Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 44
ÍT RA TIFFANY cũng thấy vui vì được gặp lại anh và các em trai. Nỗi đau trong ngực nàng cũng dần vơi đi khi anh em nàng qua chơi, cho nàng thấy họ vui thế nào khi được gặp lại nàng. Sam hẳn đã nói cho Carl và Roy biết về lý do nàng ở lại nhà Callahan, và họ không một lần nhắc đến chuyện nàng đã làm.
Carl dễ thương lắm. Cậu bé rất bẽn lẽn. Cậu còn vén mái tóc màu vàng lên để chỉ cho nàng thấy giờ cậu đã là một người đàn ông, dù mới chỉ mười sáu tuổi. Nhưng cậu bé vẫn còn cả thẹn, nên sẽ phải mất vài ngày để cậu thấy tự nhiên với nàng.
Spoiler
Nàng đã mong Roy nói nhiều hơn, nhưng là một anh chàng mơ mộng, có lẽ cậu hiểu rõ hơn người khác lý do nàng đã làm chuyện kinh khủng như thế. Cậu tuồn cho nàng một bài thơ trước khi về phòng, như để chuộc lỗi vì đã nổi khùng lên với nàng khi ở thị trấn.
Chiều hôm đó người làm nhà Warren mang rương quần áo về cho nàng. Nghe theo Tiffany, Sam vào thị trấn để đón Ann về trang trại Warren.
“Thật đúng lúc,” Anna bắt đầu nhăn mũi theo kiểu chị-nói-em-rồi-mà cho đến khi thấy cặp mắt đỏ hoe của Tiffany. Rồi chị nói, “Vậy ra về đây không phải là lựa chọn của cô hả?”
Tiffany lắc đầu. “Và gặp ba em cũng khủng khiếp y như em nghĩ. Nhưng em đoán sẽ chỉ phải chịu thêm vài ngày nữa thôi.”
“Vài ngày nữa thì sẽ làm sao?”
“Em sẽ được giải thoát và quay trở về nhà, nhà của em. Chị sẽ đi với em hay thích ở lại đây làm việc với búa gỗ nào?”
“Mấy ngày đầu tôi thích lắm, nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi hết cả việc để làm, nên tôi đã thấy buồn chán rồi. Thị trấn này quá nhỏ để làm một người đóng bàn ghế, mặc dù đó cũng có thể là cái cớ để tôi ở lại nếu cô cũng ở lại. Nhưng ông Marting không thật sự cần một phụ việc, ông ấy chỉ quá buồn vì phải ở trong tiệm cả ngày một mình thôi.”
Đó lại là một điều ngạc nhiên nữa. Khi Sam vào thị trấn đón Anna, anh đã gặp người đưa thư, ông ta nói một bưu kiện được gửi đến cho Tiffany sáng ra. Đó là câu trả lời của mẹ nàng cho lá thư đầu tiên. Mẹ nàng gửi thẳng đến địa chỉ Tiffany ở trang trại Warren, có nghĩa mẹ nàng rất giận dữ. Tiffany đã không hề nghĩ mẹ nàng cố tình lật tẩy trò giả mạo của nàng vì có vẻ như Frank sẽ chỉ nghĩ đó là thứ gì đó họ gửi đến đây trước khi Tiffany đến nơi.
Nàng mừng rỡ thấy đó là cuốn sách nấu ăn nàng đã hỏi xin, món Pháp, món Ý, cả món New York nữa, 3 cuốn dày cộp. Nhưng không có lá thư nào đi kèm cả. Tiffany chắc chắn thư được gửi đến địa chỉ Jennifer Fleming ở trang trại 3C rồi. Mẹ nàng thật khôn khéo. Bà muốn Tiffany ít nhất cũng liên lạc với một người anh em của mình để lấy lại mấy cuốn sách. Có lẽ mẹ cũng đã hy vọng họ có thể làm cho nàng nhận ra mình ngu ngốc đến thế nào. Nhưng Tiffany không mong đọc lá thư đầu tiên chút nào. Kể cả trên thư thì Rose vẫn có thể hét lên với nàng. Lá thư thứ hai mới là lá thư nàng hồi hộp chờ vì nó có thể cứu nàng.
Nàng nôn nóng được ăn tối với các anh em và giục Anna đi chuẩn bị cho nàng, nhưng rồi nàng tự cười mình. Chẳng phải nàng đã quen nhanh như thế nào với chuyện không có người hầu mặc váy áo và làm tóc cho nàng sao? Nàng hít sâu và ngậm miệng vì kết quả là đây. Nhìn vào hình phản chiếu của nàng trong gương trước khi ra khỏi phòng, nàng đã đúng. Nàng đã lại trông giống Tiffany rồi, Tiffany thật.
Nàng đang cười đùa với mấy anh em thì Franklin đi vào với họ. Mấy anh chàng vẫn rôm rả nói chuyện, kể cho nàng nghe chuyện cười và kể thêm về những việc họ đã làm kể từ họ nàng gặp họ lần cuối. Không ai để ý thấy nàng không tham gia trò chuyện nữa. Lúc đó nàng mới nhận ra đi xuống nhà ăn tối là một sai lầm. Nàng chỉ không thể cưỡng lại mong muốn được ở bên cạnh các anh em mình.
“Chị nghĩ sao, Tiff?” Roy gọi, “Tiff ơi?”
Cuối cùng nàng cũng chú ý đến vậu, dù nàng không nghe thấy câu hỏi của cậu. “Cái gì cơ? Em vừa hỏi gì?”
“Về chuyện hôm nào đi ra hồ bơi, chị nghĩ sao?”
Cái hồ nước khốn kiếp đó! Đó là lý do nàng ở đây, cái cuộc tranh giành hồ nước ấy. Nàng nói châm biếm, “Em không nghĩ là mình sẽ bị bắn à?”
Câu nói đó rõ ràng làm chùng xuống không khí vui vẻ ở bàn ăn. Cả ba người anh em nàng đều có vẻ hối lỗi, mặc dù đó không phải là lỗi của họ. Nhưng đó là lỗi của Frank, và ông ta không có chút gì hối lỗi vì là một phần của mối thù đó. Điều nàng nhận ra còn làm nàng khó chịu hơn. Đã rõ như ban ngày vì sao Rose cưới ông ta. Tóc vàng, mắt xanh như mắt Tiffany, trầm tĩnh đối ngược với sự sôi nổi của Rose, nhưng vẫn đẹp trai đến nghẹt thở, dù đã chớm 40.
“Con có thể để chúng ta được ăn tối cùng con vui vẻ mà không nhắc đến chuyện quá khứ được không?” Frank hỏi.
Nàng ước nàng có thể, nàng đã cố, nhưng không phải khi có ông ta ngồi trên bàn ăn cùng nàng. Nàng gần như muốn nói ông ta đứng lên. Sắp thôi. Nhưng chắc chắn các anh em nàng sẽ nhảy lên bênh vực ông và thất vọng vì nàng, nên nàng không làm. Thay vào đó, nàng chỉ nhắc, “Đó là lý do duy nhất để tôi ở đây. Tôi muốn nghe câu chuyện từ phía ông.”
“Chúng ta có thể nói chuyện đó nếu cần.” Frank yếu ớt cười. “Nhưng nó không tốt cho tiêu hóa chút nào. Có thể đợi đến khi chúng ta ăn xong không?”
Ăn ngon khi sự có mặt của ông ta đang làm nàng điên tiết sao? Nhưng lúc đó một người hầu đã mang một bát salad tú ụ vào, và cô gái bắt đầu chia món khai vị vài đĩa họ. Ít ra Frank cũng có một đầu bếp tử tế, và có nhiều người hầu làm trong bếp. Hầu hết đều là người da đỏ hoặc lai da đỏ. Sau khi hai người hầu giống người da đỏ hơn người da trắng đổ đầy bồn nước tắm, của riêng nàng, nàng đã hỏi Sam chuyện đó. Anh giải thích rằng 20 năm trước chuyện người da đỏ bán phụ nữ trong bộ lạc cho những người đầu tiên đến khai hoang là không có gì lạ. Những người phụ nữ sau đó không thể quay về bộ lạc, và vào lúc cuộc chiến với người da đỏ diễn ra, họ đã có gia đình riêng và không tham gia vào cuộc chiến. Nhưng vì có nhiều đàn ông da trắng chết trận, nên sự kỳ thị chống lại người da đỏ lại trở nên căng thẳng, kể cả sau khi các bộ lạc da đỏ đã lánh khỏi vùng. Con cái của những gia đình lai này gặp khó khăn khi đi tìm việc sau khi chiến tranh kết thúc. Rõ ràng là Frank không ủng hộ sự kỳ thị đó, vì ông đã làm ăn buôn bán với họ một thời gian dài trước khi trận chiến nổ ra. Đó có thể là lý do mà trang trại Warren không bị tấn công trong suốt cuộc chiến.
Tiffany cố gắng giữ mình ngậm miệng trong suốt bữa ăn. Món chính được mang đến, thịt gà hầm mềm với váng phô mai tươi. Nhìn món ăn ngon mắt thơm lừng, nàng tự hỏi Hunter ăn gì tối nay. Hy vọng không phải là món do Jakes nấu.
Mấy anh con trai vẫn tiếp tục cười nói. Nàng mỉm cười hờ hững khi họ cố lôi nàng vào. Frank im lặng nhìn nàng. Mỗi lần nàng bắt gặp ánh mắt ông, nỗi đau trong ngực nàng lại thắt lại. Thật kỳ diệu là nàng vẫn ăn hết thức ăn được mang đến, ngay cả những lát sơ ri cho món tráng miệng, làm nàng nhận ra nàng chưa bao giờ làm món tráng miệng cho nhà Callahan, và kể cả món bánh ngọt mà nàng đã hứa làm cho những người làm thuê sau khi họ giúp nàng dọn dẹp ngôi nhà.
Nhưng khi cái dĩa cuối cùng được đặt xuống, nàng không thể chờ lâu hơn nữa. Anh em nàng nhận ra điều đó. Sam gật đầu và cả 3 kéo nhau ra khỏi phòng ăn, để lại nàng ngồi lại với ba. Nàng không tin tưởng bản thân mình khi ở một mình với ông, và gần như đã lại hét vào ông, nhưng chẳng để làm gì cả. Sáng nay ông ta đã có cơ hội để hàn gắn sự rạn nứt giữa hai cha con họ, nhưng tất cả những gì ông ta nói chỉ là về việc ông “nghĩ” đến nàng. Những suy nghĩ lớn làm sao trong suốt thời gian nàng lớn lên.
Nên nàng bám vào chủ đề chính và nói, “Tôi biết mối thù của ông kết thúc mà không có đám cưới nào hết vì tôi không thể sống ở đây. Tôi đã sống một cuộc sống thanh nhã. Chưa một lần tôi phải chứng kiến bạo lực cho đến khi đến đây, tôi bị chĩa súng vào người, nhìn người ta chết ngay trước mắt, thấy người ta đấu súng trên phố. Tôi sẽ về nhà ngay khi mẹ đồng ý rằng lẽ ra đừng bao giờ để tôi đến đây. Nên trước khi nhà Callahan đến đây ngày mai, tôi muốn biết vì sao tôi phải dính líu đến tất cả những chuyện này.”
“Ba xin lỗi vì con cứ phải chứng kiến—“
“Xin thôi đi,” nàng lạnh lùng ngắt lời. “Sam đã nói đó chỉ là không may. Dù đúng hay không, thực tế là cuộc hôn nhân này sẽ không thể chấm dứt mối thù đã truyền qua ba thế hệ. Không có cơ hội thành công nào cho cuộc hôn nhân đó, nếu mục đích của nó chỉ là kết thúc mối thù này.”
“Ba không cho đó là lý do duy nhất,” Frank nói. “Ba khá chắc rằng con sẽ thích Hunter. Con không thích cậu ta à?”
Nàng như muốn rên lên, nàng đã quá mệt mỏi với câu hỏi đó rồi. “Tôi có thích, nhưng cả đời anh ấy đã căm ghét nhà Warren rồi. Và mối hận thù đó sẽ luôn xen vào mọi chuyện. Nên hãy giải thích cho tôi hiểu. Sao anh ấy được nuôi dưỡng để lớn lên trong khi phải căm ghét ông?”
“Ba đoán nhà Callahan buộc tội cho nhà chúng ta khi kể cho con chuyện đó, phải không?”
“Tôi biết mối thù không bắt nguồn từ nơi này, mà là từ trò đùa với Elijah Callahan đã làm cho mọi chuyện tồi tệ. Và mẹ ông, bà Mariah, đã bắn ông ta vào ngày mà họ đã định cưới nhau.”
Tiffany kể lại toàn bộ câu chuyện mà Mary Callahan đã kể cho nàng.
Cha nàng gật. “Bà bắn ông ta vì ông ta đã trắng trợn lừa dối bà. Đó là lý do bà đã giận dữ đến mức vội vã cưới ngay một người khác. Cha ta, Richard, dù vẫn nghi ngờ bà vẫn yêu Elijah, nhưng quá muốn bà nên vẫn cưới. Nhưng dù sao, ông cũng căm ghét nhà Callahan vì điều đó. Thánh thần trên cao, bà đã ôm một mối thù rất mãnh liệt.”
“Và điều đó ảnh hưởng đến tất cả các ông sao?”
Ông lại gật. “Ba nghĩ điều đó là do bà tự tạo ra nữa, vì bà biết không thể tha thứ cho người đàn ông bà yêu. Bà đã yêu ông với cả trái tim. Đó là lý do bà không thể bỏ qua...”
Vậy là gia đình nàng không hoàn toàn có lỗi? Có phải Mary đã cố tình bỏ qua chi tiết ông Elijah thật sự đã lừa dối bà Mariah, hay vì ông ấy quá nhục nhã nên không kể sự thật cho gia đình mình nghe? Nhưng nó cũng không giải thích nổi vì sao mối thù lại theo đến tận Montana này.
“Ông Elijah đã cố tránh xa bà,” Tiffany nói. “Chuyển cả gia đình xuyên cả lục địa để đến đây. Vậy sao bà còn đi theo ông ấy?”
“Mẹ ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, can đản, nóng nảy, đã phải chịu đựng quá nhiều mất mát chỉ trong một thời gian ngắn. Cha và hai anh của ba lần lượt mất đi chỉ trong vòng 5 năm, bà phải gánh vác toàn bộ công việc ở trang trại khi ba còn bé. Sau nhiều cái chết trong gia đình, nỗi ám ảnh với Elijah trở nên sâu đậm. Bà rất tức giận khi biết ông ta chuyển đi khỏi Florida. Ba không biết chính xác từ lúc nào, nhưng bà đã thuê người đi theo và tìm ra nơi ông ta sống. Rồi bà phàn nàn về Florida và đề nghị cả nhà chuyển đến miền Tây, đến Montana. Lúc đó ba mới 18 tuổi. Ba không nghĩ bà lừa ba, nên đồng ý để thu xếp tiền bạc và chuyển đến đây, dù đó không thật sự là một ý tồi.”
“Để theo họ sao?”
“Không, rời khỏi Florida.” Frank nói. “Có quá nhiều trang trại đấu đá nhau để tranh giành từng phân đất và có quá nhiều gia súc. Đó là lý do bà đưa ra, và cũng hoàn toàn có lý, nhưng cũng dễ dàng hơn là phải nói nguyên do thật sự với ba, vì ba sẽ không bao giờ đồng ý. Ba rất sửng sốt khi nhìn thấy nhà Callahan và nhận ra đã sống ở gần họ đến thế nào.”
“Ông không hỏi bà sao?”
“Tất nhiên là có. Tất cả những gì bà nói là bà cần có một lối thoát. Sự bình yên. Ba lẽ ra phải biết bà nghĩ sự bình yên khác với ba. Bình yên đối với bà là giết ông ta. Bà đã lãng phí quá nhiều năm, trong khi lẽ ra phải bắn chết ông ta vào đêm trước ngày cưới.”
“Khi nào họ bắn vào nhau?”
“Gần một năm sau khi chúng ta đến đây. Một buổi sáng Zachary đến gặp ba, đòi ba nói cho biết cha ông ta ở đâu. Ba không biết cho đến khi nhận ra mẹ mình cũng mất tích. Phải gần cả một ngày trời mới tìm ra tung tích họ. Họ ở trong một nhà kho cũ của thợ săn. Nằm trong vòng tay nhau. Súng cả họ đều đã nổ, vẫn còn nằm trong tay họ. Họ là những người duy nhất đi theo con đường mòn để đến đó. Chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ họ mong được hạn phúc bên nhau ở kiếp sau, vì họ biết chắc không thể sống bên nhau kiếp này. Ba chỉ có thể hy vọng cuối cùng họ đã tha thứ cho nhau.”
“Vậy giờ tất cả những gì các người đấu đá nhau chỉ là vì nguồn nước thôi sao?”
“Không hẳn. Nhà Callahan đổ lỗi cho mẹ ta về tất cả mọi chuyện, bắn Elijah thay vì cưới ông ta, theo ông ta đến đây, và cuối cùng giết ông ta. Nguồn nước chỉ là một chuyện bên lề thôi. Ba mới chỉ 18 tuổi khi đến đây, Zach thì lớn hơn vài tuổi. Ba và ông ta không thể đứng gần nhau mà không chửi rủa nhau. Ba được nuôi dưỡng bằng sự thù địch, Tiffany, cả hai chúng ta. Thật khó để bỏ qua nó kể cả khi cha mẹ chúng ta không còn.”
“Ông vẫn còn căm ghét họ sao?”
“Nhiều hơn bao giờ hết.”
“Nhưng vì sao chứ?”
“Vì họ đã đẩy mẹ con ra xa ba.”