Số lần đọc/download: 528 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:23 +0700
Chương 086 - 087
Hội trường trong chốc lát bỗng trở nên an tĩnh, ngay sau đó thanh âm đắc ý cuồng vọng mới vang lên lần nữa, "Các người không có nghe thấy sao? Tôi nói tôi chính là Kiều Chấn Vũ, là đương gia chân chính của Kiều thị tôi muốn phản đối hôn lễ này!"
Hội trường vẫn yên lặng như cũ, yên tĩnh đến giống như chỉ cần một cây kim rơi xuống trên mặt đất mọi người cũng có thể nghe thấy rõ ràng, mọi người đều cứng lưỡi há hốc mồm mà nhìn biến cố bất thình lình xảy ra.
Thật lâu sau, Kiều Hỷ mới phục hồi tinh thần lại, ngăn khóe miệng, nỗ lực cười một tiếng, "Chấn Vũ, em muốn đem trò đùa này làm quà kết hôn cho chị sao? Thế thì chị xin nhận, mau ngồi vào ghế đi, đùa giỡn đến đây thôi là được rồi."
Nhất thời, trong hội trường đều là tiếng thở ra. Mọi người cười cười, thì ra chẳng qua là em trai bày trò đùa với chị gái thôi! Không có sao không có sao, mọi người tiếp buổi tiệc.
Kiều Chấn Vũ cười nhạo một tiếng, lớn tiếng nói: "Người nào nói là tôi nói giỡn? Cái con tiện nhân này, mày cho rằng âm mưu quỷ kế của mày có thể đạt được sao? Hôm nay tao sẽ không để cho mày được xuân phong đắc ý đâu! Tao sẽ vạch trần bản mặt thật của mày!"
Xoay người, Kiều Chấn Vũ bỏ cái nón trên đầu ra, cởi kính mát lớn xuống, gương mặt toàn bộ lộ ra giữa ngọn đèn sáng.
Mọi người hít vào một hơi, đây là thảm trạng gì vậy!
Người ta chỉ thấy, trên má phải của người vừa tới là những vết thương lớn, hình như là do chất hóa học gây nên, có nhiều chỗ vẫn còn thấy rõ máu thịt lẫn lộn, có nhiều chỗ còn sâu đến thấy rõ xương trắng, nhìn thật là ghê tởm cùng dữ tợn. Ở bên má trái thì không có một chút tỳ vết nào, vẫn trơn bóng tuấn tú như trước, ở trên khuôn mặt hiện rõ hai thái cực đẹp xấu rõ ràng, mắt phải của người đàn ông ấy cũng đã hoàn toàn trống rỗng. Cho nên không cần nói người ta cũng biết là đã mù hẳn rồi, bởi vì trong hốc mắt hõm vào thật sâu ấy đã không cỏn thấy một tia máu thịt nào, chỉ là một màu đen thâm thẫm, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng gió o o từ trong hốc mắt ngăm đen gào thét lên.
Hiện tại đã có một nữ ký giả sức chịu đựng kém không cầm được mà nôn mửa liên tục, trên khuôn mặt mỹ lệ của Kiều Hỷ cũng thật khó coi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, ân cần nói: "Chấn Vũ, em đừng náo loạn nữa, em như vậy sẽ hù người ta đó!"
Kiều Chấn Vũ cuồng tiếu cười ba tiếng, "Mày nói tao dọa người, tao đây bây giờ có bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ còn không phải là do mày ban tặng sao! Kiều Hỷ, tao cho mày biết, mày đừng có mà mèo khóc chuột giả từ bi ở đây, hôm nay tao sẽ vạch trần bộ mặt thật dâm đãng ác độc tàn nhẫn của mày!"
Lúc này, Kiều Hỷ cũng không còn duy trì nụ cười hoàn mỹ được nữa, hé miệng muốn lớn tiếng gọi an ninh, "A......" Chuyện gì xảy ra vậy, sao cô lại nói không ra tiếng?
Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng tiến tới sau vành tai của Kiều Hỷ, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Về sau, đừng tùy tiện uống những thứ nước trái cây không bảo đảm an toàn kia nữa."
Mắt Kiều Hỷ trợn lên to tròn, nhưng mà làm thế nào cũng không thốt nên lời, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Hiên Viên.
"Tôi đã sớm nói, chọc tới tôi, cô tốt nhất chuẩn bị dũng khí để gánh vác hậu quả mình gây ra." Nụ cười dịu dàng của Diệp Hiên Viên chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng thay bằng một bộ mặt khiếp sợ, ánh mắt mông lung không hiểu hướng tới Kiều Chấn Vũ đang xúc động phẫn nộ bên dưới khán đài.
"Các người có thể còn chưa biết, Kiều Hỷ chính là loại người đầu tiên thì vu hãm mẹ tôi giết chết cha tôi. Sau đó lại cướp lấy di chúc mà sửa lại quyền thừa kế công ty cho mình, đoạn thời gian trước còn tự biên tự diễn một màn kịch mất tích nhàm chán nhằm giá họa trên đầu tôi, thuận tiện cũng lừa gạt luôn Diệp tổng tài hai tỷ tiền chuộc treo thưởng. Đến cuối cùng tự nhiên nổi điên tìm người phá hủy mặt của tôi, chọc mù mắt của tôi, cứ như vậy mà hủy diệt cuộc đời của tôi!" Kiều Chấn Vũ càng nói càng bi thương, đến cuối cùng, bên con mắt hoàn hảo vô khuyết còn lại từ từ rơi xuống một giọt lệ. (2 chị e này đúng là có tài diễn xuất trời sinh mà ) (chap này ta thấy cũng nên gắn mác 18+ a, miêu tả kinh dị wá hix hix)
Những người có mặt ở chỗ này đều thất sắc cả kinh, rối rít đưa ánh mắt hướng tới khán đài nơi nữ chính của câu truyện Kiều Hỷ đứng, hi vọng có thể lấy được một lời giải thích hợp lý của đối phương.
Nhưng lại chỉ thấy gương mặt bối rối của Kiều Hỷ trên đài, khoát khoát tay, há mồm nhưng không nói ra được chữ nào.
Bộ dạng cùng vẻ mặt như vậy thu vào trong mắt mọi người, lại giống như chuyện mình làm bị vạch trần muốn giải thích nhưng lại không tìm được lời nào để nói.
Lúc này lại nghe thấy Kiều Chấn Vũ tiếp tục nói: "Mọi người nhìn xem bộ dạng hiên tại này của tôi đi, coi như về sau có trở lại Kiều thị cũng chỉ có thể là một phế nhân thôi, cho nên tôi hôm nay ở đây nói ra những chuyện này là hy vọng mọi người không nên bị người đàn bà ác độc này mê hoặc, cũng không hi vọng cả đời này Diệp tổng tài không hay biết gì!"
Lúc này mọi người mới nhớ tới trên đài còn có một vị nam chính đáng thương phút trước mới vừa còn đắm chìm trong hạnh phúc không ngờ qua mấy phút ngắn ngủi sau lại như rơi xuống địa ngục sâu thẳm.
Chỉ thấy Diệp Hiên Viên lảo đảo nghiêng ngã chạy xuống đài, chế trụ hai vai của Kiều Chấn Vũ mãnh liệt mà lay động, "Cái gì mà chẳng hay biết gì, cậu nói xem còn có chuyện gì mà tôi không biết nữa?"
"Ha ha ha......" Kiều Chấn Vũ cười to lên, "Diệp Hiên Viên, uổng cho anh một đời thông minh, cũng vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh có biết hay không Kiều Hỷ một mực lợi dụng anh, đầu tiên là lợi dụng anh để cướp lấy thực quyền của Kiều thị từ trong tay mẹ tôi, ngay sau đó lại mượn cớ thành hôn muốn giành tài sản của Nguyễn thị trong tay anh, còn nữa..., đứa bé trong bụng cô ta mà lâu nay anh tỉ mỉ che chở cũng chẳng qua chỉ chứng cớ ngoại tình hữu hiệu nhất của vợ anh thôi, anh không phải là chưa biết chứ, đứa bé trong bụng cô ta căn bản không phải là của anh......"
Diệp Hiên Viên giống như khó có thể tiếp nhận thực tế này, cáu kỉnh quát: "Cậu nói láo, cậu nói láo......"
Kiều Chấn Vũ đồng tình vỗ vỗ vai Diệp Hiên Viên, an ủi: "Tôi nói này, Diệp tổng, anh không cần phải quá thương tâm. Tôi hiểu rõ bây giờ anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi cho anh xem cái này anh sẽ không thể không tin tôi." Kiều Chấn Vũ nói xong, màn hình lớn trước hội trường đã bắt đầu nổi lên một đoạn hình ảnh.
Diệp Hiên Viên ngẩng đầu liếc nhìn màn ảnh, cuối cùng bàn tay chán nản mà rũ xuống, không còn muốn liếc mắt nhìn Kiều Hỷ đã ngã ngồi trên đài, chỉ cởi lễ phục cùng hoa hồng đỏ kiều diễm cài trên áo hướng thùng rác bên cạnh mà ném vào, sau đó bước nhanh đi tới cửa.
Mọi người rối rít lấy ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú vào người đàn ông thâm tình nhưng kết quả chỉ thu lại sự lừa dối này, xung quanh bốn phía cũng từ từ nhường ra một lối đi, để cho hắn chán nản rời đi.
Tại sao một người đàn ông hoàng kim lại thâm tình như vậy cũng gặp phải sự lừa dối thế này, mọi người lại nhìn một chút người trên đài đang khóc đến lê hoa đái vũ, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu Kiều Hỷ, nhưng chỉ nhận được toàn là những cái liếc nhìn khi dễ cùng chán ghét. Đã đến thời khắc như vậy rồi, cô gái dâm đãng lại ác độc này còn muốn giả dạng làm mặt đáng thương lừa gạt sự đồng tình của mọi người, thật là ghê tởm mà.
Diệp Hiên Viên từ từ đi ra hội trường, trực tiếp đi tới bãi đậu xe dưới đất. Mở cửa xe ra, đã thấy Lăng Thịnh đang liên tục cười ngồi ở ghế tài xế, trước mặt là một cái notebook nho nhỏ để trực tiếp xem rõ tình huống bên trong hội trường.
Notebook tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn có thể đem vẻ mặt của mọi người cùng lời nói trong hiện trường trực tiếp truyền đến thật rõ ràng, bao gồm bộ dạng Kiều Hỷ đáng thương không ai giúp vẫn lắc đầu phủ nhận, tiếng cười lớn của Kiều Chấn Vũ vừa dữ tợn lại cuồng vọng, cùng với các máy ảnh nhá liên tục trong hội trường, những khuôn mặt của ký giả dù là ngưng trọng đồng tình hoặc là khi dễ cũng trực tiếp truyền đến rất rõ ràng.
"Đầu gỗ, kỹ thuật diễn không tệ nha!" Nghiêng đầu, Lăng Thịnh cười trêu ghẹo nói.
Diệp Hiên Viên rút ra khăn giấy bên cạnh, chậm rãi lau lên ngón tay thon dài nói: "The game over!"
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông là nụ cười mãn nguyện, không còn bộ dáng bi thương chán nản như lúc trước nữa.
Vứt bỏ khăn giấy trong tay, Diệp Hiên Viên dừng nụ cười, "An bài làm cho Kiều Chấn Vũ biến mất, về phần Kiều Hỷ thì——" Sắc mặt Diệp Hiên Viên run lên, "Đưa cô ta đi ra đảo rồi hảo hảo chăm sóc!"
"Tiểu tử cậu thật không phải tàn nhẫn thường đâu, chỉ cần nói trên cái đảo kia không có gì để có thể sống được, vậy Đại Mỹ Nhân phải làm sao đây?"
Diệp Hiên Viên dịu dàng cười một tiếng, "Không phải còn có cậu nữa sao? Lấy bản lãnh của Lăng gia, muốn một người sống quá canh năm thì tuyệt đối sẽ không để canh ba đã bị Diêm Vương mang đi!"
"Phải phải...... Tớ bảo đảm nghiệt chủng trong bụng cô ta sẽ an toàn sanh ra được chưa! Cậu đừng có đánh giá cao người ta như vậy chứ, người ta sẽ xấu hổ nha!" Lăng Thịnh cười duyên dựa vào cái ngực rộng của Diệp Hiên Viên.
Diệp Hiên Viên khẽ nghiêng người, tránh không cho Lăng Thịnh động tay động chân."Chạy về nhà cậu đi, tôi muốn mang Miên Miên trở về!"
Lăng Thịnh cứng đờ người, sau đó nhanh chóng cười duyên lĩnh mệnh, chỉ chốc lát sau, một chiếc Porsche màu trắng bạc từ bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Khải Việt chạy thật nhanh rời đi.
Có kinh lần đầu
Buổi tối, cô núp ở trong chăn. Gió xuân mang theo chút hơi lạnh, về đêm lại càng lạnh hơn đôi chút. Cô ôm bụng, càng cuốn drap giường vào người chặt hơn. Rất đau, rất đau, toàn thân cô đều cảm thấy lạnh lẽo, dù đã đắp rất nhiều chăn như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh như băng.
Anh hai anh giờ đang ở đâu? Đúng rồi, tối nay anh có công chuyện, không thể quấy nhiễu anh. Dù nói như thế nào đi nữa, cô vẫn luôn ghét mang sự phiền toái đến cho người khác nhất là với anh hai. Cho nên không có chuyện gì cả, không sao hết, có lẽ cô chỉ là ăn bậy rồi bị đau bụng thôi. Cô nằm ở trên giường, kéo cái chăn tự nhũ lòng. Nhịn một chút là sẽ ổn thôi, nhịn một chút là sẽ ổn cả thôi.
Nghĩ như vậy nhưng bụng cô lại đau quặn lên một hồi,cô nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng cảm giác chỗ tư mật hình như mơ hồ có giọt nước rỉ ra. Không giống với cái loại mật ý hương vị ngọt ngào, mà chính là nước chân chân chính chính đang róc rách chảy. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cô gượng ngồi dậy, mở đèn, đồng thời vén chăn lên.
Trên tấm drap giường màu xanh nước biển đã dính loang lổ những vết máu, cô nhìn lại cái quần ngủ màu vàng nhạt trên người cũng dính đầy vết máu đỏ tươi.
Lòng cô run lên, chẳng lẽ cô sắp chết rồi, tại sao cô lại chảy nhiều máu như vậy? Cô hoảng hốt không dám nằm ở trên giường nữa, lăn lộn muốn leo xuống giường nhưng lại bị rơi ngã xuống sàn nhà.
Bóng đêm bao trùm, cô ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo không nhúc nhích. Trên người cô vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu như cũ, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó. Cô chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mà ngơ ngác nhìn vết máu dính trên giường.
Màu đỏ rất sậm, sậm đến chói mắt, đây là điềm báo sắp kết thúc của một sinh mạng sao?
Không gian thật yên tĩnh, quạnh quẽ, đây là sự yên tĩnh cùng bình yên trước khi chết sao?
Đột nhiên, thân thể cô run lên, cảm giác dũng đạo dưới hạ thân hung ác gây áp lực co lại một cái. Cô cúi người nhìn xuống, máu tươi dọc theo bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn mà từ từ chậm rãi chảy xuống, ở trên da thịt trắng tuyết trong suốt chảy từng dòng nhỏ máu đỏ xuống, những giọt máu ấy giống như có sinh mạng mà không ngừng tiến bước về phía trước, thậm chí là chạy nhảy tung bay lên. Ngô, bụng cô kêu gào đau đớn, đau quá, giống như da thịt của cô bị cắt xuống vậy, rất đau đớn khó chịu.
Trong lúc cô đang thất kinh, chỉ có thể chăm chú nhìn máu từ từ chảy ra lan tràn xuống cả sàn nhà lạnh như băng, cô không biết phải làm sao nữa.
Vào lúc cô cảm thấy mờ mịt luống cuống nhất thì ngoài cửa lại truyền đến thanh âm, "Miên hoa lương...... Kẹo bông...... Mau ra đây...... Đầu gỗ tới đón em về nhà này!"
Cái gì, anh hai tới, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô không thể để cho anh hai thấy, không thể, tuyệt đối không thể để cho anh lo lắng.
Cô nỗ lực chống thân thể đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã chạy vội tới phòng tắm nhanh chóng thay cái quần dính máu trên người ra, sau đó kéo chăn che đậy vết máu trên giường, còn vết máu trên đất, cô vội vàng lau nhanh một chút hi vọng dưới ánh đèn phòng ngủ mờ tối có thể làm người khác không thấy rõ.
Khẻ hé mở cửa ra một chút, cô cố gắng nở một nụ cười, "Anh hai, anh Lăng Thịnh, các anh đã trở về rồi sao?"
Lăng Thịnh giống như nhìn thấy có cái gì không đúng, cố gắng đẩy cửa lớn hơn rồi tiến lên một bước, nâng mặt cô lên xem xét cẩn thận: "Kẹo bông, sắc mặt em sao tái nhợt như vậy, em không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu một cái, vội vàng phủ nhận, nửa người dưới cố gắng rụt về phía sau cửa một chút nữa.
Lúc này, anh hai chạy nhanh tiến tới nhìn cô một cái, mở miệng: "Mở cửa."
Cô vẫn cố lắc đầu một cái, không nói lời nào cũng không mở cửa.
"Mở cửa, anh không muốn lặp lại lần thứ hai." Thanh âm anh hai vô cùng dịu dàng, nhưng vô hình trung lại ẩn giấu sự tức giận thật sâu.
Trong lòng cô sợ hãi, nhẹ buông thỏng tay, cái cửa liền bị anh hai dùng lực đẩy ra.
Sau khi anh hai vào phòng, không liếc nhìn lấy cô một cái, chỉ là quay đầu nhìn trước nhìn sau quan sát mọi ngõ nghách ở trong phòng một lượt, sau đó tựa hồ như không phát hiện được có điều gì không ổn, mới quay đầu lại nâng cằm của cô lên, "Miên Miên, em có chuyện gạt anh đúng không?"
Lòng cô đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, cảm giác thân đã hết hơi sức lại co rúc một chút, bụng cũng lại xoắn lên đau nhói một hồi, thân thể trở nên mềm nhũn, cả người cũng sắp ngã về phía trước.
Anh hai lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, sờ sờ trán của cô, "Sao lại lạnh như thế?"
Lúc này, Lăng Thịnh ở bên cạnh cũng hét lên một tiếng, "A —— máu!"
Trước mắt cô tối sầm, giữa lúc sắp lâm vào hôn mê, trong lòng cô có một ý niệm mơ hồ hiện lên, cô làm vậy cũng không cho là cố ý muốn dối gạt mà đúng không.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, cô nghe bên ngoài mơ mơ hồ hồ có thanh âm truyền tới trong tai.
"Sao cô ấy còn chưa tỉnh?" Thanh âm nóng nảy, là của anh hai.
"Tiểu thư là lần đầu tiên có kinh nguyệt nên khó tránh khỏi có chút hoảng sợ. Hơn nữa tiểu thư trễ như thế mới có kinh lần đầu, khó tránh khỏi...... Khó tránh sẽ ra máu nhiều như vậy......" Thanh âm khàn khàn của Lữ Yên có một chút ngượng ngùng cùng lúng túng.
"Ha ha ha......" Còn cái thanh âm mặc dù đã cố ý đè nén nhưng vẫn khó tránh khỏi yêu mị này chắc chắc là chuyên thuộc về Lăng Thịnh xinh đẹp động lòng người kia rồi.
"Diệp đầu gỗ, cậu làm tớ cười chết rồi...... Lúc nãy bộ dáng cậu kinh hoàng luống cuống như muốn giết người cư nhiên chỉ là vì kẹo bông lần đầu có kinh nguyệt...... Ha ha...... Làm tớ cười đến chết mất thôi......"
Kinh nguyệt, máu chảy làm cô sợ tới mức hồn phi phách tán lúc nãy, cư nhiên chỉ là nguyệt sự mà các cô gái đều phải trải qua sao.
Dương Chi Hồng cũng từng nhắc tới, một cô gái khi có kinh nguyệt mới có thể là một cô gái hoàn chỉnh. Đã có lúc cô cũng từng vì bản thân không có kinh nguyệt mà canh cánh trong lòng, không nghĩ tới lúc cô có thể chân chính thành một cô gái bình thường là ở dưới tình huống như vậy.
Chỉ là, không sao, trải qua đau đớn cùng bất an thì hạnh phúc mới càng đáng quý trọng gấp đôi, cũng làm cho người ta hạnh phúc gấp đôi lên.
Nghĩ tới đây, cô không kìm hãm được nhếch miệng, nhẹ nhàng cười cười.
"Aha!" m thanh đặc trưng của Lăng Thịnh vang lên bên tai cô, "Kẹo bông, em giả bộ ngủ! Cậu xem cô ấy còn đang lén cười kìa!"
Không có biện pháp, cũng không thể dối gạt tiếp được. Cô chỉ đành mở mắt ra, cười khẽ một tiếng.
Anh hai bước nhanh tới, nâng mặt của cô lên, lo lắng xem kỹ một chút nữa trông thấy bộ dạng cô vẫn mím môi như cố gắng nhịn cười lại thấy có chút khó hiểu, "Có cái gì vui mà cười hả?"
Cô có chút xấu hổ đỏ mặt, ấp úng, "Không có...... Không có gì......"
Anh hai há miệng, còn muốn nói điều gì nữa nhưng đã bị Lữ Yên cướp lời: "Diệp tiên sinh, kế tiếp tôi sẽ dạy Miên Miên tiểu thư một chút về thường thức thông thường......"
Lăng Thịnh vỗ vỗ vai anh hai, "Người ta đã uyển chuyển bảo cậu đi ra ngoài rồi, chuyện của con gái với nhau, hay là chúng ta ra ngoài trước đi!" Nói xong, Lăng Thịnh sờ sờ mũi, dẫn đầu đi ra ngoài.
Anh hai vẫn đứng lù lù bất động, "Cô ấy sau này vẫn phải đau đến té xỉu giống như vậy sao? Làm như thế nào mới có thể tránh được chuyện đó?" Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, ngoài cửa đã mơ hồ truyền đến thanh âm có người lảo đảo ngã nhào té xuống.
Bên trong nhà, sắc mặt Lữ Yên có đỏ lên một chút, liếc nhìn cô cũng đang đỏ mặt ở trên giường lại quay đầu nhìn cái mặt nghiêm túc của anh hai một cái, hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng: "Thời kỳ trưởng thành, cô gái bởi vì noãn sào phân bí kích thích tố sinh dục tác dụng khiến cho trong màng tử cung xảy ra chu kỳ biến hóa, mỗi tháng sẽ có một lần, xuất ra màng dính cùng huyết dịch đi qua âm đạo tống ra bên ngoài cơ thể, hiện tượng chảy máu này, chính là kinh nguyệt......"(trời ơi sinh học nữa sao trời em không hiểu lắm chỉ cố gắng hết sức thôi )
Mặt anh hai sầm xuống, "Nói trọng điểm!"
Lữ Yên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngồi vào cạnh giường của cô mà nói tiếp: "Miên Miên tiểu thư, bình thường kinh nguyệt kéo dài từ năm đến bảy ngày, kèm theo triệu chứng đau bụng kinh, cũng chính là cái đau mà mới vừa rồi tiểu thư cảm thấy ở bụng quặn đau đó, cả người cũng sẽ vô lực, đây chính là sinh lý đau điển hình của phái nữ. Bởi vì tiểu thư mới có kinh lần đầu, khó tránh khỏi sẽ đau dữ dội hơn bình thường, muốn trị bình thường thì dựa vào liệu dưỡng của Trung y cùng xoa bóp, còn có một loại phương pháp trị liệu đặc biệt chính là liệu pháp ôn thạch. Cái này về sau tôi sẽ nói rõ cặn kẽ cho cô biết. Khi tiểu thư đau bụng kinh phải chú ý trên phương diện ăn uống một chút."
"Từ một ngày đầu cho đến ba ngày đầu lượng máu sẽ ra khá nhiều, có lúc còn có thể xuất hiện máu cục, phần dưới bụng sẽ buồn bực thấy đau, lúc này có thể lấy gừng xáo với dầu vừng cho cô ấy ăn, ngoại trừ việc bổ sung thêm chất sắt, gừng cũng có tác dụng hoạt huyết, có lợi cho việc tống kinh nguyệt cùng máu cục ra thuận lợi hơn. Ba ngày về sau là có thể đổi qua ăn dầu vừng xào thịt heo nạc, để trợ giúp tử cung co rúc đem kinh nguyệt làm khô lại. Nếu Miên Miên tiểu thư ngại làm như vậy quá phiền toái thì cũng không sao, thật ra thì cả kỳ kinh nguyệt cũng có thể ăn gà nấu dầu vừng hoặc là đường đỏ nấu canh gừng đều có thể trợ giúp tử cung co rúc lại, cũng có tác dụng đem kinh nguyệt làm khô. Khi có kinh cần phải chú ý ăn uống, ăn nhiều thức ăn có nhiều chất vôi, chất sắt một chút như: mè đen, rau chân vịt, tảo tía, rong biển, quả nho, quả táo, không được ăn những thứ lạnh cùng trà xanh là được. Quan trọng nhất là bình thường cũng nên uống nhiều canh cẩu kỷ táo đỏ... các loại một chút, nếu bảo dưỡng tốt được như vậy sau này khi có kinh bình thường thân thể cô cũng rất ít khi phải đau bụng kinh nữa."
Kể xong những thứ này, Lữ Yên do dự một chút, liếc nhìn anh hai đã xanh cả mặt một chút, rốt cuộc mở miệng: "Còn có một chuyện nữa, lúc có kinh nghiêm cấm hành vi tình dục."
Vừa dứt lời, mặt cô đã đỏ ửng cả lên, ngay cả gương mặt tuấn tú luôn luôn nghiêm chỉnh cũng nhất thời ửng lên một màu đỏ hiếm thấy.
Một mảnh lúng túng, một mảnh yên lặng.
Cuối cùng, Lữ Yên dẫn đầu đi ra ngoài, trước khi đi còn đưa cho cô một cuốn sách nhỏ, để cho cô đọc và hiểu rõ hơn.
Sau khi im lặng một hồi lâu, anh hai cùng cô mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lát, rốt cuộc cô cũng không nhịn được cười to ra tiếng.
Anh hai có chút thẹn quá thành giận, lại ngồi gần cô, nắm mặt của cô lên, tà ác nói: "Có cái gì vui mà cười hả?"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ ảo não lại lúng túng của anh hai còn cố gắng giả bộ trấn định, cô lại không tim không phổi mà cười to thêm.
Anh hai đụng đến cô cũng không được nên chỉ có thể ngồi ở bên giường nghiêng người qua một bên, tức giận không nói nữa.
Cười một lúc, cô lại cảm giác bụng có một chút căng đau, không khỏi cứng mặt, cau mày.
Anh hai thấy thế, đưa bàn tay ra vịn cô, thay đổi bộ dạng như đứa trẻ giận dỗi mới vừa rồi, lo lắng hỏi: "Miên Miên, em không sao chứ?"
Trong lòng cô cảm thấy ngòn ngọt, anh hai là một đại nam nhân lại nhúng tay vào những chuyện riêng của con gái, thật là có chút ủy khuất cho anh. Đưa tay nắm tay anh hai để lên trên mặt cô rồi nhẹ nhàng cọ xát, "Anh hai, em không sao. Em chỉ là rất vui vẻ, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, em đã là một người phụ nữ chân chính rồi!"
Anh hai nghe vậy trở nên cứng đờ, ngay sau đó lại cười tà lên tiếng: "Em không phải đã sớm là một người phụ nữ chân chính rồi sao!" Nói xong, còn cố ý lấy tay ngắt mềm mại trước ngực cô, mặt cười đến đến thật thâm ý.
Cô đỏ bừng cả mặt, nghiêng người đi, quyết định không thèm để ý đến anh hai nữa cái người này cả ngày trong đầu chỉ toàn là chuyện đó thôi.
Cử động này chọc cho anh hai hắng giọng cười to không ngừng, nhưng chỉ chốc lát sau thanh âm ủy khuất của anh hai ở phía sau đã vang lên: "Ai...... Về sau...... Thì sẽ không thể tùy tiện......"
Cô nghi ngờ, "Không thể tùy tiện cái gì?"
Anh hai nhỏ giọng nói lầm bầm: "Không thể tùy tiện đụng em nữa...... Lữ Yên không phải đã nói trong những ngày này cấm chỉ sinh hoạt vợ chồng sao!"
Nói xong, còn giống như tiếc hận than thở thêm một lúc nữa.
Ghét! Cô bắt lấy một cái gối đầu đập tới, ghét, cái người đàn ông này sắc tâm có chết cũng không bỏ được mà!