Số lần đọc/download: 671 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:59:52 +0700
Chương 8.3
N
gọc Loan cùng Vũ Phong tham gia hoạt động do công ty anh tổ chức. Đó là hoạt động tình thương cho những em bé mồ côi, cần được nhiều vật chất hơn nữa để cuộc sống các em đủ đầy. Công Ty Vũ Phong chính thức là nhà tài trợ cho viện mồ côi kể từ bây giờ.
Nhiều hoạt động như xây dựng lại trại trẻ để các em nhỏ có nhà mới tốt hơn. Trang bị thêm nhiều cơ sợ vật chất lẫn kỹ thuật, thêm nhiều thức ăn dinh dưỡng cho các em nhỏ. Tuy nhìn chung vốn đầu tư cũng khá nhiều, nhưng bù lại, mọi người sẽ nhìn công ty theo nhiều cách thức khác.
Một công ty đang trên bờ vực phá sản thì làm gì có chuyện đi tài trợ cho nơi khác. Dù giả vờ mang danh tài trợ đi nữa, nhưng nhìn những vật tư đã được chuẩn bị như thế, tốn không ít tiền, chẳng ai dám bảo công ty này đang cố tình qua mặt mọi người được.
Đặt biệt hơn nữa, Vũ Phong khôn khéo không mời phóng viên truyền hình hay báo chí gì cả, không làm rầm rộ kiểu khoe mẽ như các công ty khác, khuếch trương hình ảnh công ty mình. Vũ Phong lặng lẽ tài trợ, nhưng anh tính toán dự trù sắp đặt một nhà báo như vô tình biết được sự việc và viết bài đăng báo, kể rõ tấm lòng hào hiệp của công ty Vũ Phong. Ấn tượng về công ty sau bài báo càng tốt hơn, cùng lúc tin tức Vũ Phong cùng vài vị giám đốc ngân hàng cùng ký kết hợp đồng vang lên khiến ọi người không còn gì bàn cãi nữa.
Cổ phiếu của công ty bắt đầu tăng giá từ từ trở lại theo số lòng tin của mọi người. Công nhân cũng an tâm hơn nhiều tập trung chăm lo sản xuất. Các đối tác cũng bắt đầu liên hệ hợp tác trở lại.
Vũ Phong nhìn tình hình công ty đang dần trở lại quỹ đạo, tiền bạc cũng đã gửi tới kịp lúc, anh coi như mình đã đạt được thành tựu. Vũ Phong khá hài lòng với thành tựu ngày hôm nay của mình. Nhưng phải kể công đến Ngọc Loan, nếu không phải cô nghĩ ra việc tài trợ này, người ta cũng chưa chắc đã nhìn lại công ty của anh.
Buổi tối để đi ăn mừng Vũ Phong đã cố đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng để cùng Ngọc Loan có một buổi kỷ niệm lãng mạn. Anh dìu Ngọc Loan bước vào bên trong sảnh, trong họ thật đẹp và sang trọng, rất xứng đôi vừa lứa. Nhân viên hướng dẫn họ lén lút nhìn họ một cách ngưỡng mộ. Vũ Phong lịch sự kéo ghế cho Ngọc Loan ngồi, gọi nhửng món ăn mà cô thích nhất.
Ngọc Loan đợi cô nhân viên đi thì mới nhìn Vũ Phong bảo:
- Hôm nay là ngày gì à? Sao lại lãng phí như thế?
Vũ Phong nắm lấy tay Ngọc Loan xoa xoa vài cái nói:
- Vốn dĩ anh không muốn để bà xã mình cực khổ mà. Chỉ tại bà xã anh nấu ăn ngon quá, ăn nơi khác chẳng hứng thú gì cả. Nhưng tay bà xã anh mềm mại như thế, nắm vào rất thích, cho nên cần phải giữ gìn, lâu lâu phải cho đôi tay này nghỉ ngơi một chút chứ.
Ngọc Loan trước vẻ nịnh nọt của Vũ Phong cô phì cười, ném về anh một ánh mắt cam chịu, rồi cong môi mắng:
- Anh đúng là đồ miệng lưỡi mà.
- Sao câu này quen quá vậy ta – Vũ Phong bật cười đáp.
Ngọc Loan cũng bật cười, quả thật cô chẳng muốn giữ chút hình tượng nào cả. Câu nói này là chính cô mắng anh khi hai người còn là sinh viên.
- Sao em lại nghĩ ra việc tài trợ cho trẻ mồ côi vào thời điểm này thế – Vũ Phong lên tiêng thắc mắc, bởi vì quả thật với tình cảnh khó khăn, ít ai dám vun tiền ra lo cho kẻ khác lắm, ngay cả anh cũng chưa từng nghĩ đến.
- Thứ nhất là vì em nghĩ đến kế hoạch tung hỏa mù, giương đông kích tây, chuyển hường suy nghĩ của mọi người. Thứ hai, em đọc báo thấy hoàn cảnh các em nhỏ vô cùng đáng thương. Có đứa bị ba mẹ bỏ rơi, có đứa ba mẹ chết, có đứa sinh ra không biết ba mẹ là ai….nhìn chúng đáng thương quá. Em bỗng thấy chúng ta quá đủ đầy, nếu có thể chăm lo chúng được thì chăm lo. Cho nên nhân tiện kết hợp cả hai chuyện lại với nhau.
Vũ Phong nghe xong, anh khẽ siết lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ngọc Loan rồi đưa mắt nhìn cô, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp. Vì sao cô gái trước mặt anh là phúc hậu đến như thế, hiền lành đến như thế, luôn lo nghĩ cho người khác. Trước đây khi họ là sinh viện, tham gia tình nguyện, anh thấy Ngọc Loan không ngại dơ bẩn mà chăm sóc cho các em nhỏ dân tộc miền núi lưu lạc xuống thành phố để ăn xin, rồi chẳng may mắc bệnh, chúng tụ tập vào một trại giống như trại định cư vậy. Nhiều tổ chức giáo hội cũng thường đến độ cứu trợ.
Nhìn Ngọc Loan, một cô tiểu thư sạch sẽ từ đầu đến chân, vậy mà không ngại dến gần, phụ giúp chăm lo cho người ốm, càng không có một chút biểu hiện ghê tởm nào cả.
Cô giống như một cô gái hoàn thiện không hề có khuyết điểm đôi khi khiến người khác nhìn vào trông cô có chút giả tạo, nhưng chỉ là đối với những người không hiểu gì về cô mà thôi. Giờ đây Vũ Phong càng hiểu rõ Ngọc Loan hơn, cô sống trong nhung lụa, nhưng không nhìn đời bằng con mắt phiếm diện, mà bằng một con mắt đồng cảm, bằng trái tim nhân hậu của mình.
- Yên tâm đi, sau này anh sẽ cố gắng giúp đỡ các em ấy có cuộc sống tốt hơn – Vũ Phong nhìn Ngọc Loan mĩm cười.
Ngọc Loan khẽ gật đầu. Hai người đang ăn và trò chuyện vui vẻ, Vũ Phong bỗng phát hiện từ xa Hà trang đang bận một chiếc váy màu đỏ đầy gợi cảm, khoát tay với một người đàn ông đi vào bên trong nhà hàng mà họ đang ăn. Tay anh bỗng siết chặt đôi đũa trên tay mình.
Anh biết người đàn ông kia, ông ta chính là vị đối tác vừa nhậm chức, cũng là ông chủ của Hà Trang.
Vốn dĩ hế hoạch vạch ra rất hoàn hảo, không ngờ lại có sự thay đổi vị trí giám đốc và vị giám đốc mới này không thích kế hoạch hợp tác của anh. Cho nên vẫn chần chừ do dự khiến Vũ Phong thấy đau đầu vô cùng. Không ngờ, Hà trang lại là trợ lý của ông ta, cô biết được việc này đã liên tục tìm anh. Vũ Phong coi như là vì công việc nên phải tiếp xúc với Hà Trang.
- Vậy có phải nếu giám đốc bên em không ký hợp đồng, có phải công ty anh sẽ phải khó khăn mới hoàn thành được dự án dở dang hay không.
- Đúng vậy – Vũ Phong thành thực trả lời.
- Vũ Phong, anh đừng lo – Hà Trang đặt một tay của mình lên tay Vũ Phong, ánh mắt tha thiết yêu thương nhìn anh bảo – Em nhất định sẽ cố hết sức để giúp anh.
Vũ Phong định rút tay lại, nhưng hà Trang nắm chặt tay anh, ánh mắt cô tràn ngập sự đau khổ nhìn anh khiến Vũ Phong không nỡ rút tay lại. Hà trang nhìn Vũ Phong nói:
- Vũ Phong, em biết, giờ đây trong lòng anh không còn hình bóng của em nữa. Nhưng mà em thật sự yêu anh, trong lòng em chỉ có một mình anh thôi, Vũ phong – Hà Trang khóc lóc nhào đến lòng anh thổn thức khiến trái tim Vũ Phong trở nên mềm yếu vô cùng.
Hà Trang mấy ngày liền liên tục quấy rầy tìm kiếm anh. Thậm chí là tìm đến tận nhà, Vũ Phong không biết phải làm sao. Anh vừa muốn cho Ngọc Loan biết, muốn cô đi cùng anh đến gặp Hà trang, nhưng lại có chút e ngại, bởi vì hợp đồng do Hà Trang nắm giữ, cô ấy bảo nếu anh đến cùng Ngọc Loan cô ấy sẽ hủy bỏ hợp đồng ngay. Nhưng lần nào gặp mặt Hà trang cũng nhào vào lòng anh khóc, kể lại từng giây phút hạnh phúc của hai người trong ghẹn ngào.
Quả thật anh đã phụ Hà Trang rất nhiều.
Nhưng mà anh đã hứa với Ngọc Loan, anh không muốn lại khiến Ngọc Loan phải buồn lòng, cô đã có quá nhiều tổn thưởng rồi. Vũ Phong lặn lẽ thở dài đẩy Hà Trang ra khỏi người anh.
- Hà Trang, chúng ta xem như chấm dứt rồi.
- Không đâu, không đâu Vũ Phong, anh nhìn em đi, em biết anh còn yêu em mà đúng không – Hà Trang quyết giữ lấy Vũ Phong không để anh rời đi.
Nhưng câu nói:” Em tin anh” của Ngọc Loan dù không biết cô muốn ý chỉ gì, Vũ Phong cũng không muốn phụ lòng tin đó, cho nên anh quyết định nói lời cắt đứt với Hà trang và quyết định trở về bân cạnh Ngọc Loan.
Công việc bề bộn, sau đó Vũ Phong chưa có cơ hộp gặp Hà trang thì bây giờ lại gặp ở đây.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 8.4