A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45:
ôm nay nó đến lớp không có thấy nhỏ Nhi đi học dò la thì biết nhỏ xin nghỉ và đi du lịch gì đó, hay thật trong khi nó làm việc bục mặt ra thì con bạn thân của nó lại giận dỗi và nhởn nhơ đi du lịch, thật lá làm nó tức chết mà.
Nó tính ra ngoài tìm mấy thằng con trai rồi đi phá trường phá lớp chút dạo này trường lớp yên ắng quá cũng thấy chán. Thì vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay bản mặt hắn. Quả nhiên các cụ nói đâu có sai " Oan gia ngõ hẹp " mà, muốn tránh cũng khó nữa, nó thật sự chẳng có hứng thú mà gây sự với hắn nên định phớt lờ hắn mà đi qua ai ngờ hắn lại giữa thanh thiên bạch nhật lại bày ra cái trò lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta thật chẳng ra làm sao cả. Nó giằng tay ra mà không được, quay người trợn mắt nhìn hắn sau đó quát:
_ “ Buống tay ra ”.
Mấy đứa hóng chuyện của mấy lớp cứ ngó đầu ra mà nhìn, tuy không có ai có can đảm mà bu quanh nhưng lại vẫn vô cùng hóng hớt mà đứng từ xa nhìn. Lòng nó khó chịu, sau đó càng bốc hỏa khi hắn cứ trơ ra nhìn nó mà chẳng thèm nhúc nhích gì, cứ như lời nó nói là không khí vậy.
_ “ Tôi vừa rồi nói tiếng người đó anh có hiểu không vậy hả? ” _ Nó nghiến răng mà thốt ra từng chữ.
Đến lúc này cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng vàng ngọc của mình ra mà nói:
_ “ Thì ra cô không những biết nói tiếng người mà còn biết nói thứ khác.”.
Một câu nói đặc sệt sự khiêu khích, đó đó nó không có muốn gây sự đâu. Là cái tên không biết tốt xấu này gây sự trước thôi. vậy thì đừng trách nó, đang tính oánh nhau với hắn luôn thì hắn lại quay người lôi nó xềnh xệch đi, hắn cầm tay nó rất chắc đến nỗi nó cảm thấy đau luôn. Cả đoạn đường hắn cứ lôi nó xềnh xệch còn nó thì cứ kêu oai oái thu hút không biết là bao nhiêu ánh mắt, nó thấy cũng may không có gặp thằng cha Hùng hói nếu không ông lại nói mát cho nó mấy câu.
Hắn kéo nó ra sau trường đẩy nó vào tường, nó trừng mắt lên nhìn hắn thì đã thấy khuôn mặt hắn tiến sát vào người nó, cánh môi hắn hạ chuẩn xác trên môi của nó, một nụ hôn vụng về không chút kinh nghiệm.
Nó đơ ra vài giây thì bắt đầu cựa quậy, hắn càng siết chặt thậm chí còn cắn nhẹ vào môi nó, vậy là nó không nể tình không những dùng tay mà còn dùng chân đạp thẳng vào nơi truyền giống nòi nhà hắn. Quả nhiên rất có hiệu quả, đàn ông dù có luyện được mình đồng da sắt đi chăng nữa thì nơi đó vẫn vĩnh viễn là một nói yếu ớt mà thôi.
Hắn ngã lăn đùng ra đất, tay ôm phần nơi bị nó đá ngước lên nhìn nó ánh mắt đầy tức giận, một lúc sau cơn đau như dịu đi hắn mới khó nhọc nói:
_ “ cô phải chịu trách nhiệm đó ”.
_ “ Bà đây không rảnh, bà đẹp nhưng không dẽ dãi nhá ”.
Mặt nó đỏ hết cả lên chả biết là do tức giận hay vì ngượng nữa. Sau đó không thèm liếc lại hắn một cái mà bực mình bỏ đi mặc kệ hắn kêu oái oái đằng sau.
Nó bước đi đến một nơi khuất nó dựa mình vào tường hơi thở có chút loạn, trái tim thì cứ không ngừng đập trong lồng ngực, đập nhanh đến mức nó còn cảm thấy có chút đau, trong lòng cứ nhộn nhạo như có cả trăm con kiến bò trong đó vậy. Cảm giác gì thế này chứ? Cảm giác này với nó là lần đầu cảm nhận được. Sau khi đứng đó điều chỉnh lại mình đang tính quay trở lại lớp thì tự nhiên nó có nghe thấy tiếng nói vọng đến tai nó.
_ “ Mày có thấy con nhỏ Nhi hôm qua ở bar không? lúc nào cũng làm như mình thanh cao lắm ấy, thực ra con đó chỉ theo đuôi con nhỏ Trịnh Băng thôi. ”
Nó có thể nghe đó là giọng của một đứa con gái, cái giọng the thé như vậy quả thực rất quen, lập tức hình ảnh mấy con nhỏ hôm gây sự với nhỏ Nhi xuất hiện trong đầu nó, đúng là giọng nói này, giọng nó đã sủa ra mấy lời làm nó thấy ngứa tai. Nó đi ra khỏi bức tường đứng dựa vào bức tường đối diện mấy con nhỏ đó. Nhưng mấy con nhỏ đó lại quay lưng về phía nó mà không phát hiện nó ở đằng sau. Vẫn tiếp tục nói:
_ “ Đúng đó dạo này, tao thường thấy nó ra vào bar, cũng chả thấy con nhỏ Băng đâu nữa. ”.
_ “ Tao thấy con nhỏ đó có cái gì mà chúng mày sợ dữ vậy chứ, mới lại bọn con trai thấy nó mắt liền mở to…”
_ “….”
Rất nhiều lời nói về nó và nhỏ Nhi bắt đầu được tuôn ra, rất tốt nó không cần đi tìm lũ con gái này tự vác xác đến như vậy hôm nay giải quyết một lần cho xong đi.
_ “ Chặc, nói xấu người ta như vậy là không có tốt đâu ”.
Cuối cũng nó vẫn là không nghe nổi nữa mà lên tiếng, bọn con gái đó liền giật mình nhìn quay lại. Nó nhàn hạ đứng thẳng và đi về phía mấy đứa con gái, có bốn đứa tất cả đứa nào đứa ấy trang điểm lòe loẹt, tóc nhuộn, ăn mặc thôi thì cứ không mặc cho xong. Nó vẫn thắc mắc lão Hùng hói dạo này biến đi đâu rồi mà để cho cái bọn này lộng hành thế này. Trước nó không mặc đồng phục cái là hai tay có hai xô nước đi tưới cây ngay vậy mà cái lũ con gái này bây giờ vẫn còn nhởn nhơ trong trường thế này, vậy công lí ở đâu.
Mấy đứa kia nhìn thấy nó mặt liền biến sắc. Nhưng vẫn cố vênh lên mà nhìn nó, nhìn bộ dạng này quả thực rất mắc cười, nhưng nó đâu có thể làm mất hình tượng, trên môi nó vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, thái độ lạnh lùng mà bước đến.
_ “ Chúng mày xem ra ăn no rồi không có việc gì làm phải không? Tao vẫn đang lo không tìm được bọn mày thì tự bọn mày cũng tự dẫn xác tới rồi ”.
_ “ Mày tìm tụi tao làm gì? ” _ Một đứa đặt câu hỏi hết sức ngây thơ với nó.
_ “ Nợ cũ nợ mới thanh toán một lần đi, chúng mày bốn người mà ”.
_ “ Tao với mày chẳng nợ lần gì. Tao không có sợ mày nhưng đánh nhau …đánh nhau ở trường không tốt, sẽ ảnh hưởng tới thi đua của lớp tao ”.
Nó thật sự thấy buồn cười bây giờ chó cũng có thể bắt chước tiếng người sao? Mấy con nhỏ đó mà biết giữ thành tích cho lớp cái nỗi gì chứ.
_ “ Đó là chuyện của mày, không phải chuyện của tao. Tao thấy ngứa mắt là tao xử, tao cứ nhìn thấy chúng mày là thấy khó chịu. Mày thử nói xem người như tao sẽ để bản thân thấy khó chịu sao? ”.
_ “ Thế mày muốn như nào? ” _ Lại một câu hỏi hết sức ngu si được thốt ra từ miệng của một con nhỏ trong số đó.
_ “ Chả biết, hay tao cứ cho chúng mày một trận tại đây cái đã, rồi sau này cứ gặp ở đâu là tao đập chúng mày ở đó cho đến khi chuyển trường, sao hả? ”.
Vừa dứt lời đầu tiên là nó cho con nhỏ hôm tát nhỏ Nhi một cái tát mở màn, lực tát không hề nhỏ, má nhỏ liền lập tức xuất hiện một vết đỏ, mấy con nhỏ kia vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ nhìn nó. Quả thật bọn nó nghĩ nó lâu rồi không kiếm cớ gây sự ở trường tưởng đổi tính đổi nết rồi ai ngờ … quả nhiên tụi này đã chọc không đúng chỗ rồi. Thôi thì phóng lao đành theo lao, mấy con nhỏ đó đành lao hết lên, lao vào người nó sử dụng mọi thể loại cào cấu, đánh đá liên thiên nó nhìn mà nhíu mày, nó có nhanh nhẹn nhưng không tránh khỏi vài vết xước trên người.
Sau khi đập cho mấy con nhỏ đó không nết dậy được nó đi đến nhẵm lên bàn tay của con nhỏ hôm tát nhỏ Nhi sau đó lạnh giọng nói:
_ “ Từ sau cắn người thì cũng nhìn người mà cắn nghe chưa? ”.
Nói xong nó cũng quay về lớp, đây là khu nhà kho để trống của trường thấy bảo đồn đại có ma miếc gì đó lên cũng chả ai dám bén mảng tới. Nó thấy như vậy cũng hay đỡ phải phiền phức gì.
Nó quay chở về lớp vì nhỏ Nhi cũng không có đi học nên nó quay về ngồi ở bàn cũ, thế quái nào tên trời đánh kia về thấy thế cũng cầm cặp tót sang chỗ nó. Nó đang chúi mũi vào quyển truyện cũng phải ngẩng lên liếc hắn. Hắn cũng tặng cho nó nụ cười vô cùng sáng lạng.
_ “ Ý gì đây? ”,
_ “ Hôn thì cũng hôn rồi ngồi cùng bàn đâu có sao? ” _ Giọng hắn không lớn lắm ước chừng đủ để cả lớp nghe thấy thôi. Mấy người trong lớp ồ hết cả lên. Nó bực mình mà quát:
_ “ Chó cắn mà cũng gọi là hôn được à ”.
Hắn đang định nói gì thì có một giọng nói hết sức quen thuộc với học sinh, đặc biệt là với nó vang lên trước cửa lớp:
_ “ Trò Trịnh Tuyết Băng đâu ”.
Làm gì có thể là ai khác ngoài thầy quản sinh chứ, chức vụ thầy giáo bị học sinh ghét nhất, ngày đêm trù cho té lọt cống hay té cầu thăng cho gãy tay gãy chân gì đó.
Nó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớp thấy thầy Hùng hói với cái đầu bóng loáng đứng trước cửa lớp, nhìn thôi nó liền há mồn ra cười không nhịn được, không phải thằng cha này trước tuy hói nhưng đâu có chọc lốc như sư thế này hơn nữa cũng luôn đội tóc giả mà sao hôn nay lại thế này chứ. xem ra những ngày nó không đến lớp nó đã bỏ qua chuyện gì rồi. Đưa mắt sang bên cạnh liền thấy mấy con nhỏ lúc nãy mặt xanh xanh tím tím do mấy vết thương, tay cũng quấn băng gặc tùm lum. Ôi! sao mà nó thấy thỏa mạn đến vậy chứ.
Nhìn qua tất nhiên nó biết mấy con nhỏ kia là đi hớt lẻo rồi, nó cũng chả lấy làm ngạc nhiên. Nó trưng ra cái bộ mặt nai tơ nhất có thể sau đó lon ton chạy đến gần thầy quản sinh, cười toe rồi hỏi:
_ “ Thầy tìm em ạ? ”.
_ “ Theo tôi lên văn phòng ”.
Quả nhiên lúc làm việc thầy quản sinh đúng chuẩn ra dáng một lạnh lùng boy, mặt lạnh te. Nó cun cút theo thầy, theo sau còn có bốn con nhỏ đưa mắt nhìn nó với vẻ mặt đắc ý lắm, nó liếc một cái rồi bơ luôn chả thèm quan tâm làm gì. Lên đến văn phòng nó cũng phải nể hiệu suất làm việc của thầy quản sinh. Thời gian ngắn thế mà đã lôi được thái hậu nhà nó đến, còn có thêm mấy bậc phụ huynh trong đó nữa, ngồi đó là cô giáo chủ nhiệm hai lớp và thầy hiệu trưởng. Tình hình có vẻ căng lắm.
Nó và máy con nhỏ kia vào trong và ngồi xuống, nó còn chưa có đặt mông dính ghế thì có hai phụ huynh lào vào nó chắc tính sử nó. Nó theo phản xạ nhảy lùi về phía sau mấy thầy cô trong phòng vội chạy đến ngăn ấy vậy mà mẹ nó vẫn ngồi thản nhiên như không trên ghế, cứ như nó chẳng phải con mình vậy đó.
Sau một lúc không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Mấy vị phụ huynh của mấy con nhỏ kia mở mồm ra là đòi kiện nó, vậy mà má nó vẫn ngồi yên như không vậy:
_ “ Không có giảng hòa gì hết tôi sẽ kiện nó ” _ Một trong những vị phụ huynh chỉ tay vào mặt nó và quát lên.
Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu, nó gét ai chỉ tay năm ngón với nó. Mẹ nó nhìn hành động của vị phụ huynh kia cuối cùng cũng mợ miệng nói vài từ vàng ngọc:
_ “ Các chị xem con tôi cũng bị thương đó chứ ” _ Nói xong mẹ nó đi đến cạnh nó cầm tay nó lên chỉ vào vết xước nhỏ xíu trên tay và cái vết bầm hơi mờ. Sau đó cao giọng nói tiếp:
_ “ Trẻ con tuổi này hiếu động là chuyện bình thường các chị đâu cứ phải làm căng như vậy, làm như lỗi là của một mình con tôi vậy đó. Cùng lắm tôi trả chi phí thuốc men cho con các chị. Đừng có mà làm quá lên, không có lửa làm sao có khói. ”.
Mẹ nó vừa dứt lời đã có một bặc phụ huynh sửng cồ đứng dậy chỉ tay mà quát tháo.
_ “ Cái đó mà chị cũng gọi là bị thương được à, chị nhìn lại con của tôi đi. Nó ngoan ngoãn là thế lí nào lại đi gây sự đánh nhau ”.
_ “ Đó không gọi là bị thương thì gọi là gì, con tôi bị thương ít do nó có bản lĩnh con chị bị thương nhiều do nó không có bản lĩnh thế thôi chứ hiền mới không hiền cái gì. Con chị học sinh ngoan hả? Lí nào có một học sinh ngoan có phong cách như con chị không? Lại còn trang điểm nữa. Đứng trên lập trường y đức tôi khuyên nha, trẻ con ấy tuổi này nên ít trang điểm thôi hại da lắm đó, không chừng còn mắc bệnh da liễu nữa đó. Chị có gì từ từ mà nói đừng có mà chỉ tay năm ngón rồi gào thét lung tung, mình là con người văn minh lịch sự thì phải biết có chừng mực thôi đừng để người ta nghĩ mình như mấy người vô văn hóa ”_ Mẹ nó cũng không vừa, giữ nguyên bộ dạng nho nhã mà cho lại bà kia một tràng. Nó đang thắc mắc tại sao năm đó mẹ nó không đi thi ngành luật đi thi y làm gì cho phí.
Mấy vị phụ huynh kia thay nhau gào lên nhưng mẹ nó từ tốn nói lại từng câu một khiến họ phải cứng họng kết quả vô cùng viên mãn. Mẹ nó phải lo tiền thuốc thang gì đó nó thì bị phạt lao động cho trường một tuần và ăn một cái bản kiểm điểm mấy con nhỏ kia cũng vậy luôn. Vừa bước ra khỏi phòng hội đồng nó không tiếc lời tán dương mẹ nó:
_ “ Mẹ, lời nói quá là sắc bén, thấu tình đạt lí. Má con quả nhiên là nhất mà … ”.
Nó chưa kịp nói hết thì má nó đã quắc mắt nhìn nó kèm thêm một cau chặn ngang họng:
_ “ Tại sao lại đánh nhau hả? ”.
_ “ chúng nó ngứa da gây sự với con, mắc mớ gì con phải nhịn.”_ Nó tìm đại một lí do chứ không nói vì nhỏ Nhi. Nó cũng không muốn để mẹ nó biết chuyện nó cãi nhau với Nhi.
_ “ Tốt, mày không dậy bảo chúng, bọn nó bảo con mẹ thiểu năng thì sao? Thôi hôm nay má mời con gái má đi ăn”
Vậy là nó với mẹ nó kéo nhau đến quán. Mẹ nó là vậy đó, không giống lắm những vị vụ huynh bình thường. Nó từ nhỏ chưa từng thấy má nó nổi giận thật sự bao giờ. Hai mẹ con tuy không có nhiều thời gian ở cùng nhau lại khắc khẩu. Nó cũng chẳng có tâm sự gì nói với mà nó như mấy đứa con gái mới lớn, nhưng hai mẹ con nó tình cảm vẫn rất tốt, nói chuyện với nhau đặc biệt thoải mái giống như hai người bạn vậy. Có lẽ mẫu người như mẹ nó là mẫu người đáng để con cái gọi là " phụ huynh nhà người ta " như trong truyền thuyết.
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ