Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 45
“Khanh nhi, ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?” Hoàng hậu Triệu Huệ Nhi từ bi nhìn về phía nàng.
“Không có gì, Khanh nhi chính là muốn cám ơn Hoàng hậu nương nương. Nương nương là người nhân hậu, đã thương tiếc Khanh nhi, Khanh nhi vô cùng cảm kích.” Phương Thiến tạ ơn nói.
“Khanh nhi không cần đa lễ.” Triệu Huệ Nhi tươi cười, đáy mắt một đạo dị quang, chợt lóe rồi biến mất.
Phương Thiến nâng mâu, nhìn chằm chằm vào Ngự Thiên Kỳ kia.
Liếc mắt một cái, nàng tất nhiên hiểu được. Từ ngày nàng bước chân khỏi Ninh Vương phủ, hắn không cam lòng, hắn căm hận, hắn tính toán tất cả đợi đến ngày hôm nay.
Nàng khẽ nhíu mày, lúc này nàng đã tính sai rồi.
Tề Nghiễn, không, Túc Diệp, ngươi lần này hại ta thê thảm rồi.
Phương Thiến sóng mắt lạnh nhạt phiếm động mây mù, giờ phút này nhìn lại thân ảnh phiêu dật trên trên đài kia nói cười bay về phía nàng, nàng nhịn không được nhướn mày.
“Loan cô nương, thì ra nàng ở trong này.” Tề Nghiễn phiêu dật, tiêu sái mà đến, hắn mỉm cười nhìn nàng.
“Tề công tử, có chuyện gì sao?” Khẩu khí nàng rất không tốt, cho dù là người ngốc cũng nghe ra.
Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ…
Âm thanh ho khan khó thở giờ phút này lại vang lên bên tai nàng. Chỉ không biết tại sao, đôi lông mày đang nhướn cao kia của nàng chậm rãi thả lỏng xuống.
“Thực xin lỗi, tại hạ tựa hồ đã quấy rầy Loan cô nương.” Băng lam kia hiện lên một chút thần sắc ảm đạm. Tề Nghiễn đưa tấm khăn kia cho người khác để trên bàn.
“Đợi một chút!” Âm sắc dễ nghe, nhu hòa lan trong không khí. Ngự Thiên Kỳ con ngươi đen âm trầm lóe lên một đạo sát khí, hắn chậm rãi đến trước mặt Tề Nghiễn.
“Tề công tử, phu nhân vô lễ, bổn vương thay nàng tạ lỗi, mong Tề công tử đại lượng, không để ý.” Hắn chắp tay thi lễ, hào hoa phong nhã. Trong nháy mắt ngẩng đầu nàng đón nhận băng lam kia của Tề Nghiễn.
Trong không khí tầm mắt bọn họ thoáng có chút thay đổi. Hình như có một mạch nước ngầm vô thanh vô tức chảy trong người họ, vô tình ngưng tụ lại.
Phương Thiến đầu lại muốn đau.
Tề Nghiễn đôi môi hoàn mỹ, thản nhiên nhếch cong lên một vòng, băng lam yên lặng mang chút ý cười mị hoặc.
“Loan cô nương, ta với nàng cũng coi như có quen biết sao chưa nghe thấy ngươi nhắc đến là đã có phu quân?” Trong giọng nói có ý trách cứ, lại như một thanh đao bén nhọn vô tình đả kích Ngự Thiên Kỳ. “Không nghĩ tới, phu quân Loan cô nương đây là Ninh vương gia tiếng tăm lừng lẫy, thật sự là không nghĩ đến.”
Nàng từng rõ ràng nói qua với hắn, nàng là Ninh Vương phi Lạc Nguyệt vương triều, giờ phút tại sao…
Phương Thiến kinh ngạc nhìn Tề Nghiễn.
“Bất quá ta tựa hồ cũng hiểu được chỗ khó xử của Loan cô nương.” Tề Nghiễn lại nhướn mày cười, hắn liếc Lục Nghi Tĩnh bên người Ngự Thiên Kỳ kia, băng lam thoáng chốc có ánh sáng ma mị lưu chuyển, yêu dị đến cực điểm. Hắn cúi đầu, cố ý ở bên tai Phương Thiến thả khí.
“Loan cô nương, đã là bằng hữu, về sau cần phải thẳng thắn thành khẩn, hẹn lát nữa gặp.” Hắn cười xem vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của nàng, bắt đầu bị phá vỡ.
Phương Thiến nhìn Tề Nghiễn đang cho nàng một it phiền toái phía sau, phiêu nhiên nhi khứ.
“Khanh nhi, nàng như thế nào nhận thức tề công tử?” Ngự Thiên Kỳ miệng đang cười, khuôn mặt hắn đang cười, chỉ là, ánh mắt hắn cười đến phát lạnh, rất lạnh.
Hắn càng ôn hòa, nàng càng cảm thấy đau đầu.
Nàng đã trêu chọc ai, vì sao bọn họ từng người từng người đều thích dính dáng đến nàng, không cho nàng có lấy một chút yên tĩnh.
“Kỳ ca ca, tỷ tỷ là người có nhân duyên đặc biệt, đi đến đâu cũng có…bằng hữu đặc biệt như vậy, không giống Tĩnh nhi, đi đến đâu cũng không có bằng hữu.” Lục Nghi Tĩnh lúc này không tranh thủ dậu đổ bìm leo thì nàng không phải là Lục Nghi Tĩnh, nàng nhìn Phương Thiến ngọt ngào cười, mâu quang trong suốt. “Tỷ tỷ, Tĩnh nhi thật đúng là hâm mộ tỷ tỷ nha.”
Phương Thiến hờ hững ngẩng đầu, miệng nàng bất giác gợn lên chút lạnh lùng, xem ra cảnh cáo của nàng một chút cũng không lọt lỗ tai ả.