Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lâm Thúy Kim
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Anne Nguyen
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2212 / 35
Cập nhật: 2022-07-30 20:49:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 : Đa Suyễn - Phần 14
ôi đi vào, đằng sau có người hầu nhìn thấy tôi, chào hỏi xong dẫn đường đến tòa nhà chính.
Trên đường đi xuyên qua sân trước, vừa lúc nhìn thấy gara.
Tôi liếc mắt nhìn, bên trong không có xe Hồ Khiên Dư, thầm nghĩ, Hồ Khiên Dư hẳn là không ở nhà.
Tôi thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi, lại tại một giây này ánh mắt của tôi không chịu nổi khống chế nhìn vào một chiếc xe ở góc tối gara.
Kim loại sáng bóng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, màu đen, xe Audi.
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc xe này, trong giây lát đầu óc như trống rỗng.
Người hầu kêu tôi vài lần tôi mới hồi phục tinh thần theo sự dẫn đường đi tiếp.
Cửa mở rộng, tôi đi vào, xa xa trong vườn hoa thấy có một người.
Khoảng cách này tôi nhìn không rõ mặt. Tôi đi vào trong mới thấy, người này quả thật là Hồ Hân.
Một người phụ nữ như Hồ Hân xem ra rất biết giữ gìn. Tóc bà ta chải cẩn thận tỷ mỉ, thái dương không có một sợi bạc.
Hồ Hân trong trí nhớ tôi cho đến nay vẫn ung dung cao quý, ánh mắt hàm chứa một nét dịu dàng sâu thẳm.
Hồ Hân đang uống trà, nhìn tôi, vẫy tay ý bảo lại gần. Tôi đi đến trước bàn, gọi một tiếng: "Dì Hồ."
Bà ta mỉm cười gật đầu: "Ngồi đi."
Khẽ nheo mắt lại nhìn tôi, Hồ Hân lại lập tức cười: "Uống gì?"
Tôi ngồi xuống, "Café đi."
Người hầu rất nhanh mang đến một bình café, cẩn thận rót cho tôi một ly.
Tôi dùng muỗn quấy, không uống, "Dì Hồ, tìm con có việc gì?"
Dừng một chút, tôi bổ sung, "7 giờ chiều con còn phải bay về Hongkong."
Nghe vậy, nụ cười của bà ta có chút cứng nhắc nhưng rất nhanh hồi phục.
"Mấy ngày trước dì từ Thụy Sỹ về, mới nghe tin con về nước. Thế nào? Vi Linh, còn thích ứng với cuộc sống trong nước sao?" Hồ Hân cố ý bỏ qua thái độ không kiên nhẫn vừa rồi của tôi, khuôn mặt tươi cười.
Tôi nghĩ một lúc: "Tuy nhiều năm rồi chưa về nhưng từ nhỏ lớn lên ở đây. Dì không cần lo lắng, con rất thích ứng với cuộc sống trong nước."
Tôi ý tại ngôn ngoại, tất nhiên Hồ Hân nghe ra, động tác uống trà hơi dừng lại làm người ta không dễ dàng phát hiện.
Bà ta buông chén, "Khi đó Khiên Dư nói con làm thư kí ở Hằng Thịnh, còn nói sẽ đưa con đến Thụy Sỹ cho dì gặp. Đáng tiếc dì ở Thụy Sỹ lâu như vậy con cũng không đến. Khiên Dư bảo con bộn bề nhiều việc, dì còn trách nó vì sao giao nhiều như vậy cho con. Vi Linh, bận thì bận cũng phải chú ý đến sức khỏe một chút, thường xuyên đi ra ngoài cho thư thả."
Bà ta nhắc đến "thường xuyên đi ra ngoài" làm cho tôi không khỏi nghĩ đến chiếc xe trong gara kia.
Vì thế nói bóng nói gió: "Đi ra ngoài? Gần đây con trở về nghĩa trang một chuyến, tảo mộ ba mẹ con."
Bà ta cười hiền hòa: "Vậy sao? Thế là tốt, cũng đã rất lâu con không trở về thăm họ."
Tôi hít sâu một hơi, bà ta quanh co lòng vòng như vậy, tôi cũng không rảnh chơi trò cút bắt: "Dì Hồ, dì biết David Yang sao?"
Rõ ràng bà ta sửng sốt.
Hồ Hân trước giờ thâm sâu khó đoán, lúc này lại làm cho người khác thấy được cảm xúc của mình, có thể biết vấn đề của tôi làm bà ta bất ngờ đến mức nào.
Tôi nín thở, chờ đáp án.
Hồ Hân chậm rãi nhếch mi nhìn, cẩn thận đánh giá thái độ của tôi, "Khiên Dư nói cho con cái gì?"
Lúc này, đến lượt tôi sửng sốt.
Hồ Khiên Dư nói cho tôi cái gì, David Yang là ai, hai vấn đề này có gì liên quan?
Tôi bỏ qua một tia nghi hoặc trong lòng: "Lúc con đến tảo mộ thấy có người đưa hoa, trên thiệp ghi David Yang, con nghĩ, người này có thể là bạn bè cũ của cha mẹ con, muốn hỏi dì Hồ một chút, có hay không biết người này."
"A? Lúc nào?" Bà ta dường như cảnh giác, ánh mắt cũng thay đổi.
Tôi suy nghĩ, không vội vã trả lời.
Tôi sợ bà ta đoán ra gì đó, sửa miệng nói: "Con cũng không biết thời gian cụ thể. Lúc con đi tảo mộ hoa cũng đã tàn, quản lý nơi đó đã đem hoa đi, chỉ để lại cho con tấm thiệp."
Tôi nhìn không ra bà ta có phải thở phào một hơi hay không.
Hồ Hân cười một cái, trong mắt lại hồi phục nét dịu dàng: "Ba mẹ con rất nhiều bạn bè, dì cũng không biết hết. Đúng rồi, Vi Linh, buổi tối con ở lại đây đi, ngày mai ta cho phi cơ đưa con đến Hongkong. Không chậm việc của con đâu."
Dừng một chút, bà ta còn nói: "Cơm chiều dì sẽ kêu Khiên Dư về ăn. Tính đi tính lại, đã rất lâu rồi chúng ta không ngồi cùng bàn ăn cơm."
"Dì tìm con về chỉ để ăn bữa cơm?" Tôi cười hỏi, sau đó thu lại ý cười, "Dì Hồ, dì cũng biết, sáng nay con mới tiếp nhận chức cụ quản lý của Hoàn Cầu, lấy quan hệ bây giờ giữa Hoàn Cầu và Hằng Thịnh, con cũng không tiện gặp mặt Hồ Khiên Dư."
Rốt cuộc, nụ cười của Hồ Hân không thể tiếp tục duy trì.
Bà ta liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh, người đó nhanh chóng hiểu ý lui ra.
Lúc này chỉ còn lại hai người chúng tôi.
"Vi Linh, con làm khó dì rồi. Con hỏi như vậy có phải muốn nói cho dì rằng: Hoặc là, dì nói mục đích thật sự muốn gặp con, hoặc là, con đi, một bữa cơm cũng không chịu ăn cùng dì?"
Tôi cam chịu.
"Con trưởng thành rồi, cũng trở nên lõi đời hơn." Bà ta giống như đang than tiếc.
Tôi hướng bà ta cười cười.
Hồ Hân vuốt vuốt tóc, "Mục đích dì tìm con về, rất đơn giản: Đừng làm khó Hằng Thịnh."
"Dì Hồ, chắc dì hiểu nhầm con rồi, con chỉ ở Hoàn Cầu tìm một công việc, mà vừa lúc Hằng Thịnh là công ty đối đầu, không hơn."
Khóe miệng bà ta cong lên một chút, mang ý cười, "Vi Linh, dì còn chưa hồ đồ. Nói những lời ngụy biện này, vô dụng."
Mẹ con bọn họ đối với tôi, phản ứng giống nhau như một.
Tôi nhớ rõ lúc ấy, tôi nói với Hồ Khiên Dư: "Tôi chỉ tìm một công việc, mà công việc này vừa hay ở Hằng Thịnh mà thôi." Phản ứng của Hồ Khiên Dư cùng với Hồ Hân lúc này cũng như vậy, cười, trầm ngâm, không thèm để ý.
"Tại sao phải vậy? Số cổ phần hiện tại của con ở Hằng Thịnh bây giờ đã đủ xa hoa cả đời. Hằng Thịnh là đế quốc ba con tự tay xây dựng, làm con gái, con không nên tàn nhẫn đả kích nó như vậy."
"Tàn nhẫn?" Tôi chớp mắt hỏi lại, "Đối đầu với Hằng Thịnh là Hoàn Cầu, con nhiều nhất cũng chỉ là đồng lõa."
Huống chi, lấy tay Hồ Hân, so với sự tàn nhẫn của tôi, vẫn là sư phụ.
"Vi Linh, đừng tự cho là mình thông minh," Bà ta điều chỉnh hô hấp, "Kết quả là con sẽ tự làm hại chính mình."
Tôi cười, lúc này, rốt cuộc đến phiên tôi cười: "Con cũng muốn hỏi, con làm gì khiến dì kiêng kị như vậy?"
"Muốn nói trắng ra sao? Nếu như vậy, dì sẽ nói thẳng. Con ờ Hongkong chèn ép Hằng Thịnh thế nào, tạm thời không nói. Công ty của Hằng Thịnh ở Châu Âu gần đây xảy ra chút vấn đề. Bởi suy thoái kinh tế chúng ta phải thực hiện giảm biên chế, cùng công đoàn bên đó đàm phán, vốn thành công, giữa đường công đoàn lại đơn phương chấm dứt hiệp định đã kí. Mà theo dì biết, là con ở giữa tác động."
Tôi nhếch mi: Chuyện này, tại sao Hồ Hân có thể biết được?
Bởi vậy tôi không có gì để phản bác lại.
Trong lúc trầm mặc, Hồ Hân cố gắng làm gịong nói dịu xuống: "Được rồi, không nói nữa."
Hồ Hân lại tiếp tục giọng thương tiếc: "Vi Linh, dì vẫn luôn coi con như con gái ruột. Đáng tiếc có rất nhiều việc thân bất do kỉ, bây giờ còn đến mức lật mặt thế này, là dì có lỗi."
"Dì Hồ, bữa cơm này con nghĩ không ăn được," Tôi đứng dậy, "Nếu dì thất sự thương con như con đẻ, mọi việc tuyệt đối sẽ không đi đến bước này."
Nói xong, tôi rời đi, Hồ Hân cũng không mở miệng ngăn lại.
Lúc đi đến cửa, Hồ Hân từ xa gọi tôi lại: "Nơi này rất khó gọi xe, để dì cho người đưa con ra sân bay."
Tôi không quay đầu: "Cảm ơn, dì Hồ." Nói xong, tiếp tục bước.
Lúc tôi đi đến tòa nhà chính, xe đã chuẩn bị xong.
Cửa xe đang mở, chờ tôi bước lên.
Tôi không khỏi nghiêng đầu nhìn chiếc xe Audi trong gara, xong mới ngồi vào ghế.
Lái xe là một người đàn ông trung niên, nói không nhiều lắm
Cảnh quan vùng này rất đẹp nhưng tôi không rảnh ngắm nhìn.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Có thể cho tôi biết, chiếc Audi màu đen trong gara là xe của ai?"
Có lẽ lái xe biết tôi là khách của Hồ Hân, khách khí đáp lại: "Là xe của thiếu gia. Nhưng sau khi phu nhân về nữa, thiếu gia dùng xe khác, để xe này lại cho phu nhân dùng."
"Bác có thể giúp tôi liên hệ lái xe xe đó không?"
Tôi nói làm ông ta quay đầu, trong ánh mắt nghi hoặc của ông ta, tôi tiếp tục: "Bác giúp tôi liên hệ lái xe kia, cũng hứa bí mật với những người khác, tôi có thể trả một khoản thù lao lớn."
Ông ta càng nghi ngờ: "Giữ bí mật... với phu nhân?"
Tôi gật đầu, "Phu nhân nhà bác, thiếu gia... tất cả mọi người."
Xe dừng ở bên đường, ông ta từ chối: "Xin lỗi, tôi cũng được coi như viên công trong nhà đã lâu, tôi sẽ không..."
Tôi đánh gãy ông ta: "10 vạn. Có lẽ, nếu bác muốn nhiều hơn... cho tôi một cái giá."
Tôi nhìn thấy trong mắt ông ta lóe lên, liền lấy danh thiếp trong túi đưa đến: "Nếu làm được, xin hãy liên lạc với tôi."
Trong xe lại trở về im lặng.
Tôi nhìn lên cửa kính, lại nghĩ đến một việc, "Tôi không đi sân bay, đưa tôi đến khách sạn Hoàn Cầu gần nhất." Để tìm ra người tên David Yang này, tôi không thể không lui lịch trở về Hongkong.
Chung quanh khu biệt thự rất yên tĩnh, trên đường vắng người, xe cũng không nhiều.
Ngay lúc xe sắp ra khỏi khu biệt thự, làn đường đối diện xuất hiện một chiếc xe chạy ngược đường.
Xe này vụt qua chúng tôi, tôi thoáng nhìn cũng không để ý.
Bỗng nhiên có tiếng phanh chói tai vang đến. Tôi hướng ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp hiểu gì chiếc xe kia đã nhanh chóng vòng lại.
Cuối cùng, lao đến trước xe chúng tôi, giây tiếp theo vòng một đường lệch quỹ đạo, tiến lên phía trước dừng lại, ngang tàng chặn đường đi.
Xe tôi không thể không khẩn cấp phanh lại, một tiếng "kéttt" dài kêu lên.
Tôi xuyên qua cửa kính nhìn, tầm mắt chú ý đến chiếc xe kia, gặp lái xe nóng nảy kéo cửa kính xuống "Đi đứng kiểu gì thế hả..."
Lái xe rất nhanh im bặt, tôi cũng thấy rõ, chiếc xe này là của Hồ Khiên Dư.
Tôi thấy hắn xuống xe, đi đến bên này.
Tiếng mở cửa xe vang đến bên tai tôi, lái xe bước xuống, giọng run sợ: "Thiếu gia..."
Tôi vẫn ngồi bất động trong xe. Hồ Khiên Dư dừng lại, hắn nhìn thoáng qua trong này những không bước đến, chỉ nói với lái xe: "Lái xe trở về."
"Nhưng, phu nhân nói... Vâng."
Lái xe lại một lần nữa trở về, khởi động xe, quay đầu.
"Xin lỗi, thiếu gia muốn tôi đưa cô quay lại."
Tôi cắn răng, im lặng, oán hận quay đầu nhìn hắn.
Hồ Khiên Dư cũng đã lên xe của mình, đi phía sau chúng tôi.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm số, rất nhanh nối máy.
Cách nhau hai tấm thủy tinh, tôi thấy Hồ Khiên Dư nhấc điện thoại.
"Bảo lái xe dừng xe, thả tôi đi."
Lúc này Hồ Khiên Dư cũng đang nhìn tôi chằm chằm, môi khẽ nhếch, "Nằm mơ!"
"Muốn tôi trở về gặp Hồ Hân? Đối với tôi mà nói chẳng khác gì tra tấn!"
Hắn cười ra tiếng: "Hừ! Tra tấn? Chẳng phải vừa lúc? Em tra tấn anh lâu như vậy, bây giờ cũng nên thử lại một chút."
Tôi thu hồi tầm mắt, một lần nữa ngồi thẳng, dùng sức ngắt điện thoại.
Không đến vài giây sau, lại có tiếng điện thoại vang, lái xe xuyên qua gương chiếu hậu nhìn tôi, mở máy.
Giọng nói Hồ Khiên Dư: "Đem cửa xe khóa lại, trước khi về nhà không được mở." Nói xong, cúp máy.
Lái xe nghe lời, lập tức khóa cứng cửa xe.
Hồ Khiên Dư sợ tôi mở cửa nhảy xuống?
Tôi bật cười.
Rất nhanh xe lại trở về biệt thư, xe dừng, cửa xe vẫn khóa, cho đến Hồ Khiên Dư tiến lại, lái xe mới đẩy khóa ra.
Hồ Khiên Dư mở cửa bên phía tôi: "Khách quý, xuống xe."
Tôi nghiêng đầu liếc hắn một cái, hít sâu, xuống xe.
Tôi nhìn hắn cười nhạt: "Hồ tổng, chắc ngài không biết, mẹ ngài đã bị tôi làm tức giận phát điên. Ngài không sợ lúc này tôi đi vào, mẹ ngài nhìn thấy tôi..."
Hắn nhướn lông mày nhìn tôi, đột nhiên bật cười: "Em không muốn gặp bà ấy? Vậy vừa lúc, chúng ta còn có việc cần làm. Em không muốn làm khách của mẹ anh, vậy làm khách của anh cũng tốt."
Nói xong, không đợi tôi phản ứng, ngang ngạnh nắm lấy tay tôi kéo đi.
Nơi ở của Hồ Khiên Dư, biệt thự đối diện tòa nhà chính.
Tôi ý thức được điều này, kinh sợ thoát khỏi hắn. Nhưng Hồ Khiên Dư nắm quá chặt, tay tôi bị túm sinh đau, không thể làm gì.
Tôi bị hắn kéo lên cầu thang. Một đường giằng co, tôi che bụng, liều mạng áp chế cảm giác muốn nôn mửa.
Cửa lớn bị Hồ Khiên Dư kéo mạnh ra, tôi lảo đảo bị hắn lôi vào trong.
"Hồ tổng, tôi nghĩ phải nhắc nhở anh..."
Tôi dừng lại, lấy hơi muốn bình tĩnh nói với hắn.
Nghe vậy, Hồ Khiên Dư dừng bước. Tôi nghĩ hắn chịu nghe tôi nói, cũng không ngờ ngay sau khi quay người lại hắn lao mạnh đến tôi.
"Hồ..."
Những lời kế tiếp bị hắn nuốt vào.
Cửa lớn còn mở, người hầu đi lại ngoài hành lang.
Lúc này Hồ Khiên Dư hung hăng hôn tôi. Không, đây không phải là hôn, bờ môi hắn đập mạnh vào tôi, chóp mũi cũng bị cọ sát làm đau.
Tôi đẩy hắn, lại không có cách nào: "Anh buông ra... A..."
Ngay sau đó, hắn lại một lần nữa tiến lên, lúc này hắn nắm chặt lấy cằm tôi, tôi né tránh không được.
Đầu lưỡi hắn tiến vào, ngay cả sức cắn chặt răng tôi cũng bị hắn chiếm đoạt.
Không biết khi nào, phía sau có giọng nói run sợ vang đến: "Thiếu... Thiếu gia..."
Hồ Khiên Dư giữ lấy đầu vai, hung hăng chà đạp miệng tôi, sau đó hướng phía sau gầm nhẹ: "Đóng cửa lại!"
Tôi nhân cơ hội thoát khỏi Hồ Khiên Dư, nhưng hắn vừa nói xong, lại một lần nữa giữ chặt, kéo tôi lên lầu.
"Hồ Khiên Dư!" tôi không tránh được hắn, thét chói tai.
"Có chuyện gì vào phòng anh, xong xuôi chúng ta bàn lại."
Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm Nối Tiếp - Lam Bạch Sắc Sai Lầm Nối Tiếp