Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 45
T
IFFANY BỖNG NHIÊN THẤY QUAY CUỒNG. Ba nàng vừa đưa cho nàng một lý do để căm ghét nhà Callahan. Làm sao nàng có thể hàn gắn hai gia đình với lý do đó chứ?
Nhưng chỉ một lúc sau, nàng cau mày. Mối thù không thể là lý do để mẹ nàng ra đi. Nếu đúng thì mẹ nàng đã có thể dễ dàng nói cho nàng biết rồi, thế nhưng mẹ nàng vẫn không trả lời khi nàng hỏi – trừ phi mẹ cố tình giấu Tiffany vì sợ con gái mình có thể lấy chính cớ đó để không kết hôn với Hunter.
Nhưng trước khi chỉ trích cha, nàng tra hỏi, “Mẹ đã nói với ông như thế à?”
Spoiler
“Không, mẹ con không bao giờ đổ lỗi cho ba. Bà ấy viện đến rất nhiều lý do. Ba cứ phủ nhận lý do này thì bà ấy lại tìm được lý do khác. Mẹ con nói ghét nơi này, nhưng mẹ con đã hạnh phúc hơn bao giờ hết khi thiết kế ngôi nhà này. Mẹ con nói nhớ mẹ quá nhiều, dù hàng năm chúng ta vẫn về thăm bà ngoại con, và bà con còn đến thăm nơi này một lần. Mẹ con nói cuối cùng bà ngoại cũng đã làm cho bà ấy hiểu ra sai lầm của mình. Mẹ con nói bà ấy có thể sẽ chết vì đẻ con quá dày. Lấy lý do đó, mẹ con không ngủ chung giường với ba, nhưng vẫn không thể không chạm vào ba. Mẹ con thậm chí còn viện cả cớ đó sau khi đã bỏ đi, cho rằng đó là lý do phải ra đi. Đó là lý do duy nhất mà ba đã tin. Quá nhiều lý do – và sự giận dữ, khi ba cố thuyết phục mẹ con quay lại.”
Tiffany lắc đầu. “Vậy mà giờ ông lại đổ lỗi cho nhà Callahan vì cái điều mà ông không chắc họ có đáng bị quy kết không à?”
“Chẳng còn lý do nào hợp lý hơn. 15 năm trước họ gần như đã giết được ba. Không lâu sau khi ba bị trúng đạn, Rose đã mang con đi. Ba nghĩ mẹ con nhận ra rằng không thể chịu đựng khi cứ phải sống với những chuyện như thế.”
“Hoặc mẹ quá tử tế nên không nói cho ông biết là mẹ hết yêu ông rồi.”
“Đừng nói thế, Tiffany. Xin con.”
Nàng nghẹn thở. Trông như thể nàng vừa hủy hoại ông. Nàng nên thấy hả hê vì vừa làm ông tổn thương, chứ không phải nghẹn đắng trong họng thế này. Nàng đứng bật dậy đi ra khỏi cửa trước khi ông có thể thấy nước mắt đang dâng đầy mắt nàng. Nàng chỉ dừng lại một chút.
Không nhìn lại, nàng nói, “Tôi không biết vì sao mẹ tôi bỏ đi. Nhưng tôi biết vì sao tôi muốn ra đi. Ngày mai tôi sẽ nói rằng ông chấp nhận hàn gắn với nhà Callahan mãi mãi và ngay lập tức, và cả hai gia đình sẽ dùng chung nguồn nước. Ông đồng ý chứ?”
“Ba sẽ không đồng ý nếu không có mối quan hệ hôn nhân giữa hai nhà để đảm bảo quyền sử dụng nguồn nước trong tương lai. Mẹ con đã đúng. Ba muốn con trai, cháu trai mình có thể chăn thả gia súc trên mảnh đất này.”
Má nàng đẫm nước mắt vì giận dữ, nàng chạy ra khỏi phòng ăn. Nàng phải tìm nơi nào đó riêng tư để tuôn hết nỗi đau này trước khi gặp lại các anh em nàng. Nàng chạy vào một căn phòng trống, hy vọng không có ai trong đó. Lẽ ra nàng không nên hỏi Franklin câu hỏi mà nàng đã biết rõ câu trả lời. Vì cũng như những người khác, ông ta mong nàng cưới Hunter. Làm sao chuyện đó có thể kết thúc một mối thù được? Sao không nghĩ rằng nó chỉ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn thôi chứ?
Nàng mới chỉ gạt đi dòng nước mắt làm mờ mắt nàng và lau khô má thì Franklin cất tiếng từ phía sau, “Nhà Callahan sẽ đến đây vào ngày mai. Trước khi họ đến đây, ba cần biết vì sao con giả vờ là quản gia nhà họ.” Giọng ông nghe cứng rắn hơn.
“Tôi sẽ tự nói lý do cho họ nghe.”
“Để họ vào nhà là đã đủ tệ rồi, Tiffany. Ba không muốn có thêm bất ngờ nào nữa. Vì sao?”
“Tôi muốn tự mình nhìn thấy họ là người như thế nào vì tôi không nghĩ họ sẽ cư xử theo cách họ vẫn làm để chấm dứt mối thù.”
“Đó là tất cả sao?”
Nàng có thể đã cứ để nó như thế, nhưng không. “Không. Lý do chính là vì tôi không muốn gặp ông. Tôi nghĩ ông không muốn, vì ông không bao giờ đến gặp tôi cả.”
“Nếu không nghĩ con sẽ nói với Rose, thì ba đã nói hết cho con rồi,” ông giận dữ. “Nhưng không thể để cho bà ấy biết.”
“Biết gì cơ?”
Ông không trả lời. Như nàng đoán. Ông ta không thể nói ra sự thật, rằng ông ta không hề quan tâm đến nàng. “Tôi đã trả lời câu hỏi của ông xong rồi, giờ thì để tôi yên.”
Nàng không nghe tiếng ông rời đi. Nàng quyết tâm lờ ông đi, nhìn xung quanh căn phòng. Đây là một phòng đọc sách được trang trí bằng gỗ sồi. Một ngọn đèn nhỏ được thắp trên bàn có rất nhiều khung tranh. Tranh vẽ cái gì nhỉ? Nàng tò mò nhặt lên một bức và nghẹt thở, khi nhìn thấy một bức thư được đóng khung, nét chữ của trẻ con – thư của nàng. Nàng nhặt bức khác. Một bức thư khác nàng gửi cho cha, tràn ngập tình yêu và nhung nhớ. Ông đã đóng khung và giữ nó trong phòng làm việc trong suốt những năm qua sao? Hẳn là ông ta mới lôi chúng ra từ mấy cái hộp cũ kỹ mốc xì để gây ấn tượng với nàng. Để làm gì? Rằng ông ta có quan tâm đến nàng, trong khi sự thật thì không phải?
Nước mắt lại dâng lên. Ôi trời, nàng không thể khóc bây giờ, không khi nàng không biết ông ta đã đi chưa, và cũng không dám quay lại nhìn! Nàng căng thẳng tập trung nhìn quanh căn phòng để kìm lòng mình. Rèm cửa bằng vải nhung đỏ sẫm, màu yêu thích của mẹ nàng. Rose đã chọn nó sao? Chúng cũ đến thế sao? Một vài giá sách, một tủ rượu, những bức tranh vẽ phong cảnh miền Tây treo trên tường, trừ một cái khác biệt hoàn toàn. Nàng quay lại nhìn, mắt nàng từ từ mở to ra. Đó là khung cảnh mùa đông ở thành phố, có một cô bé đang trượt tuyết ở hồ băng trong công viên. Bức tranh vẽ nàng. Mẹ nàng chưa bao giờ nhắc đến chuyện thuê người vẽ nó. Nhưng nếu không thì làm sao Frank có được trừ khi Rose gửi cho ông ta?
“Đó là họa sĩ tài năng nhất New York,” ông Franklin lặng lẽ nói, dõi theo ánh mắt nàng. “Ba tìm thấy ông ta trong chuyến đi cuối cùng đến đó. Mất cả mùa đông để ông ta vẽ xong. Năm đó con không trượt tuyết nhiều lắm.”
“Ông đã đến New York sao?” nàng yếu ớt hỏi. “Sao ông không nói sớm hơn khi tôi trách ông không bao giờ đến thăm tôi?”
“Ba cũng không nên nói với con bây giờ, nhưng không thể để con tiếp tục hiểu lầm được nữa. Mẹ con bắt ba phải hứa không bao giờ được quay lại New York. Ba đã không giữ lời hứa, nhưng ba không thể để cho mẹ con biết, nếu không mẹ con sẽ không viết thư cho ba nữa. Nên ba cũng không thể nói cho con biết, không thể liều lĩnh nếu con lỡ buột miệng với mẹ, cho dù không cố ý. Ba sống nhờ những bức thư của mẹ con, Tiffany. Đó là tất cả những gì ba có được từ mẹ con. Con có thể giữ kín chuyện này cho ba không?”
“Ông vẫn còn yêu mẹ sao?”
“Tất nhiên là còn, ba luôn luôn yêu mẹ. Và cũng luôn yêu con. Nhưng ba không dám ôm con, từ khi đến đây lúc nào con cũng giận dữ. Trong những năm qua, chưa giây phút nào ba nghĩ con cho rằng ba không quan tâm đến con, Tiffany. Ba đã rót đầy những lá thư đó bằng tình yêu của mình. Con không tin ba sao?”
“Tôi đã không đọc thư của ông từ lâu rồi. Tôi quá đau đớn vì ông không bao giờ đến thăm khi các anh em đến thăm tôi.”
“Nhưng ba có đấy, chuyến nào ba cũng đi, thậm chí còn có những lần khác nữa. Ba chỉ không dám đến gần nhà con. Có một người đàn ông canh gác căn nhà, chắc là một vệ sỹ mẹ con thuê để ngăn không cho ba đến gần. Mẹ con mới quá quắt làm sao. Nhưng ba vẫn muốn nhìn thấy hai mẹ con, nên đã giả trang, để ba có thể gặp con – ba chỉ không nói cho con biết ba là ai. Con không nhớ chú Charlie sao?”
Nàng phải ngồi xuống. Ký ức về ông lão thân thiện trong công viên hiện về trong tâm trí nàng. Nàng và Marger bạn nàng rất hay gặp ông, nhưng không bao giờ gặp vào mùa hè, chỉ một khoảng ngắn ngủi vào mùa đông – bất cứ khi nào các anh em nàng đến thăm. Liệu ông ta có làm quen với nàng nếu không cứu nàng khi nàng còn rất nhỏ không? Đó là năm đầu tiên nàng tập trượt tuyết ở công viên. Đáng lẽ Rose sẽ đi cùng, mẹ đã nhắc nàng phải đợi, nhưng Marger thì không muốn, nên Tiffany cũng không chờ được.
Đó là một tai họa. Mẹ nàng chỉ mới định dạy nàng trượt tuyết. Không được hướng dẫn, nàng bị vấp ngã ngay và bị bong gân. Chú Charlie nhìn thấy tai nạn và chạy đến hồ băng để bế nàng đến với người hầu. Trông chú còn buồn hơn khi nàng đã lành lại. Sau lần bị thương, chú luôn hỏi nàng lúc nào thì nàng và Marger lại ra công viên chơi tiếp, và kể cho hai đứa nghe câu chuyện thú vị về vết thương mà chú từng có. Rồi còn bao nhiêu câu chuyện thú vị nữa trong từng ấy năm. Khi Tiffany lớn hơn, nàng không còn tin những chuyện đó là có thật nữa. Chú Charlie chỉ thích làm mọi người cười, nhưng đó là tính chú, tử tế, tình cảm, không bao giờ ngại giúp người khác đi cần – một người tốt bụng mà nàng đã ước giá cha nàng cũng thế...
Nàng nhìn lên ông, thấy những giọt nước mắt trong mắt ông, và nức nở lao vào vòng tay đang rộng mở của ông. “Ôi chúa ơi, ba, con ước gì ba đã nói cho con biết! Con đã rất đau khổ và nghĩ rằng ba không yêu con!”
“Ba xin lỗi, Tiffany,” ông ôm chặt lấy nàng. “Ba đã muốn nói cho con biết – đáng lẽ ra ba nên nói, nếu ba biết con cảm thấy thế nào.” Và rồi, “Con có nghĩ ba thích mái tóc muối tiêu sau mỗi chuyến đến thăm con không, để rồi sau đó phải chịu những lời trêu chọc của những người làm thuê khi quay về nhà? Họ nói ba là lão ngớ ngẩn! Con có biết như thế là xúc phạm như thế nào không?”
Nàng biết vì nhiều năm trước các anh em nàng đã giải thích cho nàng hiểu một gã khờ tức là như thế nào. Nhưng nàng biết cha nàng chỉ đang cố nói vui để nàng không thấy hối hận vì đã xử sự bạc bẽo với ông từ lúc đến đây. Và nó có tác dụng. Thậm chí ông còn làm nàng bật cười!