If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: chirikamo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nguyễn Thảo
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
rên đường đi, cả bọn tíu tít nói chuyện vui vẻ cả lên. Đặc biệt là nó và Châu.
-Êy dà…!! Hai người thế nào rồi đây??? – Nó chớp mắt tinh vi, thúc nhẹ vào sườn Châu, nói.
Châu cười nhẹ, vờ hỏi lại:
-Hai người nào cơ????
-Cái cậu này!!! Không phải cậu với gã Nhất Bảo thì là ai chứ hả??? – Nó nói, khẽ cốc nhẹ lên đầu Châu sau đó thì vội vàng rụt tay lại bụm miệng:
-Ôi chết!! Sao mà tớ dám uýnh cậu được bây giờ….!! Nhất Bảo giết tớ chết … hahaha…
-Tinh vi nó vừa vừa thôi nhá!!!! – Bảo lườm lườm nó nói.
Rồi như chợt nhớ ra, Châu quay sang vỗ vỗ vai nó:
-Ê Thoại My!! Cậu xem cái cravat của anh Bảo có đẹp hok???
Nó đưa mắt sang nhìn Bảo chăm chú, sau đó gật gật một cách thật thà:
-Cũng đẹp!!!
-Đó!!! Thấy chưa anh!!!! Ai cũng thấy đẹp cả mà… hihi!! – Châu cười rạng rỡ nói với Bảo nào ngờ, hắn trề môi đáp:
-Em hỏi ai lại đi hỏi con nhỏ không có mắt thẩm mỹ!!!!
-Anh lại muốn chết đấy hử, Nhất Bảo?? – Nó nheo mắt lại, tay giơ giơ nắm đấm.
Lúc này Vũ mới tham gia vào cuộc:
-Chẳng phải cô nói là: sự thật thường mất lòng sao hả??? hahahaha
Nói đến đây thì nó đành chịu, chẳng biết nói gì nữa cả. Bọn hắn chơi trò “gậy ông đập lưng ông” đây mà… quỷ sứ!!! Mà cũng phải công nhận một điều, từ khi nó tới Biệt thự Hoàng tử. Cả nó và bộ 3 không cần mất học phí mà hàng ngày vẫn được tôi luyện thêm tài năng cãi nhau, nói shock. Nếu có tổ chức một cuộc thi như vậy thì biết đâu nó hay bộ 3 sẽ giật chức quán quân như chơi ấy chứ!
Đến cổng trường, khi cả bọn đang định tản ra để vào lớp học của mình thì Thiên Vũ vội ngăn lại:
-Khoan đã nha!!! Hôm nay ai cũng chưa ăn sáng nên giờ tập trung ở canteen nhá!!!
Nó chớp mắt e dè, thỏ thẻ hỏi:
-Tui được đi chớ???
Vũ cười thầm: “ Tất nhiên rồi! Sao mà thiếu cô được” Nhưng mà hắn ta lại dở giọng nói
-Được, nhưng mà là vì cô là bạn của người yêu Nhất Bảo nên mới được đi theo nghe chưa!!! Chứ không thì mơ đi há!!!
Nó lặng một chút, mắt sầm lại, sống mũi hơi cay cay:
-Tui không thèm!!!
Sau đó bỏ đi một mạch, luôn miệng lẩm bẩm: “ Hừ hừ, các anh coi tui là cái gì chứ …?? Con ở hả…? Never…!!!”
Vũ thấy vậy liền chạy theo … hộc hơi… Hắn chỉ có ý đùa đùa một tí thôi, nào ngờ lòng tự trọng của nó lại nổi lên và đã khiến cho hắn cảm thấy hơi có lỗi một chút…
-Êy!! Êy!! Đợi đã…!!! Tui đùa thui mà, Thoại My!!! Thoại My!!!! Rùa!!! Con Rùa kia… đứng lại!!!!
Nó làm mặt lạnh, bụng nó vẫn còn tức lắm, chưa thể nào mà nguôi được. Hừ, ai bảo hắn dám đùa cợt quá đáng chớ.
-Thoại My!!!! Đừng giận nữa mà!!! Rùa!!! Rùa ơi….
Vũ đuổi kịp nó, thở hổn hển, sau đó cứ lẽo đẽo đi theo nó mà năn nỉ…
-Thôi mà… đừng giận tui mà…!!!
Nó thở hắt, lườm lườm gã Vũ:
-Hừ, ai giận anh chứ!! Đồ vô duyên… đi ra giùm tui với…!!!!
- Thôi mà.. đi ăn cùng đi mà…. Cô là người của Biệt thự Hoàng tử… phải đi cùng chứ!! Cô chưa ăn sáng mà…!!!
-Không đi đấy..!!! Thì sao…??? – Nó trợn ngược mắt, quát lên một cách “hách dịch”.
-Cô có đi không?? – Vũ hỏi lại lần cuối, lần này hắn không nói bằng thái độ nài nỉ như lúc nãy nữa. Mà nói bằng giọng bất cần, mang tính ra lệnh. Hắn không muốn biến mình trở thành một người vế “thấp”, nãy giờ cũng chỉ là vì hắn không muốn chuộc lỗi mà thôi.
Nó vẫn cương:
-Không!!!
-Không thì thôi…!!! Kệ cô…!!!! - Thiên Vũ gắt lên, sau đó bỏ đi một mạch, hắn cũng bực lắm rồi.
Bất giác nó quay đầu lại… Khẽ chạnh lòng… Tha thẩn bước tiếp thì…
….. “Bụp”…..
Một cái phong thư đen rơi trúng ngay đầu nó… giật mình, nó cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn cố lấy hết can đảm cúi xuống nhặt…
Vẫn một phong thư màu đen, giấy đen và chỉ có chữ là màu trắng đầy kì bí.
“ Có giỏi thì tái ngộ tại nhà kho. Okie?
Yên tâm đi, sẽ chẳng sao nếu cô đủ can đảm, Nguyễn Hoàng Thoại My.
Black Rose”
Từng dòng như hằn sâu vào đầu óc nó, nỗi sợ hãi trong nó bây giờ không lớn bằng “cái tôi” của nó lúc này. Làm sao nó có thể từ chối lời thách thức đó được cơ chứ. Nó không muốn làm đứa hèn.
Nghĩ là làm, nó không cần vào lớp cất sách vở mà tới ngay nhà kho dù cảm thấy hơi ớn lạnh nơi sống lưng.
………………………………
Cũng cùng lúc đó, bộ 3 cùng Ngọc Châu đang ngồi ở canteen cũng nhận được một lá thư được gởi qua cô phục vụ.
“ Thoại My đang ở nhà kho.
Black Rose”
Nhận được thư, lòng ai cũng như có lửa đốt. Họ vô cùng lo lắng cho nó nên không ai bảo ai, tất cả đều chạy thật nhanh về phía nhà kho.
Luôn ngắn gọn nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy sợ hãi, điều đó làm nên một Black Rose luôn bí ẩn và nguy hiểm. Trong chuyện này, rõ ràng bọn hắn đang ở trong thế bị động, chẳng ai biết một xí xi gì về cô ta cả, còn dương như, cô ta lại hiểu quá rõ về cả bọn.
Tới nơi, nó không hề thấy ai cả, cánh cửa mặc nhiên đóng sầm lại. Tim nó đập nhanh hơn một chút, đôi mắt liên láo nhìn xung quanh.
Bỗng từ đâu, một giọng nói vang lên …
-Bình tĩnh nào!! Thế nào rồi bộ 3 hot-warm-cold cũng sẽ đến đây tìm cô, nhanh thôi… hahahahaha….
Tiếng cười ấy lại vang lên ghê rợn, nó cảm nhận được từng cánh hoa hồng đen đang rải rác khắp người nó...
Nỗi sợ hãi thực sự giờ đây mới chìm ngập trong nó. Siết chặt đôi bàn tay, nó hi vọng điều đó có thể làm cho nó khá hơn một chút.
Bỗng, nó phát hiện ra rằng, ngay dưới chân nó – dưới những cánh hồng đen phủ rải rác trên sàn nhà là một vật thể lạ… Hay chăng đó là một quả boom …
Theo quán tính, nó lùi lại về phía sau mấy bước, chưa kịp hoàn hồn thì tiếng … “rầm”… Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo bởi 4 người – bộ 3 và Ngọc Châu.
-Đừng tiến vào!!! Có boom đấy!!!!
Nó hét toáng lên. Vừa dứt câu, cánh cửa đóng sầm lại, kín bưng…
Rồi giọng nói ấy lại vang lên, có vẻ như đó chính là Black Rose.
-Hahaha, đừng cố mở cửa ra, vô ích thôi… còn 10p nữa cho các người quyết định.
Vũ siết chặt tay lại, xông thẳng về phía cánh cửa và dùng hết lực có thể để đẩy cánh cửa ra nhưng vô ích. Cánh cửa gỗ lúc nãy đã được thay thế bằng một cánh cửa sắt chắc rắn. Minh Hoàng cùng Nhất Bảo cũng lao ra, nhưng vô ích. Sức mạnh của họ không đủ để làm nó chuyển dời.
2p trôi qua…
-Ư huhm… Bộ ba cũng kém cỏi quá nhỉ??? Nếu để ý thì các cậu sẽ thấy mé bên phải có một bảng kí tự, nếu cố gắng thì sẽ giải được, mật mã gồm 3 chữ cái, đơn giản thôi!
Vũ gào lên, mặt hắn nóng bừng vì tức giận:
-Có giỏi thì bước ra đây, Black Rose!!! Chơi vậy mà là fair play à???
Black Rose không trả lời trực tiếp vào câu hỏi cuả Vũ, mà chỉ đọc nhẹ nhàng một bài thơ..
- “ Thời gian chỉ còn là tích tắc
Mạng sống hay như sợi tơ hồng
Mật mã chôn tận trong kí ức
Vĩnh viễn sẽ thấy mặt trời đen…”
Không hiểu ý nghĩa của câu thơ đó là gì nhưng nghe giọng của cô ta thì có vẻ tâm trạng lắm, giọng buồn và lẫn chút oán giận nhưng cũng như tâm tư của một người con gái đang yêu.
-Là cái quái gì chứ?? Bỏ đi… giờ thì chơi trò hên xui thôi!!! – Vũ nói sau đó bước lại phía đó giải mật mã.
Lạch cạch, lộc cộc…
Không khí ngột ngạt như muốn nín thở …
Mỗi người một suy nghĩ, một người một tâm trạng nhưng họ cùng một sự lo lắng không tránh được. Cuộc đời tươi đẹp, tương lai vẫy gọi phía trước chẳng lẽ sẽ phải kết thúc một cách đớn đau như vậy sao???
Trong khi Hoàng và Vũ đang cố gắng tìm ra mật mã thì nó, Châu và Bảo cùng đi xung quanh khám thính xem còn lối ra nào khác hay không.
Qủa boom nguy hiểm vẫn chạy với tốc độ kinh hoàng không ai muốn. Vào lúc này, thời gian thật quý báu hơn lúc nào hết. Còn 3 phút nữa…
Bỗng, Black Rose lại lên tiếng nhưng kì thực không thể biết được tiếng nói ấy phát ra từ đâu …
-Nếu ôm quả boom thì tốc độ thời gian chạy sẽ giảm đi một nửa cũng có nghĩa là các người có thêm cơ hội thoát khỏi đây …!!! Thế là Black Rose này đã quá nhân nhượng rồi đấy….!!!
Từng lời nói vang lên văng vẳng, lại một lần nữa.. Không ai bảo ai, tất cả đều chạy đến phía quả boom.
-Nhưng khoan!!!! – Black Rose lại bỗng lên tiếng, khiến cả 5 người đều sững lại …
-Tất cả đều có những cái giá của nó … Khi buông quả boom ra, thì thời gian chạy sẽ tăng nhanh gấp 5 lần…!!! Ai có thể là người dũng cảm đứng ra đây…
Nghe xong lời của cô ta, nó – không một chút ngần ngừ chạy thẳng lại phía quả boom – nó tình nguyện hi sinh vì tẩt cả.Nếu một mạng sống của nó mà có thể đánh đổi lại là 4 người mà nó quý mến thì … huhm… nó sẵn sàng …
Thấy thế, Minh Hoàng lao người ra, đẩy mạnh nó với hi vọng sẽ chụp được quả boom nhưng không … bàn tay nó đã chạm tới và nhanh chóng ôm gọn lấy …
…. Không kịp nữa rồi….
Vũ tiến lại ngay phía nó mà quát:
-Sao cô ngốc vậy hả?? Cô có biết làm như thế là rất nguy hiểm hay không???
Nó lắc đầu, cười mãn nguyện:
-Tôi không ngốc….!!
-Lại còn không nữa…!! – Nói rồi Vũ ngồi xuống, quan sát kĩ quả boom còn Hoàng thì không biết làm gì hơn ngoài việc chạy đến ngay cánh cửa để tiếp tục giải mật mã…
Cả bọn còn 4 phút …
-Qủa boom này là hàng tự chế…!! Mà chính vì tự chế nên nó không tuân theo một quy tắc nào cả, rất nguy hiểm, độ công phá cực lớn, có thể ảnh hưởng đến bán kính toàn trường! – Sau một hồi dò xét thì Vũ đưa ra kết luận.
Nó vẫn để mắt đến quả boom… thở dài, đôi mắt bắt đầu ngấn nước nhưng vẫn cố cắn răng không cho những giọt lệ tuôn rơi:
-2 phút nữa thôi….!!!
Im lặng…. Không ai nói với ai câu gì….
40 giây đếm ngược… Còn chăng tia hi vọng nào đó..???
….40….39….38….35….
-Mở rồi…!! Cửa mở rồi….!!!! Chạy thôi!!! – Hoàng hét lên, kéo cả bọn cùng chạy nhưng nó vẫn ôm khư khư quả boom, không rõ lí do.
Vũ kéo mạnh tay nó, định bụng sẽ hất quả boom đi nhưng nó ghì rất chặt và hét lên trong nước mắt:
-Mọi người chạy đi… đừng lo cho tui… chạy đi…!! Nếu tui bỏ ra thì sẽ không kịp thời gian nữa đâu… mọi người chạy đi… chạy đi!!!!!
30 giây…
-Nếu chạy cùng chạy… ném quả boom đi!!!! – Vũ quát như ra lệnh, không khí vô cùng hỗn độn, đôi bên giằng co, không ai chịu nghe ai.
Rồi Vũ cương quyết quay sang:
-Bảo đưa Châu ra ngoài nhanh, Hoàng – cậu đi thông báo cho học sinh toàn trường mau chóng lánh đi kẻo nguy hiểm!!!
Bảo kéo Châu đi, riêng Hoàng vẫn đứng yên chần chừ:
-Không được.. còn cậu và Thoại My…
-Nhanh lên đi… tính mạng của hơn 1000 học sinh phụ thuộc vào cậu lúc này đấy… nhanh lên…!!!
Hoàng cắn chặt môi, chạy đi hết sức mình.
20 giây…..
Vũ cầm chặt tay nó:
-Ném quả boom ra đi, chúng ta sẽ cùng chạy…!!!
Nó lắc đầu nguầy nguậy:
-Không!!! Anh mau chạy đi, Thiên Vũ… không còn thời gian nữa đâu… chạy đi…!! Chạy đi….
-Cô không đi tôi cũng không đi!!!!!!!!! – Vũ gắt lên, nước mắt hắn cũng bắt đầu lăn …
10 giây….
Vũ thở dài … hơi thở cuối cùng??? Rồi ôm chặt lấy nó chứa chan tình cảm và thì thầm:
-Chúng ta sẽ cùng chết…. chết là hết… Sẽ tắt thở… Nhưng sẽ có một thứ luôn thở trong tôi dù chuyện gì xảy ra…đó là tình yêu…
5…..4…..3…..2….1….. BÙM…..!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Biệt Thự Hoàng Tử Biệt Thự Hoàng Tử - chirikamo