Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
a đó là ga nào?”
Tess đồng ý với lời đề nghị của Reilly đưa nàng về và giờ Tess đang ngồi trong xe với anh, lắng nghe tiếng nhạc ngân nga, mặt trời hoàng hôn nhô lên phía sau một cụm mây màu chì và tô lên cuối chân trời một màu hồng sẫm, Tess thấy mừng là mình đã nhận lời đề nghị của Reilly.
Nàng cảm thấy thoải mái, và an toàn. Hơn thế nữa, nàng nhận ra mình thích ở bên Reilly. Có điều gì đó trong sự lì lợm, tính cả quyết, sự trung thực… của anh. Rất dễ nhận ra. Tess biết nàng có thể tin cậy Reilly, đó là điều làm anh hơn hẳn hầu hết những người đàn ông mà nàng đã gặp, mà anh chồng cũ của nàng là một thí dụ điển hình cho cái thứ đàn ông súc vật kia. Kim và mẹ nàng đã bay đi Arizona, căn nhà bây giờ chỉ còn mình Tess, nàng mong muốn được tắm một trận nước nóng và uống một ly vang đỏ; thêm viên thuốc ngủ là đảm bảo một đêm ngon giấc.
“Đó là một đĩa CD. Bài cuối cùng là bài của Willie và Lobo trong album Caliente. Bài này là của Pat Metheny. Đó là một trong những đĩa nhạc tôi tự thu.” Reilly khẽ lắc đầu. “Thời buổi bây giờ, có những điều mà một gã đàn ông không bao giờ tự thú nhận.”
“Tại sao không?”
Reilly nở nụ cười rạng rỡ. “Cô sẽ không chế nhạo tôi chứ? Tự sưu tập, chép từng bản nhạc lên các đĩa CD? Cứ như vậy. Một dấu hiệu rõ ràng của việc quá dư thừa thời gian.”
“Ồ, tôi không biết điều đó đấy. Có thể đó cũng là dấu hiệu của một người nào đó khá là đặc biệt và biết chính xác mình thích gì.”
Reilly gật đầu. “Tôi thích cách hiểu đó.”
“Tôi có cảm giác là anh sẽ thích.” Tess mỉm cười và nhìn về phía trước một lát, đắm chìm trong sự kết hợp đam mê của tiếng ghita điện và những đoạn hòa âm phức tạp vốn là dấu ấn của nhóm nhạc. “Hay thật.”
“Ừ!”
“Thực sự êm diệu và… truyền cảm. Chúng ta đã nghe cái đĩa này hơn mười phút rồi mà tôi vẫn chưa ù lên, thật là một sự thay đổi dễ chịu khi chuyển từ cái loại nhạc chém giết mà bé Kim thường tra tấn hai cái lỗ tai tôi.”
“Tệ vậy à?”
“Đừng làm tôi bắt đầu ca cẩm chứ. Và còn lời bài hát nữa chứ, lạy Chúa… Tôi nghĩ mình cũng là một bà mẹ sành điệu, nhưng một số “bài hát” đó, nếu có thể gọi chúng như vậy…”
Reilly cười. “Thế giới sắp biến thành cái gì đây nhỉ?”
“Này, anh cũng chẳng phải là ông vua của nhạc hip hop đâu đấy nhé.”
“Nhóm Steely Dan không đáng kể sao?”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
Reilly làm vẻ mặt như vờ phản đối. “Kẻ khó ưa.”
Tess nhìn về phía trước, “Tôi nói anh nghe này, đó là ca khúc New Frontier.” Tess làm mặt tỉnh bơ, nhìn Reilly qua khóe mắt, chờ đợi, rồi cười toa toét khi thấy Reilly bị lôi cuốn, thích thú nhìn anh bị bất ngờ với tựa đề ca khúc của Donald Fagen. Reilly khẽ gật đầu với nàng, một cái gật đầu đầy cảm kích và ánh mắt họ gặp nhau. Lúc Tess cảm thấy mặt mình khẽ nóng lên thì điện thoại cầm tay của nàng quyết định thể hiện sự tồn tại của mình.
Bực mình vì bị quấy rầy, nàng thò tay lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn. Màn hình không hiển thị số người gọi. Tess quyết định trả lời và hối hận ngay về quyết định đó.
“Xin chào, là anh đây, Doug đây.”
Nếu bình thường nàng đã không thích nói chuyện với anh chồng cũ thì bây giờ lại càng không chút nào. Thật không đúng lúc! Tránh ánh mắt Reilly. Tess hạ thấp giọng.
“Anh muốn gì?” Tess hỏi, giọng cộc lộc.
“Anh biết em có mặt ở Met đêm đó, anh muốn biết liệu có chuyện gì…”
Lại nữa rồi. Với Doug, luôn luôn là cái kiểu đó. Nàng ngắt lời anh ta. “Tôi không thể nói về chuyện đó.” Tess nói dối, “Bên FBI đặc biệt yêu cầu tôi không được nói chuyện với báo chí.”
“Vậy à? Hay thật.” Hay thật? Tại sao như vậy lại hay thật? “Đâu có ai bị yêu cầu như vậy,” anh ta hào hứng. “Vậy thì vì sao, hả? Em biết chuyện gì mà họ không biết à?”
Lời nói dối của Tess đã có tác dụng ngược. “Bỏ qua đi, Doug.”
“Đừng như vậy chứ,” anh ta lại ngoe nguẩy cái trò quyến rũ giả dối. “Anh cơ mà, em nhớ chứ.”
Phải chi nàng có thể quên phắt đi. “Không,” Tess lặp lại.
“Tess cho anh một cơ hội đi.”
“Tôi cúp máy đây.”
“Thôi nào, cưng…”
Tess tắt máy di động, ném nó vào túi, mạnh tay hơn mức cần thiết, nặng nề thở ra và nhìn trừng trừng về phía trước.
Sau một hai phút cố thả lỏng cơ cổ và v nàng nói mà không nhìn Reilly. “Xin lỗi. Đó là chồng cũ của tôi.”
“Tôi cũng đoán thế. Một ít thông tin tôi đã ghi nhận được ở Quantico.”
Tess bật cười khúc khít. “Anh chẳng bỏ sót chuyện gì cả, đúng không nào?”
Reilly liếc nhìn nàng. “Không phải bao giờ cũng vậy. Trừ phi đó là chuyện về các Hiệp sĩ Đền Thánh, trong trường hợp có cái cô khảo cổ thực sự gây phiền nhiễu này, người có vẻ như bao giờ cũng đi trước bọn trần tục không chuyên chúng tôi một hai bước.”
Tess mỉm cười. “Đừng dừng lại vì tôi đấy nhé.”
Reilly nhìn Tess, và thấy nàng cũng đang nhìn mình. Anh nhìn vào mắt nàng một lúc, lâu hơn trước.
Reilly thấy vui vì Tess đã đồng ý đề anh lái xe đưa nàng về tận nhà.
Đèn đường đã bật sáng lúc họ chạy vào con đường nhà nàng, khung cảnh nhà Tess lại làm cho những nỗi sợ hãi và lo lắng của hai ngày qua dâng lên.
Vance đã ở đó. Tess rùng mình. Anh ta đã ở trong nhà mình.
Họ lái ngang qua chiếc xe tuần tra của cảnh sát đang đậu dưới lòng đường gần nhà nàng. Reilly khẽ vẫy tay với anh chàng cớm ngồi bên trong, anh ta vẫy lại, nhận ra Tess qua thông tin chi dẫn trước đó.
Đến nhà Tess, Reilly rẽ vào đường lái xe vào nhà rồi tắt máy. Tess liếc nhìn ngôi nhà, cảm thấy bồn chồn. Nàng đang băn khoăn không biết có nên yêu ầu Reilly vào nhà một lát không thì những lời nói đã vuột ra khỏi miệng. “Anh có muốn vào không?”
Reilly lưỡng lự rồi đáp. “Hẳn rồi.” Chẳng có chút gì ong bướm, tán tỉnh trong giọng nói của anh. “Liếc sơ một cái cũng tốt.”
Reilly đưa tay nhận lấy chìa khóa và bước vào nhà trước.
Căn nhà im lặng một cách bất thường, Tess theo chân Reilly vào phòng khách, máy móc bật đèn, rồi đến tivi, vặn nhỏ tiếng đi. Tivi đang bật kênh WB kênh ưa thích của Kim, Tess không buồn chuyển qua kênh khác.
Reilly nhìn nàng, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi làm như vậy khi chỉ có một mình,” Tess giải thích. “Để tạo ra cảm giác có người bên cạnh.”
“Cô sẽ ổn thôi,” Reilly an ủi. “Tôi sẽ kiểm tra các phòng,” anh tiếp tục nói rồi lại tỏ ra ngần ngại và hỏi thêm. “Làm vậy được chứ?”
Sự ngần ngại là vì anh sắp bước vào phòng ngủ của nàng, Tess nghĩ vậy. Nàng thầm cảm ơn vì sự quan tâm và hài lòng trước sự nhạy cảm của Reilly.
Không vấn đề.
Reilly gật đầu và ra khỏi phòng, Tess thả người xuống chiếc ghế dài, với tay lấy chiếc điện thoại và bấm số nhà dì nàng ở Prescott. Dì Hazel nghe máy sau ba hồi chuông reo. Dì vừa về nhà, dì đã đón Kim và bà Eileen ở sân bay Phoenix và đưa họ đi ăn tối bên ngoài. Cả hai, dì Hazel bảo với nàng, đều khỏe. Tess nói chuyện vắn tắt với mẹ trong lúc dì Hazel đi tìm Kim, nó đang ở trong chuồng ngựa, mê mệt với các con ngựa. Có vẻ như bà Eileen tỏ ra đỡ lo lắng hơn nhiều so với lúc trước. Tess đoán có lẽ đó là do cảm giác được bình yên bên cạnh người em ân cần và dịu dàng, cộng thêm cái khoảng cách xa xôi cách New York sau chuyến bay dài đó. Khi Kim tiếp chuyện, con bé đang mê tít trước cái viễn cảnh được cởi ngựa vào ngày mai, hoàn toàn chẳng tỏ ra nhớ nhưng gì nàng cả.
Reilly quay trở lại phòng lúc nàng nói lời tạm biệt và gác máy.
Trông Reilly có vẻ mệt mỏi như nàng cảm nhận. “Hoàn toàn sạch sẽ, đúng như mong muốn. Tôi thực sự không nghĩ là cô có điều gì đó phải lo lắng.”
“Chắc anh nói đúng. Dù sao cũng cảm ơn anh đã xem qua.”
“Không có gì.” Reilly liếc nhìn lần cuối rồi gật đầu với Tess, và trong khoảng khắc anh có vẻ băn khoăn. Tess nhận ra vẻ băn khoăn đó.
“Tôi chắc là chúng ta có thể uống chút gì đó,” Tess nói và đứng dậy, dẫn Reilly vào bếp. “Bia nhé, hay một ly rượu?”
“Ồ không,” Reilly mỉm cười. “Cám ơn.”
“À, tôi quên mất, anh đang làm nhiệm vụ, đúng không? Vậy cà phê nhé?”
“Không. Không phải vậy. Chỉ là…” Có vẻ như Reilly không muốn nói tiếp.
“Gì vậy?”
Reilly đắn đo trước khi bổ sung, “chỉ vì đang tuần chay Lent mà thôi.”
“Tuần chay Lent? Thực à?”
“Đúng vậy.”
“Và rồi đoán là anh ăn chay không chỉ vì muốn giảm cân. phải không nào?”
Reilly lắc đầu.
“Bốn mươi ngày không rượu chè. Chà.” Tess đỏ mặt. “Được thôi, chỉ là không đúng lúc, đúng không? Tôi không muốn anh hiểu lầm không phải là tôi thuộc Hội người cai rượu hoặc bất cứ cái gì đâu đấy.”
“Quá trễ. Tôi nghĩ như vậy rồi.”
“Tuyệt thật.” Tess bước đến tủ lạnh và rót cho mình một ly vang trắng. “Buồn cười thật, chỉ là tôi không nghĩ bây giờ vẫn còn có người ăn chay. Nhất là trong thành phố này.”
“Thực ra, đây rõ ràng là một nơi để sống một… cuộc sống tâm linh.”
“Anh không đùa đấy chứ? Ở Thành phố New York này ư?”
“Không. Thành phố này là một nơi hoàn hảo cho cuộc sống đó. Thử nghĩ mà xem. Không hẳn là vì nơi này không có đủ những thách thức về lương tâm và đạo đức để đối phó. Những sự khác biệt giữa đúng và sai, giữa tốt và xấu, chúng rất rõ ràng trong thành phố này. Người ta cần phải lựa chọn.”
Tess vẫn tiếp tục với lời thú nhận của Reilly. “Vậy anh sùng đạo đến mức nào? Nếu anh không thấy phiền vì sự tò mò của tôi.”
“Không, chẳng có gì phiền cả.”
Tess cười tươi, “chỉ cần nói với tôi là anh không lặn lội đến một cánh đồng chăn nuôi bò ở chốn xa xôi hẻo lánh nào đó bởi có người nghĩ rằng đã thấy Đức Mẹ Đồng trinh hiện ra giữa các đám mây hoặc điều gì đó đại loại như thế đấy nhé.”
“Không, dù sao gần đây thì không. Tôi đoán cô hẳn không phải là một người ngoan đạo cho lắm.”
“Chà… hãy nói là tôi cần phải nhìn thấy cái gì đó có vẻ thuyết phục hơn một chút trước khi anh có thể lôi tôi đi khắp đất nước chỉ vì ba cái chuyện như vậy.”
“Cái đó có thuyết phục hơn một chút… Cô đang nói cô cần một dấu hiệu. Một phép lạ được chứng minh, không thể phủ nhận chứ gì?”
“Cái gì đó giống như vậy.”
Reilly không nói gì thêm, chỉ mỉm cười.
“Cái gì vậy?”
“À, một điều về phép lạ ấy là… Nếu cô có lòng tin, cô không cần đến phép lạ, và nếu cô là người không có đức tin thì chẳng có phép lạ nào vừa đủ.”
“Ồ, tôi có thể nghĩ ra một vài thứ sẽ thuyết phục tôi tốt.
“Có thể chúng đã có ở đây. Có thể cô chỉ chưa nhận ra chúng mà thôi.”
Điều này thực sự làm Tess sửng sốt. “Thôi được. Anh dừng lại được rồi đấy. Anh là một đặc vụ mang huy hiệu FBI, vậy mà anh lại đang nói với tôi anh thực sự tin vào những phép lạ à?”
Reilly nhún vai, rồi nói. “Ví dụ như, cô đang đi dưới phố và cô sắp băng qua đường bỗng dưng, chẳng vì một lý do đặc biệt nào cả, ngay lúc cô sắp bước khỏi lề đường, cô dừng lại. Và ngay sau đó, vào chính cái khoảnh khắc mà cô dừng lại, một chiếc xe buýt hoặc xe tải phóng vụt qua, ngay trước mũi cô, chỉ cách cô vài phân, đúng ngay vị trí mà cô đáng lẽ sẽ ở đó nếu cô không bất chợt dừng lại. Cô không biết tại sao. Nhưng có cái gì đó đã làm cô đứng lại. Có điều gì đó đã cứu cô thoát chết. Nhưng cô có biết điều đó là gì không? Hẳn có thể cô sẽ nói với ai đó là, “Quả là phép lạ khi tôi vẫn còn sống.” Đối với tôi, nó chính là như vậy. Một phép lạ.”
“Anh gọi đó là một phép lạ. Tôi cho đó là sự may rủi.”
“Đức tin sẽ dễ dàng có được khi cô đứng trước một phép lạ. Còn thử thách đích thực của đức tin là khi không có bất kỳ một dấu hiệu nào.”
Tess vẫn sửng sờ, không ngờ đến mặt này của Reilly. Nàng không chắc mình cảm nhận như thế nào về điều này, mặc dù nàng vốn không phải là loại người ưa thích lối suy nghĩ của Reilly, “Anh nghiêm túc đấy chứ?”
“Hoàn toàn nghiêm túc.”
Tess vừa chăm chú quan sát Reilly vừa trầm ngâm suy nghĩ. “Thôi được, xin hãy cho tôi biết một điều,” nàng nói. “Làm thế nào đức tin – ý tôi là, đức tin thực sự và chân thật như đức tin của anh – làm sao nó có thể tồn tại trong cùng một nhân viên điều tra được chứ?”
“Ý cô là gì?”
Tess nghĩ là Reilly hiểu nàng muốn nói gì; đó là điều mà hẳn anh đã từng đương đầu. “Một nhân viên điều tra không thể tin bất kỳ điều gì hoặc bất kỳ ai. Anh không thể coi là bất cứ điều gì cũng đúng. Anh quan tâm đến sự việc, chứng cứ. Vượt qua nỗi hoài nghi hợp lý và tất cả mọi thứ như vậy.”
“Đúng vậy.” Reilly có vẻ chẳng ngạc nhiên chút nào về thắc mắc của Tess.
“Như vậy làm sao anh có thể hòa hợp điều đó với đức tin của mình?
“Niềm tin của tôi đặt vào Thượng đế chứ không phải vào con người.”
“Thôi nào. Sự việc không thể đơn giản như thế.”
“Thực tế,” Reilly trả lời với vẻ bình thản không ngờ, “là vậy.”
Tess lắc đầu, một nụ cười yếu ớt và ngượng nghịu thoáng hiện trên gương mặt nàng. “Anh biết đấy, tôi thích nghĩ rằng tôi có thể đánh giá mọi người rất chính xác, nhưng tôi hoàn toàn sai lầm về anh. Tôi không nghĩ anh là… anh biết đấy, là một người có đức tin. Có phải anh đã được nuôi dạy như vậy không?”
“Không, cha mẹ tôi không phải là những người đặc biệt sùng đạo. Mọi việc xảy ra sau này.”
Tess chờ cho Reilly nói rõ hơn. Nhưng Reilly không nói gì thêm. Nàng chợt cảm thấy ngượng ngùng. “Xem nào, tôi xin lỗi, chuyện này rõ ràng là rất riêng tư và ở đây tôi không cố tình tấn công anh với tất cả những thắc mắc này đâu.”
“Không vấn đề, thực đấy. Chuyện chỉ là… ừm, cha tôi mất khi tôi còn rất nhỏ và tôi đã phải trải qua một thời kỳ khó khăn và người duy nhất nâng đỡ tôi là vị cha xứ. Ông đã giúp tôi vượt qua thời kỳ đó, và sau đó tôi cho rằng lòng tin đã đến. Tất cả là vậy.”
Dù Reilly nói gì, Tess cảm thấy anh không muốn đi quá sâu, nàng hiểu điều đó. “Được rồi.”
“Còn cô thì sao? Tôi đoán cô đã không lớn lên trong một môi trường tôn giáo đặc biệt nào?”
“Không hẳn vậy. Tôi cũng không chắc, tôi cho rằng bầu không khí trong nhà tôi đượm mùi học thuật, khảo cổ, khoa học, tất cả những thứ đó làm tôi khó đánh đồng những thứ mình nhìn thấy xung quanh với khái niệm thần thánh. Và rồi tôi cũng khám phá ra là Einstein chẳng tin gì vào ba cái chuyện đó vì vậy tôi nghĩ, chà, nếu nó chẳng đủ tốt đẹp cho người thông minh nhất trên hành tinh này…”
“Tốt thôi,” Reilly nói, mặt tỉnh bơ. “Một vài người bạn tốt nhất của tôi là những người vô thần.”
Tess liếc nhanh sang Reilly, thấy anh cười, nàng nói, “Thật tốt khi biết điều đó,” dù là anh chưa hẳn đúng hoàn toàn. Tess nghĩ mình là người theo thuyết bất khả tri chứ không phải người vô thần. “Hầu hết mọi người tôi biết, cách này hay cách khác, đều đánh đồng sự vô thần như sự khiếm khuyết về mặt đạo đức… nếu không nói là vô đạo đức.”
Tess đưa Reilly trở lại phòng khách, nàng liếc nhìn về phía tivi lúcước vào. Tivi đang chiếu một tập phim Smallville – bộ phim dài tập về những thử thách trong cuộc đời của nhân vật Siêu Nhân thời niên thiếu. Nhìn chăm chăm qua màn hình, Reilly chợt lên tiếng hỏi, chuyển qua một đề tài khác hẳn. “Tôi cần hỏi cô vài chuyện. Về Vance.”
“Được thôi. Chuyện gì về anh ta nào?”
“Cô biết đấy, toàn bộ khoảng thời gian mà cô kể về những gì đã xảy ra với anh ta, trong nghĩa trang, trong tầng hầm nhà thờ, tất cả… tôi chỉ không biết là cô thấy anh ta như thế nào.”
Mặt nàng sa sầm. “Khi tôi gặp anh ta nhiều năm trước đây, anh biết đấy, anh ta thực sự là một chàng trai dễ chịu và bình thường. Và sau đó, những gì đã xảy ra với vợ và đứa con gái chưa được sinh ra của anh ta, thật là kinh khủng.”
Mặt Reilly thoáng vẻ khó chịu. “Cô thấy thông cảm với anh ta.”
Tess nhớ lại sự thông cảm kì lạ đối với Vance trước đêm hôm đó. “Theo một cách nào đó… đúng là vậy.”
“Thậm chí sau vụ cướp, hành động chặt đầu, nổ súng bừa bãi… hành động đe dọa Kim và mẹ cô?”
Tess cảm thấy khó mà bày tỏ hết cảm nghĩ của mình, Reilly đang làm nàng nhận ra những xúc cảm rối bời, mâu thuẫn mà nàng không nhận thức được một cách đầy đủ. “Tôi biết, có vẻ như là điên khùng nhưng thật kỳ lạ – đúng là ở mức độ nào đó, tôi thấy cảm thông với anh ta. Cái cách anh ta nói, rồi những thay đổi đột ngột trong tâm tính đã làm anh ta hành động khác hẳn. Anh ta cần được điều trị, chứ không phải là dồn vào đường cùng. Anh ta cần được giúp đỡ.”
“Trước hết, chúng tôi cần phải bắt giữ anh ta. Xem nào, Tess, tôi chỉ cần cô nhớ cho là, dù anh ta đã trải qua những gì, anh ta là một con người nguy hiểm.”
Tess nhớ lại vẻ bình thản trên mặt Vance lúc anh ta ngồi ở kia chuyện trò với mẹ nàng. Vài điều gì đó về Vance, về nhận thức của nàng đối với anh ta, đã thay đổi. “Thật kì lạ, nhưng… tôi chắc đó không phải là những đe dọa suông.”
“Về chuyện này, xin cô hãy tin tôi. Còn những chuyện phức tạp mà cô chưa biết đâu.”
Tess ngẩng đầu lên, vẻ như giễu cợt. Nàng nghĩ mình đang đứng trước một khúc quanh. “Chuyện phức tạp gì vậy?”
“Những cái chết khác. Anh chàng đó là một người nguy hiểm, chấm hết, được chưa nào?”
Giọng nói dứt khoát không có chỗ cho sự hồ nghi của Reilly giờ lại làm Tess lúng túng. “Ý anh muốn nói gì? Những cái chết khác? chết?”
Mất một lúc, Reilly không trả lời. Không phải vì anh không muốn trả lời. Có cái gì đó làm anh sao lãng. Dường như Reilly đang trong một thoáng sững sờ, tựa như đang nhìn một nơi xa nào đó, bên kia Tess. Nàng chợt nhận ra Reilly không còn để ý đến mình nữa. Nàng quay lại, dõi theo ánh mắt đăm đăm của Reilly. Có vẻ như Reilly bị những hình ảnh trên tivi mê hoặc. Trên màn hình, cậu thiếu niên Clark Kent lại sắp cứu thế giới một lần nữa.
Tess cười rạng rỡ. “Gì thế, anh đã bỏ lỡ tập này hay sao?”
Nhưng Reilly đã tiến đến cửa. “Tôi phải đi.”
“Đi ư? Đi đâu chứ?”
“Tôi phải đi thôi.” Và chỉ trong vài giây, Reilly biến mất, cánh cửa ngoài đóng sầm lại phía sau Reilly, còn lại một mình Tess đang nhìn chăm chăm vào cậu thiếu niên có khả năng nhìn xuyên qua tường và vọt qua các tòa nhà cao nhất chỉ bằng một cú nhảy.
Những hình ảnh kia thực sự không giải thích được gì cả.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa