Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 44
Đ
ặc vụ Bogart nói, “Đó là Chris Sizemore. Họ vừa mới xác nhận từ mẫu vân tay và dấu răng.”
Decker đã gọi điện cho cảnh sát và sau đó là vị đặc vụ FBI. Những người chấp pháp đã ào đến căn nhà nhỏ đổ nát như một cơn dông đá.
Họ đang ở trong căn nhà của Sizemore. Mừng thay, di cốt của người đàn ông đã được chuyển đi từ lâu.
Alexandra Jamison đang ngồi trong xe cùng vỡi yêu cầu nghiêm khắc là không được phép viết, dù chỉ một từ về chuyện này.
Decker gật đầu. “Tất nhiên người đó là Chris rồi.”
“Tại sao?”
Decker chỉ tay lên dòng chữ trên bức tường. “Vì cái đó.”
Bogart đứng bên cạnh anh. “Giải thích dùm cho.”
“Chúng nói tôi lại sai lầm nữa rồi. Đây là nhà của Sizemore. Tôi chỉ đến đây bởi vì tôi nghĩ anh ta có liên quan. Nhưng anh ta không hề. Anh ta chỉ là một nạn nhân nữa mà thôi.”
“Vậy là chúng đang chơi anh. Từng bước đều dắt mũi anh.”
Decker gật đầu? “Làm như chúng thông minh hơn tôi, và có khi đúng là như thế thật.”
“Ừm, vậy thì hãy cùng cầu trời khấn phật là chúng đã lầm.”
“Chúng vẫn luôn đi trước một bước suốt từ đó đến nay. ‘Nếu giờ này hắn đã rửa nát’? Anh ta đã phân hủy tương đối nhiều khi tôi phát hiện ra.”
“Ừm, chúng đã có một khoảng thời gian dài để lên kế hoạch cho việc này. Có thề anh sẽ đuổi kịp chúng. Rùa và thỏ. Và anh còn có FBI sau lưng nữa. Anh không cần phải giải quyết mọi việc một mình.”
Họ đi ra ngoài; lúc này đã là đầu buổi sáng.
“Số 711 Duckton,” Bogart nói. “Nơi xưa chốn cũ, theo lời anh nói.”
“Phải.”
“Vậy nếu không phải Sizemore là người có thù hằn với anh tại đó, thế có thể là ai?”
“Các bác sĩ khác và những người làm việc ở viện không có vấn đề gì với tôi mà tôi có thể nhớ được.”
Bogart ngồi xuống bậc cửa bằng bê tông và thở dài. “Được rồi. Còn ai khác nữa không? Bởi vì chắc chắn phải có gì đó chứ. Nếu không, tại sao lại dẫn anh tới nơi này? Còn cách nào khác để hắn biết chuyện này nếu hắn không phải là một bệnh nhân hoặc nhân viên ở đó?”
Decker ngồi xuống bên cạnh anh ta. “Không chỉ đơn thuần là hắn có mặt ở đó. Phải có một điều gì đó mà tôi đã làm, hoặc hắn cho rằng là tôi đã làm, khiến hắn thực hiện những việc như thế này.”
“Đối với một tâm trí không bình thường, gần như bất kì thứ gì cũng có thể bị hiểu là một sự khinh thường. Decker ạ. Anh bước qua cửa trước hắn. Anh hắt hơi vào mặt hắn. Anh trả lời một câu hỏi mà hắn muốn trả lời. Làm quái có ai biết được cơ chứ?”
“Tôi phải biết. Tôi là người duy nhất có thể biết.”
“Ừm, anh không bao giờ quên điều gì cả, thế nên tôi đành phải tin cậy là rồi anh sẽ nhớ ra thôi.”
“Vấn đề là ở đó. Nếu tôi nhớ không ra, thế tức là không có gì để nhớ cả.” Decker gõ gõ tay vào bên cạnh đầu. “Tôi không có chợt nhớ ra gì cả, tôi phải lục lọi trong tâm trí mình và tự nhớ ra chúng. Khác biệt là chỗ ấy.”
Bogart đứng dậy và cúi đầu nhìn anh. “Có lẽ đúng là có sự khác biệt thật, sau khi đã nghe anh giải thích.” Anh ta đút hai tay vào túi quần. “Ừm, bác sĩ pháp y ước lượng Sizemore đã thiệt mạng được khoảng hai tuần. Vậy là không xác định được vị trí của Leopold và ‘người bạn’ của hắn rồi. Chúng tôi sẽ đi hỏi thăm trong khu dân cư, để xem có phát hiện được gì không.”
“Tôi ngờ là sẽ không phát hiện ra gì đâu. Tôi lẻn vào sân sau khi mà trời vẫn còn nhập nhoạng và đột nhập vào trong. Tôi to con như vậy, thế mà dường như không ai thấy tôi cả.”
“Ừ, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiến hành thôi.”
“Sizemore có đi làm không?”
“Chúng tôi đang tìm hiểu đây. Nếu có, đáng lẽ phải có ai đó thông báo anh ta mất tích khi không thấy mặt mũi đâu chứ?”
“Có một số công việc không yêu cầu anh phải có mặt ở chỗ làm mà.”
“Chúng tôi sẽ báo cho anh biết chúng tôi tìm hiểu được gì.”
Bogart để anh ở lại và Decker đứng dậy rồi đi về phía xe của Jamison và bước vào trong.
Cô nhìn anh với anh mắt buồn ngủ từ ghế lái ở phía trước.
“Đáng lẽ cô nên lái xe về nhà nghỉ đi,” anh nói. “Tôi có thể đi nhờ một trong số mấy người của Bogart được mà.”
Cô lắc đầu và nói, “Không, dù sao thì tôi cũng chẳng thể ngủ nổi. Vậy đó là Sizemore sao?”
“Phải. Chết từ khoảng hai tuần trước.”
“Lúc nãy từ trong nhà đi ra, anh nói lời nhắn trên tường lại là một lời khiêu khích nữa à?”
“Rằng tôi đã sai lầm nhưng hãy tiếp tục cố gắng đi. Hắn cũng ám chỉ rằng có thể tôi không thông minh như mình tưởng. Và hắn lại gọi tôi là ‘người anh em’ lần nữa.”
“Hắn thực sự đang chơi trò đấu trí với anh.”
“Có vẻ là thế.”
Cô vươn vai và ngáp. “Rồi giờ sao?”
“Chúng ta về ngủ một chút. Cả hai chúng ta cùng suy nghĩ. Biết đâu lại nảy ra vài ý tưởng gì đó.”
“Anh thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra à?”
“Không.”
Anh nghĩ, Bởi vì mọi chuyện không nảy đến với mình. Mọi thứ luôn ở sẵn trong đầu mình rồi. Nếu không nảy ra được gì cả thì do chúng không có ở trong đó.