Số lần đọc/download: 425 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:40 +0700
Chương 43: Khó Hiểu P1
-N
ày! chân ngắn mà đi lẹ vậy – hắn lái từ đâu chiếc xe bóng loáng mà rượt theo nó
-Không phải chuyện của anh – nó lại như vậy như hồi lúc hắn mới gặp nó
-Đi chơi không? – hắn bước ra khỏi xe, vòng qua cửa bên đây, mở cửa xe sẵn cho nó
-Cũng được – nó nhún vai, rồi bước vào xe
-Bar? – hắn
-Night! – nó
Nói rồi hắn phóng xe đến bar “Night” – thuộc quyền sở hữu của nó
Tới nơi nó với hắn cùng nhau bước vào, trên người nó và hắn vẫn còn mặc đồng phục học sinh bị rất nhiều ánh mắt dòm ngó, dò xét. Nó với hắn bước thẳng vào trong phòng V.I.P, liền có người con trai bước vào
-Dạ chào đại tỹ - người con trai đó cuối chào nó
-Ừm! Lấy giúp chị bộ đồ khác và lấy đồ của a quân luôn! Chị cần gấp – nó
-Dạ chị! em đi ngay!!
-Ừm – nó
-Gọi đi – nó thả điện thoại lên bàn, ngả hẳn cả người lên ghế, mắt nhắm nghiềm
-Ai? – hắn cầm điện thoại của nó trên tay
-Mọi người!
-Chi?
-Chơi!
-Đến đây?
-Ừa! – nó
-Ừa! – hắn
- Dạ đồ đây thưa đại tỹ!
- Ừa cám ơn - Nó cầm hai bộ đồ trên tay, giữa lại 1 bộ còn lại bộ kia đưa cho hắn thay tạm bộ học sinh kia ra
~~-Hello – Minh Quân mới bước vào đã nhí nha nhí nhố
-Mới tới đã ồn ào – nó lạnh giọng
-Bảo bối! nay em sao thế? Mới sáng thấy còn vui vẻ mà sao giờ lại… - Minh Quân lấp lửng
- Em không sao. Em xin lỗi anh hai - Nó nói rồi bước đi thẳng
- Con bé lại vậy rồi! Biết khi nào nó mới bình thường như trước - Minh Quân thở dài thường thượt nhìn theo dáng đứa em yêu quý của em
-Ơ…sao kêu tụi mình đến rồi bỏ đi vậy – Minh Anh mặt ngơ ngơ ra
-Ủa ngộ vậy? - Khánh Tú cũng đơ ra không kém
-Khánh Ngọc chị nghĩ sao? – Khánh Tú quay sang nhìn chị mình
-Chị không chắc nữa – Khánh Ngọc lắc đầu, mắt vẫn hướng ra cửa
Cả đám mặt đần ra nhìn nhau một hồi, cuối cùng tất cả ánh mắt đổ dồn hết vào hắn. Hắn chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết và tỏ ra hết sức bình thản đến mức làm người đối diện đến phát cáo
-Thôi bỏ đi. Đã đến đây thì chơi đi – Tuấn Kiệt ra ý kiến
-Đúng rồi đã cất công tới thì chơi đi – Khánh Ngọc đồng lòng
-Ok – cả đám nhất trí riêng hắn vẫn mặt lạnh ngồi đó không nói lời nào
-Ơ mà nè Vy đâu? sao nay không thấy tới? – Tuấn Kiệt thắc mắc lên tiếng
-Anh cũng quan tâm tới chị ấy sao? em tưởng anh bỏ mặc chị ấy như thế chứ! - Khánh Ngọc lên tiếng
-Em nói vậy là sao? – Tuấn Kiệt vẫn chưa hiểu lắm câu nói của Khánh Ngọc
-Tại anh tại anh tại anh và tại anh… - Khánh Ngọc càng nói càng nhấn mạnh hàm ý trong câu
-Thôi em ra ngoãi với Minh Đăng, lát nữa em sẽ quay lại – Khánh Ngọc vẫy vẫy tay chào rồi cũng bước ra
-Em ấy nói vậy là sao? – Tuấn Kiệt vẫn đực mặt ra đó mà suy nghĩ
-Thế mà cũng không hiểu, em bó tay anh luôn – Khải Hoàng lắc đầu
-Nhóc nói anh nghe đi, thật sự là anh không hiểu
-Ý chị em nói là chị Vy không đến là tại anh đấy! Anh đừng có nói là hỏi tiếp tại sao lại là anh nha!! Em không trả lời đâu đấy – Khánh Tú chen ngang Khải Hoàng
-Này này! người ta đang cbị nói đấy nhé! – Khải Hoàng bắt bẻ
-Ai kêu nói chậm chi – Khánh Tú chề môi
-
Khải Hoàng tức trào máu liền lên giọng đốp chát lại
-Hứ! Không cãi với những người mặt xấu như con gấu
-Nè nè nói ai vậy hả! – Khánh Tú lườm Khải Hoàng muốn cháy mắt
-Phong long – Khải Hoàng trả lời hết sức bình thản mà ai kia máu não sôi sùng sục
< anh ơi anh lo chạy đi anh ơi sắp bị quánh tới nơi mà còn nghênh ngang được: v >
!@#$%^&*()_(*&^%$##$%^78 – Khải Hoàng và Khánh Tú vẫn luôn miệng gây nhau không ai nhường ai =_=
-Tao có việc – hắn nói rồi đứng dậy đi thẳng ra cửa
-Rồi còn 5 mạng này thôi, ai đi nữa đi luôn đi chời – Minh Anh than vãn
Vừa mới dứt câu Tuấn Kiệt đứng bật dậy đi thẳng ra cửa không nói lời nào
-Chời! nói giỡn làm thiệc kìa. Hơizz…bó tay mấy người này – Minh Anh lắc đầu bó tay
-Còn hai đứa kia cãi đủ chưa, mỏi miệng chưa!! – Minh Quân
-Chưa! – đồng thanh
-Này – đồng thanh chập 2
-Đồ bắt chước – lại đồng thanh
-Thôi bỏ đi – lại tiếp tục đồng thanh
-Thôi mình đi đâu đi, mọi người cũng đi hết rồi. Đi chứ? – Khánh Tú
-Ok – nhất trí hết
-Will àh! Mình tới rồi nè! – nó mỉm cười nhìn tấm ảnh của một người con trai phải nói là rất đẹp
-Mình xin lỗi bây giờ mới tới thăm cậu, đừng buồn mình nhé.Àh cậu này! mình sắp đính hôn đấy? cậu thấy sao? Cậu có thấy vui không? Còn về mình thì mình không biết là có vui hay không nữa. Khó nói lắm.Cậu ở trên đó có hạnh phúc không? Chắc là có nhỉ! Vậy là tốt rồi!! Mình…xin lỗi vì đã không nghe…lời cậu. Mình không thể nào cười mãi như cậu…mong muốn…được. Hmm….xin lỗi xin lỗi vì đã…cướp đi…mạng…sống của cậu! Mình xin….lỗi về……tất.. cả. Nếu thời gian có thể quay lại thì…mình ước….người bây giờ….đang…nằm đây là…mình chứ không…phải là..cậu - nói tới đây mắt đã nó đỏ hoe, tay víu chặt vạt áo nói không nên lời nữa. Nó cứ đứng mãi mặc gió lạnh cứ thổi từng đợt, một giọt hai giọt..Phải, nó khóc rồi!
Những khi buồn hay tâm trạng nó không được tốt nó thường ra đây nhưng không bao giờ lại ra lúc nửa đêm như thế này. Đây là lần đầu tiên nó lại như vậy.
Nửa tiếng sau…
-Mình về đây! Tạm biệt cậu, mình sẽ quay lại – nó mỉm cười nhìn tấm ảnh một lúc sau mới rời đi