The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45:Mối Quan Hệ VI Diệu
àn Đông chưa kịp chửi gì. Ngày hôm nay đã triệt để được mở mang tầm mắt, biết được cái gì gọi là đẹp trai khiến người ta muốn quỳ lạy…”
Hàn Đông không hổ đã cùng Lý Thượng ngủ chung một giường, Lý Thượng mới vừa lên xe, khóe miệng của hắn liền nhếch tới quai hàm, thầm mắng trong lòng: Thằng oắt giỏi lắm, dám vui vẻ trên tai họa của hắn!
Đang định nhấc chân rời đi, phía sau đột nhiên có xe bấm còi như điên.
Lần trước Hàn Đông cũng nhịn một bụng hỏa ở chỗ này, sau đó lại có người đổ thêm dầu vào lửa, kết quả lần này cũng có một tên mắt không tròng.
Nhưng mà, Hàn Đông chưa kịp chửi gì. Ngày hôm nay đã triệt để được mở mang tầm mắt, biết được cái gì gọi là đẹp trai khiến người ta muốn quỳ lạy…
Người đàn ông trong xe, sơ mi trắng + vest đen + áo măng tô, cao ngạo, quý khí tận trời.
Người khác đẹp thì đẹp, nhưng cái đẹp của vị này thiếu điều muốn tát lệch mỏ người nhìn. Không để cho bạn kịp thời nghĩ coi chuyện gì đang xảy ra, liếc mắt một cái cũng sẽ khiến bạn ngượng ngùng không thôi. Sau đó hắn tiếp tục nghênh ngang rời đi, hống hách bỏ lại một đống ánh mắt của bọn phàm nhân.
Hàn Đông trố mắt nghệch mặt ra, vị này sao lại thấy quen quen thế nhỉ?
Phùng Tuấn đứng trước cửa sổ, thấy một bóng người xẹt qua, tiến vào sảnh công ty nhanh như sét đánh, liền nói đùa với Vương Trung Đỉnh: “Mỗi lần Hạ Hoằng Uy đến công ty chúng ta, đều biến đám nam minh tinh thành chim cút hết.”
“Không chỉ đến công ty chúng ta thôi đâu, mà đến chỗ nào cũng thế.” Vương Trung Đỉnh khách quan trần thuật.
Phùng Tuấn cảm khái: “Gien nhà anh ta quá trội rồi, thảo dân tôi đây chỉ có thể nhìn theo bóng lưng.”
Đang nói, vị đại thiếu gia đẹp trai đến chết chim chết nhạn kia mang theo một bộ phong trần mệt mỏi bước vào cửa. Tháo kính râm xuống, một câu cũng không nói, trực tiếp bưng ly nước của Vương Trung Đỉnh uống một hơi, sau đó nói với Phùng Tuấn: “Tôi với ông chủ cậu cần bàn chuyện, cậu ra ngoài trước đi.”
Sau khi Phùng Tuấn đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh mới đùa cợt với Hạ Hoằng Uy.
“Chuyện đại sự gì lại làm phiền ngài tự mình đến đây một chuyến thế?”
Hạ Hoằng Uy ngồi xuống bên cạnh Vương Trung Đỉnh, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy vai Vương Trung Đỉnh.
“Tôi hỏi này, kế hoạch quay bộ điện ảnh mới của các cậu chuẩn bị ném vào đó bao nhiêu tiền thế?”
“Trước mắt dự là hai trăm triệu.”
Điện ảnh dù sao cũng là hạng mục đầu tư mang tỉnh rủi ro cao nhất, hai trăm triệu chắc chắn sẽ có dao động, mà dao động ít nhất cũng phải lên đến ba hoặc năm trăm triệu, nếu khởi chiếu thì doanh thu phòng vé phải gấp ba vốn đầu tư ban đầu mới không bị lỗ.
Hạ Hoằng Uy không hề nghĩ ngợi nói: “Tôi bỏ một trăm triệu, cậu đưa vai nam chính cho em ấy.”
“Chuyện tài chính đã được lo liệu xong cả rồi.” Vương Trung Đỉnh thẳng thắn cự tuyệt.
Hai mắt Hạ Hoằng Uy tối sầm, trầm mặc một lúc lại hào phóng nói: “Vậy tôi lấy một trăm triệu này mua vai nam chính.”
“Cậu si tình vừa vừa thôi, nhân vật kia không thích hợp với cậu ta. Cậu có thể lấy một trăm triệu đó tự làm một bộ phim khác dành riêng cho cậu ta, tôi sẽ giúp cậu tìm một đạo diễn giỏi, dàn nhân vật phụ sẽ là những minh tinh hàng top trong giới.”
Ngón tay Hạ Hoằng Uy đặt trên vai Vương Trung Đỉnh siết lại, bấm sâu vào da thịt.
“Tôi chỉ thích bộ phim này.”
Vương Trung Đỉnh cười cười: “Vậy không có cách nào rồi.”
Hạ Hoằng Uy vẫn giở thái độ cường ngạnh ra:”Tôi đã muốn nhân vật kia rồi! Cậu phải đưa, không đưa cũng phải đưa!”
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đang hờ hững chuyển sang lạnh băng, anh đưa tay lên vai, trong nháy mắt túm lấy cổ tay Hạ Hoằng Uy, mùi thuốc súng bắt đầu bốc lên nồng nặc.
“Hạ Khách!”
Bất chợt một tiếng thét vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng.
Vạn Lý Tình đứng ở cửa, vẻ mặt cau có: “Hai người lại làm sao nữa?”
‘Hạ khách’ trong miệng cô chính là Hạ Hoằng Uy đang ngồi trong phòng, lúc Hạ Hoằng Uy mới học năm thứ hai tiểu học còn tên là ‘Hạ khách’, bởi vì lúc cô giáo điểm danh hay bị chọc ghẹo, từ đó đổi thành Hạ Hoằng Uy.
Cho nên, lúc hô cái tên này, cả lớp đều cười ầm ầm.
Cũng trong cái lớp đang cười ầm ầm ấy, còn có một người nhiều năm qua luôn tận sức ngăn cản thằng bạn cùng bàn dốt nát toán học đi đầu tư bậy bạ —— Vương Trung Đỉnh.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang