từ Na có chút giật mình: “Cứ như vậy thôi?”
Niệm An buông tay: “Nếu không cô muốn sao?Tôi nên khua chiêng gõ trống ăn mừng vì cô chịu từ bỏ hay sao? Hay là nói, cô chỉ là muốn đùa giỡn tôi một chút.”
Từ Na tìm nơi ngồi xuống, thần thái tự nhiên: “Tự cô đoán đi.Nói cho cô biết đừng hả hê quá sớm, bây giờ Mộ Hữu Thành có thể yêu cô, nhưng chưa chắc sẽ mãi mãi yêu cô.”
Loại người như Từ Na nói những lời như vậy thật khiến người khác khó chịu, đây là ý gì, chẳng lẽ lại là chiêu thức mới của cô ta? Dĩ nhiên cũng có khả năng chỉ là cô ta đang hù dọa một chút thôi, Niệm An tự dặn lòng không loạn, bình tĩnh hỏi: “Điều này cô không cần phải lo lắng, hai chúng tôi sẽ sống tốt qua ngày.”
“Thật sao? Vậy trước tiên chúc hai người hạnh phúc.” Từ Na nhướng mi nhìn cô, “Đúng rồi, quên nói cho cô biết một bí mật, người đàn ông bình thường đều không thể quên được mối tình đầu, lại nói cô là mối tình đầu của Mộ Hữu thành sao?”
Sau khi Niệm An rời đi, Từ Na mất hồn ngồi trên ghế trong vườn hoa bệnh viện, vừa rồi nghe lời Mộ Hữu Thành nói, nhưng cô ta cũng không cảm thấy khổ sở như vậy, cô ta vốn là nghĩ rằng mình sẽ khó chịu muốn chết, có lẽ kinh hãi như phim khủng bố vậy, nhưng phim khủng bố cũng không phải....Tự mình trải qua mới biết, thì ra chỉ là như vậy mà thôi.
Chỉ là như vậy mà thôi....Nhưng mà, trong mắt Từ Na lóe lên một tia sáng: mình có tổn thương hay không là một chuyện, nhưng tại sao có thể thua như vậy? Cả đời cô ta chỉ có một niềm vui thú chính là nhìn người khác khổ sở.
Trên đường về Niệm An cảm giác có người đi theo, cho là Từ Na: “Đi ra đi, lén lén lút lút làm gì đó!” Nhưng sau khi người nọ đi ra, cô bất đắc dĩ: “Tại sao là anh?” Người nọ hình như là người trong võ quán của Lão Bàng, lần trước ở bệnh viện có gặp qua anh ta.
Người đàn ông kia gãi gãi đầu: “Anh Mộ bảo tôi ra ngoài mua chút đồ.”
Niệm An nhìn hai tay anh ta trống không, không khỏi bật cười: Lão Mộ lo lắng Từ Na động thủ lần nữa, cho nên sai người ra ngoài âm thầm đi theo? Rõ là....
Lúc Niệm An vào phòng bệnh, Lão Mộ ở một mình đang rót nước uống, nhưng bởi vì tay bị thương, cho nên động tác có vẻ vụng về vô cùng.Niệm An dựa vào cánh cửa, lẳng lặng nhìn.
“Tại sao vừa rồi anh phải giúp cô ấy?” Giọng nói của Thẩm Niệm An đột nhiên xuất hiện, có cảm giác lạnh lùng.
Lão Mộ đưa tay ra vẫy, ý bảo cô đi tới.Đáng tiếc Niệm An không động, cô vẫn dựa người vào cửa: “Mau nói đi, gần đây em không biết hai chữ kiên nhẫn viết thế nào đâu, một khi nổi giận là hoàn toàn không có lý trí, không biết còn có thể tổn thương anh đến mức nào.”
Lúc cô nói chuyện, Lão Mộ đã xuống giường, dùng cánh tay không bị thương bắt được cô, cứng rắn nói: “Tới đây, xa như vậy cũng có thể nói chuyện ư, em cho rằng anh bị H7N9 sao?”
Niệm An trừng mắt nhìn: “Thật lợi hại, anh cũng biết.”
Lão Mộ làm động tác nhéo lỗ tai: “Ngồi xuống đây, vừa rồi lại nghe Từ Na nói gì hả? Anh thấy em là lạ, sẽ không cùng cô ấy lên kế hoạch bán anh đấy chứ?”
Bán ối tình đầu sao? Niệm An trong lòng châm chọc.Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến cô kinh hãi: không phải đâu, Thẩm Niệm An, Từ Na cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, sao mày phải để ý làm gì? Lại nói, mày và Mộ Hữu Thành đã kết hôn rồi, mối tình đầu cũng lắm chỉ là một Tiểu Tam, mày còn sợ mình không thắng được sao?
Nghĩ như vậy, cô chợt tỉnh táo lại.
Lão Mộ vuốt vuốt đầu cô: “Cô gái ngốc, đừng tự mình khổ sở.Chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra, cho dù xảy ra, hai chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?”
Nghe anh nói như vậy, Niệm An ngồi thẳng, khụ một tiếng: “Anh đã nói như vậy, được rồi em hỏi anh, ở bên ngoài anh có con riêng hay không đó? Hay là đại loại một người yêu khắc cốt ghi tâm khiến người ta nổi da gà? Nếu có, xin nói trước cho em biết, để em còn chuẩn bị, đừng để đến lúc đó đụng phải, em lại ngu ngốc đến gần làm bia đỡ đạn.” Nói xong cô thở ra một hơi, bao nhiêu chuyện vì giấu trong lòng nên mới gây họa, Mộ Hữu Thành nói rất đúng, tự mình nghĩ lung tung mới xảy ra chuyện.
Lão Mộ sửng sốt một lát: “Ặc, cái này....Được rồi, anh thừa nhận, anh có một đứa bé....”
Quả nhiên đúng vậy, Niệm An tuyệt đối không ngờ lại là loại này, vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi, biết Mộ Hữu Thành bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nghe nói ngoài Mộ Tình ra anh còn một đứa con, điều này sao có thể? Nếu sự thật là như vậy, chẳng lẽ lại muốn cô làm mẹ ghẻ sao? Mối quan hệ lằng nhằng như vậy, lần này mà xuất hiện một người Từ Na chẳng phải càng thêm khó khăn hay sao? Lại nói Mộ Hữu Thành sao lại là người như vậy? Dù là vậy, sao anh có thể nói ra một cách trắng trợn như vậy được?
Trong lòng vạn mã chạy như điên, nhưng trên mặt lại chỉ nhíu mày: “Ồ, thật sao? Vậy cho em mau gặp một chút, mẹ của đứa trẻ đâu? Đã thu xếp xong chuyện tình cảm chưa? Hiện giờ em hơi rối trí, ý của em là....” Cô ngẩng đầu lên, chợt cao giọng, “Em muốn nói là anh đã có con, đã có phụ nữ nữa, sao anh còn phải tới trêu chọc em! Hay là anh có thói quen trong nhà một vợ, bên ngoài còn một vợ nữa, hơn nữa ngoài bên ngoài còn....”
Bả vai của cô bị Lão Mộ bắt được, Lão Mộ bất đắc dĩ: “Cô nhóc xấu xa, em nghĩ đâu vậy? Đứa bé kia không phải là vẫn đang ở trong bụng em sao, còn nữa người phụ nữ của anh không phải là em hay sao? Em nha, gần đây sao vậy, sao lại nhạy cảm như vậy, nói một câu đùa giỡn với em cũng không được.”
Niệm An từ trong ngực anh mím môi, hừ một tiếng, “Chỉ cho phép quan tri huyện đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? Anh cũng thật quá bá đạo.”
Lão Mộ nghiên cứu nét mặt cô một chút, dáng vẻ kia....Thì ra vừa rồi chỉ là đùa giỡn, nói xong cũng thật là.Mặc kệ thế nào, không tức giận là được rồi.Anh ôm Niệm An, giọng trầm thấp: “Vừa rồi là đúng, nếu có lo lắng thì cứ hỏi thẳng anh để anh biết.Tình cảm sợ nhất không phải là xảy ra vấn đề, mà là đem vấn đề giấu đi.Hiểu không?”
Niệm An yêntâm nằm trong ngực anh.
Lão Mộ rất nhanh xuất viện, vì ăn mừng anh xuất viện, Niệm An định chuẩn bị cho anh một bữa tối thịnh soạn.Đáng tiếc là Lão Mộ lo lắng cô là phụ nữ có thai không tiện, cho nên cả quá trình anh đều đi theo.Lúc hai người cùng đến siêu thị mua đầy một xe đẩy đồ ăn khiến người ta chết vì ghen tị.Lúc ở khu thực vật còn cà rốt, một đám chị em chọc chọc cánh tay Thẩm Niệm An, nhỏ giọng cười nói: “Cô thật là may mắn, có một ông xã yêu cô như vậy, aizz, ông nhà tôi lười chết mất, lúc này vẫn còn đang nướng trên giường, nói đến tôi lại tức nghẹn bụng.”
Niệm An quay đầu liếc mắt nhìn, Lão Mộ đang cười với cô.Giờ phút này, cô nhíu mày nở nụ cười: “Vậy cũng phải, ông nhà tôi thật sự cố gắng khiến người ta khổ sở, mỗi ngày đều chơi đùa đến lợi hại.”
Người chị em kia che miệng nở nụ cười: “Aizz, cô thật là hạnh phúc, thừa dịp này nhanh chóng hưởng thụ cuộc sống tính phúc đi, đừng giống chị thế này, hiện giờ bụng to, căn bản không có tâm tư chuyện kia.”
Niệm An đem cà rốt bỏ vào trong xe đẩy, ngoái đầu lại cười một tiếng với mấy chị em này: “Chị à, chị chắc phải năm, sáu tháng phải không, em còn chưa tới ba tháng.” Nói xong kéo cánh tay Lão Mộ đi, để lại đám chị em kia há hốc mồm đứng yên tại chỗ: mới ba tháng mà vẫn kịch liệt như vậy? Người trẻ tuổi đúng là không giống nhau....
Đi xa rồi, Niệm An mới phì cười: “Vừa rồi anh có nghe thấy không, đám chị em này đang khen anh đấy.”
Lão Mộ xoa đầu cô: “Nghe thấy, nhưng mà em giải thích cho anh một chút, mỗi đêm chúng ta chơi đùa thế nào?”
Sau khi hai người rời đi, có một cái đầu ngó ra, dáo dác nhìn xung quanh, chỉ thấy cô ta gọi một cú điện thoại, nói nhỏ: “Em thấy rõ ràng là bọn họ.Cho nên anh à, anh cũng tới đây đi, em thấy cô gái kia thật khó đối phó, em sợ một mình không được.”
Cúp điện thoại, cô vội vã đuổi ra bên ngoài siêu thị, cũng không thấy hai người kia đâu, đang giậm chân tại chỗ không phát hiện ra có người tới gần.“A —!” giọng nói thê lương từ trong miệng cô bật ra, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt không rõ vẻ gì đang vặn tay của cô.
‘‘Mau buông tay, anh là ai? Không buông tay là tôi gọi cảnh sát đó!”
Người đàn ông kia đã từng gặp ở bệnh viện chỗ Niệm An, anh lạnh mặt quan sát qua: “Cô là ai, theo dõi anh trai chị dâu tôi có ý đồ gì?”
Đây là một cô gái nhỏ, khoảng chừng hai mươi, dung mạo sáng sủa, nhưng mà dáng vẻ lấm la lấm lét, nhìn qua không phải là người tốt bụng gì.
Cô gái nhỏ la lên: “Làm gì kệ tôi, tôi theo dõi bọn họ lúc nào, đây là siêu thị nhà anh chắc, đi cũng không được sao! Bây giờ anh còn bắt tôi, là cố ý đả thương người có phải không, là phải ngồi tù đó.Tên chết tiệt nhà anh còn không mau buông tôi ra! Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn tôi móc mắt anh, a ——!”Lời cuối cùng của cô bị bao phủ bởi tiếng xương răng rắc, tương đối thảm thiết.
Cuối cùng cô vẫn bị người đàn ông kia lôi đi, suốt cả quá trình, cô vẫn nhe răng trợn mắt mắng: “Anh dám làm tôi bị thương, tôi nhất định sẽ không để anh yên! Bây giờ anh dẫn tôi đi đâu, mau buông tôi ra, anh có biết luật pháp hay không....?”
Người đàn ông kia định che miệng của cô, lạnh lùng quát: “Câm miệng!” Vừa rồi anh Mộ mới gọi điện cho anh, bảo anh bắt người theo dõi anh ấy.Anh chăm chú nhìn một lúc lâu mới phát hiện được cô gái này, chỉ bằng khả năng của cô ta, người bình thường đúng là không thể chịu nổi.Không biết cô ta theo dõi anh Mộ có ý đồ gì?Chẳng lẽ....để ý tới anh Mộ sao?
Quần Áo Xốc Xếch Quần Áo Xốc Xếch - Thương Tố Hoa