Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44:Hài Hoà Đến Nực Cười
ai gã đàn ông vóc dáng tương tự ung dung đứng đó, nhìn qua lại hài hoà đến nực cười.”
Hàn Đông lúc tiến vào là cái dạng gì, lúc đi ra vẫn là cái dạng đó. Vẫn tấm thân tấm da đó, một cái đuôi thỏ xoăn xoăn chổng lên trời, vẫn là bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ…
Nhưng vị ngồi trong chiếc xe đối diện lại hoàn toàn bất đồng so với khi trước.
Nghĩ cũng lạ, Hàn Đông ở đây hơn mười ngày, nhưng lại chưa từng gặp Lý Thượng lấy một lần. Kết quả ngày hôm nay rời đi, lại gặp được hắn ở cửa.
Hàn Đông cũng như lần trước đứng ở vị trí đó, Lý Thượng cũng ngồi trong xe, tựa như tái hiện lại cảnh tượng đi vay tiền hôm đó… Chẳng qua lúc này, thái độ của Lý Thượng lại hoàn toàn thay đổi.
“Ha, sao anh cũng tới đây?”
Lý Thượng chủ động xuống xe chào hỏi, không ra vẻ ngôi sao, đối với người này vẫn nhiệt tình như trước.
Hàn Đông tùy tiện cười một cái: “Không có việc gì, đi shoping thôi.”
“Bắc Kinh lớn như vậy, anh shopping một hồi lại shopping tới tận đây sao?”
Lý Thượng nhìn như lơ đãng trêu chọc, lại bị Hàn Đông sắc bén nhìn ra một chút tâm tình khẩn trương, như thể đang lo sợ ‘hàng gốc’ này sẽ xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh.
“Nhân thể tới thăm cậu một chút.” Hàn Đông hời hợt nói.
Lý Thượng lấy ra một điếu thuốc đưa cho Hàn Đông, tự mình đốt cho hắn, cũng thuận tiện cho mình một điếu.
Khói cao ngang nhau, cùng một tỉ lệ, hai gã đàn ông vóc dáng tương tự ung dung đứng đó, nhìn qua lại hài hoà đến nực cười.
“Đúng rồi, tiền nhận được chưa?” Lý Thượng hỏi.
“Không cần, tôi trả lại cậu rồi.”
“Hửm?” Lý Thượng như thể mới biết chuyện: “Sao tôi không thấy nhỉ?”
Hàn Đông nghiền ngẫm cười: “Vâng, ngài bây giờ có tiền, nhiều thêm mấy vạn hay ít đi mấy vạn cũng không đáng chú ý!”
Lý Thượng mới vừa xuống xe, Hàn Đông liền nhìn ra trang phục và phụ kiện của hắn có giá trị ít nhất cũng phải sáu chữ số. Tuy rằng che không hết quê mùa hồi trước, nhưng so với loại phàm phu tục tử Hàn Đông đã coi như rất hơn người rồi.
Lý Thượng tỏ ra ngượng ngùng: “Xem anh nói kìa! Tài khoản của tôi có người đại diện hỗ trợ quản lý, chính tôi cũng chỉ mới khởi nghiệp, căn bản không có khái niệm gì với tiền tài.”
“Chậc… Lại còn khoe khoang!” Hàn Đông vẻ mặt khinh bỉ.
Lý Thượng vui đùa đấm Hàn Đông một cái, chết cũng không thừa nhận: “Ai khoe khoang? Tôi mà thèm khoe chắc?”
“Được rồi được rồi!” Hàn Đông vội vàng ngăn lại: “Là anh mày khoe khoang đấy, là anh mày lấy ba vạn kia của cậu đi khoe khoang đấy?”
Lý Thượng lúc này mới nhớ tới hỏi: “Sao anh không dùng?”
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, “Cậu thấy tôi thì giả vờ không quen biết, tôi còn ưỡn mặt lên dùng tiền của cậu được sao?”
“Không phải như vậy, anh nghe tôi giải thích, tôi quả thật không nhận ra anh. Đến khi anh mắng tôi một tiếng, tôi mới nhận ra. Lúc ấy xe đã lăn bánh, người trên xe thì nhiều, tôi sao lại không biết xấu hổ bảo tài xế dừng chứ!”
Hàn Đông liên tục gật gù tỏ vẻ mình hiểu rồi, kỳ thật không có lời nào lọt lỗ tai.
Đảo mắt, một điếu thuốc cũng sắp hút xong, Hàn Đông vẫn như trước không nói mục đích mình tới đây. Lý Thượng thấy hắn nói chuyện hàm hồ, còn cố ý lảng tránh, trong lòng tự nhiên suy đoán đến chuyện kia.
“Có phải anh lại lại thiếu tiền không?”
Hàn Đông sửng sốt: “Không phải.”
“Lần tới đừng đến tìm tôi nữa, suốt ngày tôi phải ra ngoài, rất ít khi ở công ty. Đây là số điện thoại mới của tôi, bình thường đều là trợ lý bắt máy, anh thiếu tiền thì cứ trực tiếp gọi tới là được.”
“Thật không cần.” Hàn Đông nói: “Tôi có tiền.”
“Làm gì khách khí như vậy? Không có anh, đến bây giờ chắc tôi còn ngồi không uống gió Tây Bắc ấy chứ! Không có tiền thì cứ nói, còn hơn là không dám nói, tám vạn hay mười vạn đều không thành vấn đề.”
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người ngoại quốc đi tới, nói với Lý Thượng câu gì đó.
Hàn Đông còn nhớ rõ lúc mới quen Lý Thượng, trình độ tiếng anh của Lý Thượng cũng cỡ hắn, cơ bản đều ở mức ‘tới là come, đi là go, gật đầu là yes, lắc đầu là no’. Không ngờ chưa đến hai tháng, Lý Thượng đã có thể trò chuyện với người nước ngoài mà không có một tý chướng ngại nào.
Chỉ bằng một chút như vậy, Hàn Đông cũng không có lý do gì xem thường hắn.
Người đi rồi, Hàn Đông nhìn theo bóng lưng người nọ lướt đến chỗ chiếc xe đang đỗ rồi quay lại nói với Lý Thượng: “Được đấy, cuộc sống không tồi chút nào nhỉ, vừa tới công ty vài ngày đã có xe riêng đưa đón.”
“Tôi làm gì có đãi ngộ như vậy? Đây là xe của công ty, người vừa rồi là cô trợ lý của tôi.”
“Phương Vân?”
“Ừ, ánh mắt anh tốt đấy!”
Hàn Đông cười một tiếng: “Thần tượng của tôi hơn mười năm, sao có thể không nhận ra?”
Hiện tại kế hoạch đào tạo người mới của công ty có hai loại, một là tung lưới trên diện tích lớn ở nơi đoàn phim đóng quân, loại khác là người được các nghệ sĩ có tiếng trong giới đề cử. Lý Thượng vừa đến đã được một đại minh tinh giúp đỡ trải đường, có thể thấy được vị trí của hắn đã coi như cao hơn những người khác.
“Tôi bây giờ phải đi diễn, lúc nào có cơ hội nhất định sẽ tiến cử anh! Có điều tôi cũng là người mới, lời nói cũng không có bao nhiêu trọng lượng. Nhân vật quan trọng có thể hơi quá sức, nhưng ít ra đảm bảo sẽ có xuất hiện trên màn ảnh.”
Hàn Đông cười phất phất tay: “Tôi đây không vào giúp vui đâu.”
“Tôi đã nói sẽ giúp anh, anh cho là người anh em này đang giỡn chơi sao?”
“Được rồi, cậu nhanh trở về xe đi, đừng để mấy người tai to mặt lớn kia phải chờ một đứa chưa có tiếng tăm!”
Lý Thượng gật đầu, còn đặc biệt dặn dò: “Gần đây công ty đang chỉnh đốn lại, mấy ngày hôm trước có fan cắm chốt ở đây đã bị bảo vệ đánh. Lần sau có tìm tôi nhớ điện thoại trước, tôi tìm chỗ ăn cơm, mời anh một bữa!”
“Ừ, biết rồi.” Hàn Đông lại phất phất tay.
Sau khi lên xe, vẻ mặt Lý Thượng lại lãnh đạm như cũ.
Phương Vân nhịn không được mở miệng hỏi: “Người vừa rồi là ai thế?”
“Fan ấy mà.” Lý Thượng nói.
“Fan mà đứng tán gẫu lâu như vậy?”
“Tại hắn bám dữ quá.”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang