Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lan Thảo
Upload bìa: Lan Thảo
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 9
Cập nhật: 2018-04-05 07:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
a hôm sau, một buổi chiều nóng nực, Andrew ngồi trong phòng khám bệnh của anh ở phố Welbeck. Tiếng ồn ào khó chịu của xe cộ đi lại bên ngoài theo không khí oi bức lọt vào trong nhà qua tấm màn che ở cửa sổ để ngỏ. Andrew mệt mỏi vì làm việc quá sức. Anh lo sợ ngày về của Christine vào cuối tuần, nhưng vẫn phấp phỏng mong đợi tiếng chuông điện thoại. Anh mướt mồ hôi vì phải giải quyết cho xong sáu bệnh nhân ba guinea trong vòng một giờ và biết rằng sau đó lại phải thanh toán thật nhanh số bệnh nhân đang đợi ở phòng khám cũ để còn đưa Frances đi ăn tối. Andrew nóng nảy ngẩng đầu lên khi chị y tá Sharp bước vào, vẻ mặt cau có hơn bình thường.
- Ở ngoài kia có một con người đến hỏi ông. Thật là một con người quái gở, không phải bệnh nhân mà lại bảo cũng không phải khách du lịch. Cũng không có thẻ đăng ký chữa bệnh. Tên là Boland.
- Boland à? – Andrew hững hờ nhắc lại, rồi gương mặt anh bỗng sáng lên – Con Boland à? Chị mời ông ấy vào đây, vào ngay.
- Nhưng có một bệnh nhân đang chờ. Và mười phút nữa thì bà Robert…
-        Mặc xác bà Robert – Andrew bực tức quát – Làm như tôi bảo.
Chị Sharp nóng mặt khi nghe giọng đó. Chị toan bảo cho Andrew biết chị không quen nghe những giọng như vậy, nhưng chị chỉ chun mũi khịt khịt rồi ngẩng cao đầu đi ra. Một phút sau, Boland vào.
- Kìa Con! – Andrew nói, bật đứng dậy.
- Chào cậu, xin chào, xin chào! – Con Boland reo, lao người về phía trước, nhe răng cười toe toét vui vẻ. Đúng là ông nha sĩ tóc hung, trông vẫn như xưa, không sai một tí nào, vẫn nhem nhuốc trong bộ quần áo xanh bóng nhẫy rộng quá khổ và đôi ủng nâu to tướng như vừa mới ở trong nhà xe bằng gỗ bước ra. Có lẽ có hơi già hơn một đôi chút, nhưng hàng ria hung hung đỏ vành bàn chải không bớt hung hăng, vẫn có vẻ bướng bỉnh nghênh ngang, tóc vẫn rối bù và vẫn ăn nói oang oang – Boland vỗ thùm thụp vào lưng Andrew. – Manson! Nói có quỷ thần chứng giám, gặp lại cậu, mình thật là mừng. Trông cậu oai lắm, oai lắm. Nhưng giữa hàng triệu người mình cũng nhận ra cậu ngay. Chà! chà! Xem nào… chỗ của cậu ở đây chúa thật – Boland quay con mắt tươi hơn hớn sang gương mặt quạu cọ của chị Sharp đang khinh khỉnh đứng nhìn – Bà này, bà y tá của cậu ấy, đang định không cho mình vào. Mãi đến khi mình bảo mình cũng là người trong ngành y đây thì mới vào được. Sự thật đúng là như vậy, bà ạ. Anh chàng bảnh choẹ mà bà giúp việc đây là người cùng hội cùng thuyền với tôi cách đây không lâu, ở Aberalaw. Khi nào bà đi đâu qua đấy, mời bà rẽ vào chơi thăm mẹ cháu, tôi sẽ hân hạnh mời bà chén trà. Bạn bè nào của ông bạn Manson, chúng tôi đều ân cần đón tiếp.
Chị Sharp lườm Boland một cái rồi bỏ đi. Nhưng Boland nào có để ý, anh cứ thở phì phò, cười nói bô bô, một niềm vui tự nhiên trong trẻo. Anh quay sang nói với Andrew:
- Không đẹp, có phải không cậu. Nhưng dám chắc là một người đàn bà đúng mực… Tốt! Tốt! Tốt lắm. Cậu dạo này ra sao hả Manson?
Boland không chịu buông bàn tay Andrew ra mà cứ cầm lấy lắc lên lắc xuống như một cái cần bơm nước, toác miệng cười hể hả.
Trong cái ngày chán chường này gặp lại Con Boland đối với Andrew như một liều thuốc bổ hiếm. Mải sau, rút được tay ra, Andrew ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, cảm thấy mình trở lại là mình. Anh đẩy hộp thuốc lá về phía Boland. Một ngón tay cái cáu bẩn thọc vào trong túi áo, tay kia bóp bóp đầu ướt điếu thuốc vừa mới châm. Con Boland trình bày sơ lược lý do ra chơi của anh.
- Mình được nghỉ vài ngày, cậu ạ, và có hai ba việc phải giải quyết. Thế là vợ mình mới bảo mình sửa soạn hành lý rồi lên đường. Chả là mình có một sáng kiến căng lại lò xo cho những bộ phanh bị chùng. Mình đã để toàn bộ đầu óc của mình vào việc này. Nhưng, khỉ gió, chẳng ma nào thèm để ý đến sáng kiến của mình. Nhưng thôi, kệ xác nó… cái đó không quan trong bằng vấn đề này. – Boland vẩy tàn thuốc xuống thảm, mặt nghiêm trang hơn – Manson, cậu ạ. Đó là chuyện Mary. Chắc cậu còn nhớ Mary chứ, mình cam đoan nó thì nó nhớ cậu lắm! Dạo này, nó không được khoẻ, không được bình thường. Mình đã đưa nó đến cho Llewellyn xem nhưng chẳng được tích sự gì. – Boland bỗng nổi nóng, tiếng nói rít lại với nhau, nghe không rõ – Mẹ kiếp, Manson ạ, hắn ta dám cả gan bảo rằng con bé bị lao… như thể là trong dòng họ Boland này hãy còn có người bị lao sau khi chú Dan nó vào nhà điều dưỡng cách đây mười lăm năm. Vậy thế này nhé, cậu ạ, cậu có vui lòng vì tình bạn lâu năm của chúng mình mà giúp mình được không? Chúng mình biết cậu bây giờ oai lắm. Ở Aberalaw, người ta bàn tán về cậu rất nhiều. Cậu có vui lòng khám bệnh cho cái Mary hộ chúng mình được không nhỉ? Chắc cậu không tưởng tượng được con bé nó tin tưởng ở cậu đến thế nào, và cả chúng mình nữa, vợ mình và mình cũng hết sức tin tưởng. Vì vậy, vợ mình mới bảo mình: nhà nó đến gặp bác sĩ Manson đi. Nếu anh ấy bằng lòng xem bệnh cho con bé thì ta sẽ gửi con bé lên chỗ anh ấy khi nào anh ấy thấy tiện. Thế nào, ý cậu thế nào, Manson? Nếu cậu quá bận thì cậu cứ cho mình biết, mình sẽ đi chỗ khác ngay.
Andrew sầm mặt lại:
- Đừng nói thế, Con. Cậu không thấy, gặp cậu mình mừng rỡ thế nào à? Còn Mary, tội nghiệp cô bé. Cậu biết là mình sẽ làm mọi việc có thể làm được cho nó, mọi việc…
Kệ chị y tá thò đầu vào với nhiều hàm ý, Andrew cứ để thời giờ quý báu của mình nói chuyện với Boland cho đến khi chị ta không chịu được nữa:
- Ông hãy còn năm bệnh nhân đang chờ ngoài nay, bác sĩ Manson ạ. Mà ông đã chậm hơn một tiếng so với giờ hẹn rồi. Tôi không thể xin lỗi họ mãi được. Tôi không quen đối xử với bệnh nhân như thế.
Dẫu vậy, Andrew vẫn còn nắm chặt tay Boland, tiễn Boland ra tận cửa trước, cố mời Boland về nhà chơi.
- Mình không để cho cậu quay về ngay đâu, Con ạ. Cậu ở đây được bao nhiêu lâu, ba hay bốn ngày? Tốt lắm! Cậu trọ ở đâu? Westland à? Quá Bayswater cơ à? Không được. Sao không ở luôn đây với mình. Chúng mình có vô số buồng để không. Đến thứ sáu này thì Christine về. Gặp cậu, cô ấy chắc mừng lắm. Chúng mình sẽ được dịp ôn lại với nhau những ngày đã qua.
Và hôm sau, Boland đem va-li đến phố Chesborough…
Và rồi đến ngày đem lại giây phút lạnh lùng, không sao tránh khỏi, khi gặp lại Christine. Andrew kéo Boland, không hay biết có chuyện gì, ra ga. Bực bội nhận thấy mình không bình tĩnh, Andrew lấy Boland làm người cứu nguy cho mình. Khi tàu vào ga, tim Andrew đập thình thịch, bồn chồn. Anh đã phải trải qua một giây phút lo lắng và hối hận kinh khủng khi nhìn thấy gương mặt Christine nhỏ bé thân thuộc đi giữa đám người xa lạ, nhớn nhác tìm anh. Sau anh quên hết cả mọi sự khi anh cố tỏ ra có một thái độ thân thiết, tự nhiên.
- Chris, em! Tưởng em không bao giờ về nữa! Đúng đấy, em nhìn kỹ đi nào. Chính cống Con Boland chứ không phải ai khác. Không già đi tí nào nhỉ. Anh ấy đang ở với chúng mình, Chris ạ, anh sẽ kể cho em nghe trên xe. Anh đưa xe đến, ở ngoài ga kia kìa. Em đi chơi có vui không? Ơ kìa, việc gì em phải xách va-li?
Ngạc nhiên trước sự đón tiếp bất ngờ này ở sân ga – trong khi nàng sợ về đến ga chẳng gặp ai – Christine rũ bỏ được vẻ mặt ủ dột, đôi má trở lại hơi hồng hào. Nàng cũng đã sống trong một tâm trạng bồn chồn lo lắng, mong mỏi một sự bắt đầu mới. Bây giờ lòng nàng gần như tràn ngập hy vọng. Nép mình trên chiếc ghế sau với Boland trong xe, nàng hào hứng nói chuyện, con mắt lúc nào cũng liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Andrew ngồi bên tay lái.
- Chao ôi, về đến nhà thật khoan khoái. – Nàng hít một hơi dài khi đã bước qua cửa ngoài. Rồi nói rất nhanh – Anh nhớ em chứ, anh Andrew?
- Nhớ chứ! Cả nhà nhớ. Chị Bennett này, Florrie này. Con, ô hay, cậu làm gì với cái va-li ấy thế?
Andrew chạy vội ra giúp Boland, lăng xăng một cách không cần thiết bên cạnh mấy cái va-li. Rồi chưa ai kịp nói năng gì thêm, Andrew đã phải đi thăm bệnh rồi. Anh hứa thế nào cũng về vào giờ uống trà.
Ngồi phịch xuống ghế tay lái, Andrew lẩm bẩm:
- Lạy trời! Thế là xong! Nàng trông không khá hơn bao nhiêu sau mấy ngày nghỉ. Ôi chao! Mình chắc nàng không nhận thấy có gì khác. Đó là điều chủ yếu hiện nay.
Andrew về nhà tuy muộn nhưng lại tỏ ra hoạt bát tươi vui quá mức. Boland vô cùng thích thú trước sự vui vẻ ấy.
- Không nói đùa đâu, cậu chưa bao giờ xuất sắc như bây giờ, Manson ạ.
Một đôi lần, Andrew cảm thấy con mắt Christine nhìn anh gần như mong chờ ở anh một dấu hiệu, một cái nhìn thông cảm. Andrew nhận thấy bệnh tật của Mary đã làm nàng bận tâm. Giữa câu chuyện, Christine cho biết nàng đã nói với Boland đánh điện bảo Mary lên ngay tức khắc, ngay ngày mai nếu có thể được. Nàng lo cho Mary. Nàng mong có thể làm ngay được một đôi việc nếu không phải là tất cả mọi việc cho cô gái ấy.
Tình hình diễn ra tốt đẹp hơn Andrew chờ đợi. Mary đánh điện trả lời sáng hôm sau sẽ đến. Thế là Christine bận rộn tíu tít chuẩn bị đón cô gái. Không khí rộn rịp trong nhà che mờ cả sự vui vẻ giả tạo của Andrew.
Nhưng khi Mary đến thì Andrew trở lại ngay cương vị bác sĩ của mình. Thoạt nhìn đã thấy rõ Mary có bệnh. Qua mấy năm, Mary đã lớn hẳn lên thành một cô gái mảnh khảnh, đôi vai hơi xuôi, nước da có một vẻ đẹp gần như không tự nhiên khiến Andrew thấy ngay là một dấu hiệu phải dè chừng.
Cuộc hành trình làm Mary khá mệt nên tuy mừng rỡ gặp lại Andrew và Christine, muốn nán ngồi lại nói chuyện nhưng cô vẫn bị bắt phải lên giường nằm từ sáu giờ chiều. Sau đó, Andrew lên gác khám cho cô.
Andrew chỉ ở trên gác có mười lăm phút, nhưng khi xuống phòng khách với Christine và Boland, lần đầu tiên anh có vẻ thực sự lo ngại.
- Có lẽ không có gì nghi ngờ nữa: bị ở đỉnh phổi trái rồi. Llewellyn nói rất đúng, Con ạ. Nhưng đừng lo. Đây mới là ở thời kỳ thứ nhất. Ta có thể vượt qua được.
- Cậu cho rằng – Boland nói, mặt rầu rầu lo lắng – cậu cho rằng có thể chữa khỏi được à?
- Khỏi chứ. Mình có thể quả quyết như vậy. Cố nhiên là phải chú ý theo dõi cháu thường xuyên, chăm sóc chu đáo. – Andrew suy nghĩ, trán nhăn lại thành những rãnh sâu – Con ạ, theo mình thì Aberalaw có thể là chỗ có hại nhất đối với Mary… Đối với một trường hợp sơ nhiễm lao ở nhà bao giờ cũng là không tốt. Sao không để mình đưa cháu vào bệnh viện Victoria? Mình với bác sĩ Thoroughgood thân với nhau lắm. Chắc chắn mình cho cháu vào viện được. Mình sẽ trông nom cháu cho.
- Manson! – Boland xúc động – Đó là một bằng chứng chân chính của tình bạn. Cậu biết đấy, cháu nó tin tưởng ở cậu lắm. Nếu có ai cứu được nó khỏi bệnh thì chính là cậu.
Andrew ra gọi dây nói ngay cho Thoroughgood. Năm phút sau, anh trở lại cho biết cuối tuần này, Mary sẽ vào nằm viện. Boland yên tâm rõ rệt, và lạc quan nghĩ đến bệnh viện Victoria, sự trông nom của Andrew và sự giám sát của Thoroughgood đến nỗi đối với Boland, Mary coi như đã được chữa khỏi rồi.
Hai hôm sau là hai ngày hết sức bận rộn. Đến thứ bảy, sau khi Mary và Boland lên tàu ở ga Paddington sự tự chủ của Andrew cuối cùng đã thích ứng được với tình thế. Anh đã có thể ghì chặt Christine vào trong cánh tay và khẽ reo lên trên đường về phòng khám.
- Lại ở bên nhau thật đẹp đẽ biết bao, Chris em! Trời, một tuần hối hả làm sao!
Giọng nói hoàn toàn thích hợp. Nhưng làm như thể anh không nhìn thấy vẻ mặt nàng. Christine về ngồi một mình trong phòng, đầu hơi gục xuống, tay đặt trên đầu gối, không nhúc nhích.
Nàng đã hy vọng biết bao lúc mới trở về. Nhưng bây giờ trong thâm tâm nàng đặt ra câu hỏi đáng sợ: “Trời ơi! Chuyện này đến bao giờ thì chấm dứt, và bằng cách nào?”
Thành Trì Thành Trì - Joseph Archibald Cronin Thành Trì