Số lần đọc/download: 501 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:11 +0700
Chương 45
T
rời đã tối đen. Mặt trăng khuất mình sau những đám mây, tỏa ánh sáng dìu dịu.
Sau khi kì kèo mặc cả đòi cô hôn chúc ngủ ngon, Đình Phong thỏa mãn mang tâm trạng vui vẻ về nhà. Không ngờ vừa bật đèn phòng khách, anh suýt chút nữa thì bị dọa.
_Ba, mẹ, làm sao hai người vào được đây?
_Ta nhận là ba mẹ con, bảo vệ cho chúng ta vào. Thế nào? Không hoan nghênh chúng ta? – Ông Phạm mất hứng hỏi.
Đình Phong bật cười, tiến lên ngồi vào ghế sô pha phía đối diện.
_Không phải, con chỉ ngạc nhiên thôi. Ba mẹ về nước khi nào, sao không bảo con ra đón?
_Trưa nay mới về, sợ ảnh hưởng công việc của con nên thôi. Mà khoan nói đến chuyện này, con trước xem cái này đi.
Nghi hoặc nhận lấy quyển sổ, anh tùy tiện lật giở vài trang. Song càng xem, mày anh cau càng chặt.
_Ba, đây là!?
Lần này bà Phạm tiếp lời.
_Con cứ xem kĩ, vừa ý ai thì bảo chúng ta. Trước hết hãy gặp mặt đã, nếu thấy được thì tiến thêm bước nữa…
Anh vứt cuốn sổ xuống bàn, hai tay gác lên thanh ghế, không mặn không nhạt mở miệng.
_Từ bao giờ ba mẹ bắt đầu quản mấy chuyện nhàm chán này?
_Phong, con cũng đã gần ba mươi rồi, chẳng lẽ con định để chúng ta đến chết vẫn không được bế cháu sao?
_Ba mẹ yên tâm, hai người còn sống rất lâu. Còn về chuyện của con cũng đừng lo lắng, con biết phải làm thế nào.
Thấy ngữ điệu lạnh nhạt của con trai, bà Phạm đột nhiên khóc nấc lên.
_Phong, con nói thật đi, có phải con…không thích phụ nữ không?
Đây là chuyện gì? Anh không khỏi có điểm dở khóc dở cười, vì anh không đi xem mắt mà đã kết luận như vậy?
_Mẹ, đừng nói với con ba mẹ nghĩ con đồng tính?
_Chẳng lẽ không phải? Con cũng đừng giấu giếm nữa, chúng ta sẽ không ghét bỏ gì con đâu…- Nói xong bà khóc to hơn. Ông Phạm bận rộn vỗ về trấn an vợ, một bên quay sang trừng mắt anh. Đình Phong đau đầu day day trán.
_Ba mẹ, con có bạn gái rồi. – Chữ “bạn gái”, anh cắn răng rất nặng. Hừ, đừng để anh biết ai nói nhảm bên tai ba mẹ, bằng không kẻ đó chết chắc!
Quả nhiên, bà Phạm tạm thời ngừng khóc hỏi lại.
_Thật không? – Ánh mắt bà chợt sáng lên, lại vẫn không quá tin tưởng. – Thôi đi, con không cần an ủi ta.
_Là thật, đợi thêm một thời gian nữa, con sẽ giới thiệu cô ấy với ba mẹ.
_Con bé thế nào? Đang làm gì? Vì sao không thể gặp chúng ta ngay? – Bà Phạm đã quên hẳn khóc, lòng tò mò hoàn toàn bị khơi mào. Là người con gái ra sao mới được con trai bà để ý? Ông Phạm cũng tập trung cao độ, nhìn chằm chằm anh.
_Bọn con làm cùng phòng trong công ty, cô ấy là cấp dưới của con. Chư a thể giới thiệu với hai người vì sợ dọa cô ấy chạy mất.
_Hừ, chúng ta có đáng sợ thế sao? Nếu biết gia đình chúng ta nó chẳng ra sức bám vào?
_Ba, nếu để cô ấy nghe thấy những lời này, con trai ba mẹ chắc chắn sẽ quay về kiếp sống độc thân. Còn nữa, không phải cô ấy “bám” con, mà là con trai ba mẹ sống chết bám lấy người ta. Vậy nên mời ba tôn trọng cô ấy một chút. – Biết chỉ là lời bông đùa, nhưng anh vẫn không muốn nghe ai miệt thị cô, cho dù có là ba mẹ. Sự thực cô không hề hám tiền, thậm chí còn cực lực bài xích những gia đình giàu có, mặc dù anh không hiểu tại sao. Để cô biết hoàn cảnh nhà anh, cô không chạy mới lạ.
_Con trai lấy vợ như bát nước hắt đi, đằng này còn chưa kết hôn đã bênh vợ chằm chặp rồi. Thôi, ông xã, chúng ta đi. – Bà Phạm giả giọng trách móc, tuy nhiên khóe mắt, đuôi lông mày đều là ý cười. Chỉ cần con trai bà chịu lấy vợ, còn quản đó là ai. Hơn nữa bà tin vào mắt nhìn người của Đình Phong.
Ra đến cửa, bà chợt nói vọng vào.
_Tạm biệt con trai! À quên, tháng sau Đình Ngọc cũng sẽ về. Chúng ta bây giờ ở nhà cũ, khi nào rảnh con nhớ ghé sang. Nếu dẫn theo con dâu tương lai thì càng tốt.
_Vâng.
Anh khẽ mỉm cười, hiểu là ba mẹ đã ngầm chấp thuận. Thật ra anh không lo lắng lắm, ba mẹ anh cũng không đặt nặng vấn đề kiểu “môn đăng hộ đối” như ba mẹ Trịnh Duy. Có lẽ anh phải thấy may mắn vì điều đó.
Ngẫm lại phản ứng khi nãy của hai người, anh lại bật cười, thật chẳng khác nào Hải Lam lúc trước. Nghĩ đến cô, ánh mắt anh không tự chủ trở nên nhu hòa.
Không biết khi mặc áo cưới, cô sẽ như thế nào? Hẳn là sẽ rất đẹp.
Tấm rèm nửa kín nửa hở, ánh lên kính chắn gió hình ảnh thực không phù hợp, người đàn ông với vẻ chín chắn đang cười ngây ngô trước cửa sổ.