Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 15 - 5
- Cô làm gì ở đây?
Nan đột ngột cất lời làm đứa con gái đang loay hoay chợt giật nãy mình.
- N...Nan...!!!
Nan nhíu mày, đó là chỗ ngồi của Mon trong lớp mà, thế nhỏ đứng đó làm gì? Nan tiến lại gần Mei, thấy tập sách trong hộc bàn Mon bị lôi ra ngoài, nằm vương *** dưới sàn, có mấy trang bị xé toẹt ra, dường như ko còn cuốn nào la nguyên vẹn...
Bừa bãi! Hỗn độn!
- Nói đi! (? )
Nan nhẹ giọng, từng bước tiến về phía nhỏ đứng... Nhẹ tênh!!!
Cậu nhóc cố kiềm cảm xúc mình lại, để tránh trường hợp như lần trước với Mon...
- Ko nghe tôi nói gì sao?
Nan kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi.
- Anh nói gì? Em... ko hiểu- cứ giả vờ.
- Ko nói được chứ gì? Tôi nói thay cô!
Nan rút chiếc điện thoại từ túi quần ra, nhẹ nhàng ấn vào 1 dãy số mà Zu vừa gửi cho cậu nhóc vài phút trước...
Tiếng điện thoại vang lên, từng điệu nhạc nghe thật vui tai, nhưng trong trường hợp này, tiếng nhạc là 1 kẻ phá quấy... nếu biết trước nhỏ đã chỉnh chế độ im lặng...
- Có người gọi kìa! Bắt máy đi chứ!- từ lúc ban đầu đến bây giờ, giọng cậu nhóc vẫn nhẹ nhàng như thế.
Mei hết nhìn màn hình điện thoại rồi lại xanh mặt nhìn Nan... cô bé biết là chuyện của mình đã bị lộ...
- Người của EVIL mà hèn hạ thế sao???
- Em... nhưng mà...
Mei cố giải thích, những giọt nước mắt dần rơi xuống...
-Có làm có chịu! Đừng khóc trước mặt tôi!- Nan.
- Chẳng phải Mon cũng khóc trước mặt anh thế này sao?- Mei giương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cậu nhóc.
" Cô sai rồi! Ko giống nhau đâu! Đừng so sánh mình với người con gái đó!
"
- Có sao?- Nan hỏi ngược.
- Đúng là anh thích Mon thiệt rồi!- nhỏ ngồi bệt xuống đất.
- Ko có!- Nan bình thản tiếp lời, ánh mắt dời đến khung cửa sổ.
- Thật ko có ko? Anh có cảm nhận được mình đã thay đổi ra sao ko?- nhỏ nhìn vào gương mặt Nan- Anh ko còn như trước nữa Nan à! Anh trầm lắm... ko còn dáng vẻ ngạo nghễ như xưa nữa! Còn nữa, chiếc áo khoác anh luôn mặc trên người, chưa bao giờ rời bỏ anh, vậy mà anh lại đưa nó cho Mon! Đáng ko?
- Thế thì sao?- Nan quay lại nhìn nhỏ.
- Anh ko nhớ thật hay giả vờ ko nhớ? Là người EVIL anh phải hiểu ý nghĩa khi đưa áo khoác của mình cho 1 người khác giới chứ! Áo khoác có tên anh, anh đưa nó cho Mon chứng tỏ anh muốn cô ấy nắm giữ trái tim mình, chẳng phải 1 lời tỏ tình hay sao???- Mei đau khổ nhớ lại hình ảnh lúc sáng.
- Chuyện vớ vẩn đó tôi ko quan tâm!- Nan.
- Ko quan tâm hay bởi vì người anh đưa áo là Mon nên anh mới ko quan tâm??? Nếu thật như thế thì những gì mà nhỏ hứng lấy... đáng lắm!- Mei cười hả dạ.
Lời nói vừa bật ra, Nan đột ngột nắm lấy cánh tay nhỏ, xiết chặt...
- Cô đã làm gì Mon!
Cái xiết tay của Mon khiến nhỏ thấy đau... cậu nhóc càng ngày càng xiết chặt...
- Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?- cười.
- Quả nhiên là cô! Ko cần thông qua Jun hay Ken, cô chính thức bị loại khỏi nhóm!- Nan lạnh lùng buông tay nhỏ ra.
- Loại em sao?- nhỏ cười lớn- được thôi! Anh ko biết những thứ em làm đều vì anh!- nhỏ dịu giọng.
- Vì tôi mà làm tổn thương người khác?- Nan.
- Nhỏ đó đáng bị như thế! Đáng đời lắm!- lại cười.
- Cô!!!
Nan túm lấy cổ áo nhỏ, có lẽ cậu nhóc ko kèm nổi cơn giận...
" Tại sao mình lại tức giận như thế chứ?
"
- Đánh đi! Bị anh đánh em cũng vui lắm!- nhỏ nhắm mắt lại, điên rồ thật!
- Đánh 1 đứa con gái ko phải là tác phong của tôi! Nếu cô là 1 thằng con trai, cô chết chắc!- Nan buông tay mình ra - giờ thì xéo đi! Trước khi tôi nổi điên lên!
- Cậu có biết nguyên nhân mà cậu kích động như bây giờ ko?- Mei ngước lên nhìn Nan.
Cậu nhóc ko trả lời, ko phải cố tình chỉ là ko biết phải trả lời thế nào! Tại sao cậu nhóc lại tức giận kia chứ?
- Cậu thật sự ko biết câu trả lời hay giả vờ ko biết?
Mei nói rồi nhẹ nhàng rời đi.
- Dừng lại!- Nan chợt lên tiếng.
Trong Mei lóe lên tia hy vọng.
- Chuyện đó mà còn tái diễn! Người tôi hỏi tội đầu tiên... sẽ là cô đó!
Hi vọng
" rơi xuống đất
", vỡ tan!!!
Mei đưa tay lên quệt nước mắt rồi chạy đi!
" Hết rồi Mei à, những gì mày làm cậu ấy đều ko cảm nhận được! Mon bị như thế là đáng lắm! Mày ko sai khi làm điều đó phải ko Mei???
"
" Vì em thật ngu ngốc
Nên chẳng biết ai ngoài anh
Anh... người luôn nhìn theo một ai khác
...
Em ko phải là người trong mộng của anh
1 chút kỉ niệm về em anh cũng ko có
Em là người duy nhất nhìn anh
Lần nữa... và lại một lần nữa... những giọt nước mắt em rơi
Dù có như vậy... chỉ cần dc nhìn anh ở sau lưng...em đã hạnh phúc lắm rồi!
...
Và vẫn luôn như thế...anh lướt nhẹ qua em như 1 cơn gió...
...
"
( Because i
m stupid - ost BOF - Kim Hyun Joong )
( ngôi thứ mình có thay đổi, chuyển từ anh sang em và ngược lại )
Chỉ còn Nan đứng đó...
Cậu nhóc cuối xuống nhặt giúp Mon mấy quyển tập bị vứt lăn lóc trên sàn, xếp lại những mép tập cho ngay ngắn rồi cho vào hộc bàn...
.
" Nan is calling
"
Jun bắt máy lên nghe, đầu dây bên kia điện thoại vừa nói gì đó.
- Ổn! Bọn tao đang ở nhà mày! Về đi!
.
- Cảm ơn 2 người! Mấy anh chị cứ về nghỉ ngơi!
Zu có vẻ ngạc nhiên, nó đưa mắt nhìn cậu nhóc... nhận ra được điều gì đó trong mắt nó, Nan đáp.
- Mon chăm em 1 lần! Em ko muốn nợ ai cả!
Hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi kéo theo nó về.
.
Nhìn dáng vẻ của Mon trên giường Nan chợt cười...
- Vẫn như lần đầu gặp nhỉ? Như 1 con mèo bị thương!
Lần đầu cậu nhóc biết đến Mon cũng khá đặc biệt... Chẳng qua lúc đó Nan đang ngủ thì bị những tiếng ồn ào làm cho tỉnh dậy... Thấy được cảnh trước mặt ko xa, quan sát 1 lúc chợt nhận ra nếu mình mà ko ra tay là con nhóc đó chết chắc, bọn đó ra tay vốn ko nhẹ nhàng tí nào đâu... Mà chụp hình cho có thế thôi, chứ làm sao mà điện thoại cậu nhóc có thể ghi lại rõ ràng được chứ, khoảng cách đâu gần... nhưng ko ngờ là thằng cầm đầu lại tin
"xái cổ
", bệnh thật! Cũng nhờ bọn đó nói, Nan mới biết con nhóc nằm đó là người của Mẫu Đơn, Nan có chút ko tin cho lắm, người Mẫu Đơn mà
" level
" còn thấp hơn cả những gì cậu nhóc nghe nói... Thời điểm lúc đó, Leader 2 bên chưa
" trình làng
" nhau...
" Tôi làm thế là quá nhẹ nhàng với Mei, thật xin lỗi vì những gì đã gây ra với cậu... Bản thân tôi ko cho phép mình ra tay với 1 đứa con gái... Nhưng tin tôi đi, cô ta sẽ ko dàm bén mảng trước mặt cậu nữa vì sẽ nhanh thôi, thứ hai này... nhỏ phải cuốn gối khỏi trường!!!
"
Nụ cười trên môi Nan nhanh chóng vụt tắt khi nhìn lại những vết thương trên tay Mon... Chắc là đau lắm!!!
" Thích tôi làm gì kia chứ? Đau lắm ko???
"
Nan chạm vào những vết thương vừa được sát trùng và đắp bông băng trắng trên tay Mon, cô nhóc khẽ nhíu mày dù vẫn đang nhắm mắt...
Cậu nhóc khẽ khàng rụt tay lại...
" Quyết định như thế nhé!
"
.
Pj cùng Ken ra sân bay đón mẹ mình, thấy mẹ từ phái xa, nhỏ đã hét toáng lên:
- Mẹ... mẹ ơi!!!
Nhỏ đột nhiên nắm tay Ken lôi đi, tên đó có vẻ như chưa biết gì vì trông mặt tên đó khá ngơ ngác...
- Mẹ chỉ mới đi có 5 tháng thôi mà!
Bà mỉm cười, xoa đầu Pj.
Ken nghe thế liền ngẩng người
" mới có 5 tháng
"?
" Mới
"??? Vậy thì mẹ nhỏ thường đi bao lâu? Lúc trước khi thấy Pj ở bar suốt ngày, Ken đã nghĩ ko hay về nhỏ... Giờ thì tên đó mới hiểu, có lẽ nhỏ sợ cô đơn... Dù gì thì nhỏ luôn ở 1 mình...
- Cháu là Gia Hi sao?- mẹ Pj quay sang Ken.
- Dạ!
Ken nở nụ cười tỏa nắng, Pj đảm bảo đây là nụ cười ngây ngô đầu tiên theo kiểu
" lừa tình
" mà nhỏ chứng kiến được trong bao năm qua... tên này giả nai hay thật...
- Đẹp trai lắm! Làm phiền cháu nhiều rồi!
Ken nghe thế cũng chỉ cười đáp lại...
- Kì này mẹ về bao lâu?- Pj hỏi.
- Chừng 1 tuần!
Ken vô tình thấy được nụ cười trên môi Pj trờ nên méo mó hơn bao giờ hết...
- Thế khi nào mẹ về nữa?- Pj.
- Độ... khoảng cuối năm! Chắc dì sẽ làm phiền con suốt đó Hi à!- nhìn Ken và cười.
Đáy mắt Pj có vẻ thất vọng tràn về, có gì đó sắp trào ra khỏi mắt...
Cảm nhận được ánh nhìn của Ken, Pj ngẩng lên... nhỏ chợt cười, nụ cười ngây ngô và yếu đuối nhất như cố che đi điều gì đó mà Ken thấy ở nhỏ...