Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 44
Đ
ÁM CÂY CỐI, NHỮNG CÂY TỔNG QUÁN SỦI VÀ Cây mộc lan cây nguyệt quế và cây tần bì đang nở hoa cũng cảm nhận được sự mất mát. Chúng nhớ đến những con bồ câu đã bay qua và những con bò rừng bizon. Chúng nhớ đàn báo puma và những con gấu đen. Chúng cũng nhớ bộ tộc Caddo, những người đã từng lang thang qua khu rừng già này nhiều niên kỉ trước đó
Nhưng chúng cũng biết thế nào là sự thù hằn. Lòng hận thù cứ chất chứa mãi trong kí ức rất lâu. Đến cả ngàn năm
Sau khi Hawk Man và Night Song trốn đi, Grandmother Moccasin tự khép mình trong căm ghét, khép chặt đến nỗi mụ chẳng còn biết đến điều gì khác ngoài sự thù hận
Giận dữ và thù hận cuộn xoắn lấy nhau, và chỉ trông cậy vào một phương tiện duy nhất. Đó là nọc độc. Nọc độc ứa ra đầy trong khoang miệng trắng như bông của Grandmother. Một kẻ nào đó thuộc loài người đã cướp mất đi thứ mà mụ yêu quý còn hơn cả nước, hơn cả bầu không khí, hơn cả con người đã từng phản bội mụ từ rất nhiều năm trước: con gái của mụ. Night Song, Grandmother thể sẽ trả thù, một sự trả thù sẽ rất cay đắng đến nỗi nó làm cho da mụ láng bóng lên và mài sắc hơn những cái răng nanh khủng khiếp của mụ
Mụ giận sôi sùng sục trong khu vực tối tăm nhất của cánh rừng nơi có nhiều thông mọc, nơi có cây bách vươn cao trên những đầm lầy, nơi mặt đất dày lên với những bãi cát lún, nơi mà mụ cư ngụ trong những cái hang của đám anh chị em họ của Night Song, bộ tộc của những cái miệng trắng như bông gòn. Không người nào dám bước vào khoảnh rừng này và điều đó rất phù hợp với Grandmother. Giờ đây cơn giận dữ gay gắt cùng với cái lạnh lẽo quyện vào nhau chặt đến nỗi làm tắt hẳn mọi tia sáng xung quanh
Đôi mắt mụ dần dần quen thuộc với sự tăm tối do đó chẳng có thứ gì được an toàn với mụ. Mụ ăn tối với thịt cú con, chồn vizon và ếch, bất cứ thứ gì chuyển động hoặc đứng yên. Cơn đói bụng của mụ thật to lớn. Mụ có thể phát hiện ra một con thỏ đầm lầy còn cách đó cả trăm mét. Đôi hàm chết người của mụ giống như hai lưỡi kéo táp đứt đôi con mồi. Và cơn giận dữ của mụ cứ ngày một lớn lên như chính bản thân mụ, dài và mập, to như thân cây
Ngay cả người bạn thân thiết của mụ, con cá sấu chúa, cũng tìm cách lảng xa mụ. “Này bà chị,” nó nói với mụ, “hãy chọn một cách khác đi.” Nhưng mụ không thể đổi ý
Ssssịtttt!” mụ nói. “Dù sớm hay muộn thì Night Song cũng sẽ lại thuộc về ta
Con cá sấu khép đôi mắt màu vàng lại, phì ra một hơi thở dài rồi lặn xuống đáy con sông nhánh Bayou Tartine sâu và đầy bùn