Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 085-086
hương 85: Sự việc phát sinh
Bóng đêm thâm trầm.
Tại một góc hẻo lánh cạnh phòng giặt trong Trang phủ.
Một nữ tử dáng người yểu điệu đi ra từ rừng trúc, nhìn thân ảnh trước mặt, oán giận nói: “Thu Lan, sao trễ như vậy mới đến, hại ta chờ lâu như vậy?”
Thu Lan tới gần nàng ta, nhẹ giọng nói: “Ta thật không có cách nào, hôm nay Thanh Liễu cùng phòng bỗng nhiên bị tiêu chảy, một buổi tối cứ chạy ra chạy vào, ta chờ mãi mới có cơ hội đi ra.”
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, vậy chuyện kia ngươi còn gì lo lắng nữa không?”
Thu Lan trầm mặc một lúc mới lên tiếng, thanh âm vừa trầm vừa hoãn: “Linh Nhi, ngươi nói đúng, nếu tâm không ngoan tuyệt, không có kết cục tốt chính là ta. Ta đã hầu hạ Đại thiếu gia gần ba năm, nàng dựa vào cái gì mà đoạt vị trí của ta? Ta vốn đang do dự, nhưng ngươi biết không? Tối hôm qua Đại thiếu gia đuổi Tần Thiên ra khỏi phòng, nhưng sáng nay lúc Bích Liên nói cho Đại phu nhân biết, Đại phu nhân lại không trách cứ trừng phạt Tần Thiên, xem ra, Đại phu nhân thật sự quyết tâm muốn để Tần Thiên ở lại bên cạnh Đại thiếu gia.”
Linh Nhi đi đến bên cạnh nàng ta, âm hiểm cười hai tiếng: “Ngươi cuối cùng cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói, ta cam đoan qua hai ngày sau Trang phủ sẽ không còn ai tên Tần Thiên nữa! Đại thiếu gia không giống người bình thường, đến lúc đó Đại phu nhân nhất định sẽ sắp xếp người quen thuộc nhất với con nàng để hầu hạ bên cạnh, nói không chừng bởi vì hối hận lúc trước đã thay người khác, sẽ lập tức nâng phòng cho ngươi!”
“Nâng phòng, ngươi cảm thấy Đại phu nhân sẽ làm như vậy?” Thu Lan hiển nhiên rất kích động.
“Thu Lan, nâng phòng là chuyện sớm hay muộn mà thôi!” Linh Nhi cười vỗ bả vai nàng ta, tặng cho nàng ta một viên thuốc an thần.
***
Hôm sau, ban đêm.
Thu Lan vội vàng đi vào Cúc Hương viện, tìm Linh Nhi.
Linh Nhi nhìn thấy nàng ta vội vàng kéo qua một bên, khẩn trương hỏi: “Thế nào, đều làm tốt chưa? Ngươi nếu đã chuẩn bị tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp thông tri cho Nhị thiếu phu nhân biết.!”
“Không phải, Linh Nhi, sự tình có biến!” Thu Lan nắm tay nàng, kích động nói: “Ngươi bảo ta nghĩ biện pháp dẫn Tần Thiên tới sau hoa viện. Vốn Tần Thiên đã định đi theo ta, nhưng bỗng nhiên người bên viện Đại phu nhân lại sang gọi nàng đi mất rồi, hiện tại làm sao bây giờ? Có thể để lần khác được không?”
“Một chút sự tình ngươi cũng làm không xong!” Linh Nhi tức giận dậm chân, tiếp theo sắc mặt lại biến đổi, “Ai nha, không tốt, Nhị thiếu gia đã ở phía sau hoa viên chờ rồi, nếu Tần Thiên không tới khiến hắn phải chờ lâu, hắn khẳng định sẽ rất tức giận.” Nói xong nàng dùng sức lôi kéo cổ tay Thu Lan, “Ngươi đi với ta, hướng Nhị thiếu gia giải thích rõ ràng!”
Thu Lan co rúm lại, gương mặt trắng bệch, “Ta sợ, Nhị thiếu gia sẽ không trách phạt ta chứ!”
Linh Nhi trừng mắt nhìn nàng một cái, “Hiện tại sợ cái rắm gì, ngươi không đi chẳng lẽ muốn ta một mình nhận lửa giận của Nhị thiếu gia sao? Đi mau!”
Nói xong, không hề phân trần lôi kéo Thu Lan hướng về phía sau hoa viên mà đi.
Sau hoa viên cỏ cây xanh um, giả thạch lớp lớp.
Ở một góc có một nhà trệt nhỏ, mặt sau nhà trệt là rừng cây nhỏ, gieo trồng các loại cây cối, bên cạnh trồng mấy cây chuối tây, lá xanh biếc dày rộng tầng tầng che lấp, giống như một tòa tường bao vây xung quanh.
Nhà trệt này bình thường dùng để chứa các công cụ làm vườn, cũng không phải nơi người ghé tới nghỉ ngơi, nhưng trong lúc này, trên cửa sổ phòng nhỏ lại có ánh đèn.
Linh Nhi lôi kéo Thu Lan đi đến gần căn phòng, nhìn quanh trái phải, sau khi xác định không có người, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa đè thấp thanh âm hô: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia.”
Trong phòng truyền đến thanh âm kinh hỉ của Nhị thiếu gia, “Linh Nhi, ngươi mang Tần Thiên tới rồi sao?” Tiếp theo, cửa gỗ “Chi nha” một tiếng mở ra, lộ ra gương mặt đầy mong mỏi của Trang Tín Xuyên.
Hắn đầu tiên nhìn Linh Nhi và Thu Lan liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn về phía sau các nàng, nhưng cũng không nhìn thấy người mà hắn muốn gặp, sắc mặt hắn trầm xuống hỏi: “Tần Thiên đâu? Ngươi không phải nói sẽ mang Tần Thiên lại đây sao?”
Linh Nhi nhìn quanh trái phải, sau đó đẩy Trang Tín Xuyên đi vào, “Nhị thiếu gia, chúng ta đi vào rồi nói sau.”
Trong phòng, Thu Lan nhìn xung quanh, thấy bên trong dọn dẹp khá sạch sẽ, các công cụ làm vườn toàn bộ được xếp vào các ngóc ngách của căn phòng nhỏ. Ở giữa đặt một bàn tròn, trên bàn có rượu, bên cạnh bàn có đặt một giường nhỏ, trên giường nhỏ có đệm chăn, mặt trên của đệm chăn có thêu một chữ”Tùng” ở góc, đó là ký hiệu của Thanh Tùng viện, mỗi sân đều có ký hiệu khác nhau. Đệm chăn này tất nhiên là nàng lấy ra từ Thanh Tùng viện đem đến.
Chỉ cần Tần Thiên đi theo nàng đến nơi đây, nàng sẽ đem nàng ta đẩy vào, đến lúc đó Nhị thiếu gia chặn cửa, muốn như thế nào thì như thế ấy, nàng ta cho dù kêu cứu, cũng không có ai nghe thấy. Đến lúc đó Linh Nhi sẽ dẫn Nhị thiếu phu nhân đến bắt gian, nháo loạn đến tai Đại phu nhân. Nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không nói ra việc cùng với nha hoàn tính kế Tần Thiên, biện pháp duy nhất tự bảo vệ sẽ phải nói là do Tần Thiên câu dẫn hắn, gọi hắn lại đây. Tần Thiên cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nàng ta giải thích ra sao việc đã trễ thế này mà còn ra sau hoa viên? Đương nhiên nàng cũng sẽ không thừa nhận việc dẫn nàng ta tới đây.
Không thể không nói, kế hoạch này của Linh Nhi xem như thiên y vô phùng.
“Ngươi nói kế hoạch đổi sang lần khác?” Trang Tín Xuyên vẻ mặt mất hứng.
Linh Nhi thanh âm mềm mại nói: “Thiếu gia, nô tỳ cũng không nghĩ tới điểm mấu chốt bỗng nhiên người bên viện Đại phu nhân gọi Tần Thiên đi. Nô tỳ cũng không có cách nào a, bất quá người yên tâm, tâm sự của người, Linh Nhi nhất định sẽ giúp người toại nguyện!”
Trang Tín Xuyên nhìn Thu Lan bên cạnh đang sợ co rúm người, lại nhìn nhìn Linh Nhi, vừa rồi thời điểm chờ đợi vốn tâm viên ý mã, cả người lửa nóng, nay nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nhi, trong lòng bỗng nhiên lại ngứa ngáy.
Hắn phân phó Thu Lan: “Được rồi, hôm nay việc này cũng không thế trách ngươi, lần sau đừng để xảy ra sơ sót!”
“Dạ!” Thu Lan vâng lời.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Thu Lan nhìn Linh Nhi liếc mắt một cái sau đó xoay người ra khỏi phòng. Đợi cho tiếng bước chân của Thu Lan xa dần, Trang Tín Xuyên ôm Linh Nhi trước mặt, cười dâm đãng nói: “Linh Nhi ngoan, đến đây, để gia thương ngươi.”
Nói xong một bên cúi đầu hôn miệng nàng ta, một bên tay thò vào trong vạt áo, xoa nắn cặp nhũ phong đầy đặn, Linh Nhi bị hắn khiêu khích, vẻ mặt đỏ bừng, ngâm ra tiếng yêu kiều.
“Thiếu gia, thiếu gia…” Một đôi tay đã ở trên người Trang Tín Xuyên sờ loạn, như trêu chọc hắn.
Trang Tín Xuyên xoẹt một tiếng thoát quần áo của Linh Nhi, lại kéo cái yếm hồng của nàng ta xuống, cúi đầu ngậm nụ hoa đã cứng lên trước sự khiêu khích của hắn. Linh Nhi cả người run rẩy, miệng ngâm nga không ngừng.
Nàng ôm đầu hắn, mảnh mai vô lực nói: “Thiếu gia, người đừng quên người đã đáp ứng chuyện của Linh Nhi!”
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, khóe miệng cười cợt, hắn vuốt mặt nàng cười nói: “Gia đã nói qua, chỉ cần ngươi thật sự có thể giúp ta có được nha đầu Tần Thiên kia, ta sẽ nâng phòng! Gia cũng không phải người không giữ chứ tín.” Thời điểm nói chuyện tay cũng không nhàn rỗi, trượt xuống dưới váy nàng ta, không ngừng vỗ về chơi đùa.
Chỉ chốc lát, Linh Nhi vẻ mặt xuân sắc, rốt cuộc nói không nên lời.
Trang Tín Xuyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta rốt cuộc nhịn không được, đem nàng ôm đi đến giường, cởi quần của mình, hung hăng áp lên thân mình nàng ta, Linh Nhi kích động gắt gao ôm lấy hắn.
Thời điểm hai người đang liều chết triền miên, bỗng nhiên cửa gỗ bị bị ai đó một cước đá văng ra.
Trang Tín Xuyên bị dọa nhất thời giật mình, hắn mặt trắng bạch quay đầu lại, đã thấy Đại phu nhân, Tần Thiên, Thu Lan mang theo ma ma và gia đinh đứng ở cửa.
Trừ bỏ gia đinh dùng chân đá cửa nhìn mà thấy choáng váng ngại ngùng, còn lại mọi người vẻ mặt đều chán ghét quay đầu đi.
Trang Tín Xuyên toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh, gió đêm thổi vào, một thân lạnh lẽo, mà Linh Nhi ở dưới thân hắn cả người lõa thể cũng sợ tới mức kêu to lên.
“Bảo bọn họ mặc quần áo, sau đó lôi đến Thanh Âm viện!” Đại phu nhân lạnh lùng nói, lại nói với người bên cạnh: “Đi thông tri những người khác nhanh đến Thanh Âm viện, nói ta muốn chỉnh đốn gia phong!”
Trang Tín Xuyên nhìn Đại phu nhân gương mặt âm trầm, toàn thân trong nháy mắt như bị mất hết khí lực, mềm nhũn ngồi xuống giường.
“Thiếu gia, thiếu gia làm sao bây giờ?” Linh Nhi tránh ra dưới thân Trang Tín Xuyên càng không ngừng run rẩy, khóc nói: “Thiếu gia, người phải cứu ta, người không thể không giúp Linh Nhi…”
“Câm miệng…” Trang Tín Xuyên gương mặt trắng bệch, vô lực nói.
“Thiếu gia…”
“Ta bảo ngươi câm miệng!” Trang Tín Xuyên i đột nhiên rít gào, một cái tát sượt qua, đánh cho Linh Nhi hôn mê bất tỉnh.
Đại phu nhân lắc lắc đầu, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi đây, Đại phu nhân nhìn thoáng qua Tần Thiên, Thanh Liễu và Thu Lan ba người đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Các ngươi cũng lại đây.”
“Vâng” ba người đáp ứng, trong đó Thu Lan thanh âm có chút run run.
Tần Thiên cảm giác được, cầm tay nàng nói: “Đừng sợ, Đại phu nhân là người biết lí lẽ.”
“Nhưng mà ta lúc trước thật sự có phản bội Đại thiếu gia…” Thu Lan tay trở nên lạnh lẽo.
“Cho dù ngươi trước kia có làm sai, nhưng ai mà không có sai lầm? Dù sao ngươi cũng không gây thương tổn cho ai, lần này cũng không muốn thương tổn ta. Đại phu nhân đã biết hết.”
Thu Lan nắm chặt tay nàng, run giọng nói: “Tần Thiên…”
Thanh Liễu cũng đi tới kéo cánh tay Thu Lan, an ủi nói: “Đi thôi, đừng lo lắng, chúng ta đều đã hướng Đại phu nhân cầu tình cho ngươi rồi.”
Thu Lan trong lòng ấm áp, gật gật đầu, ba người tay nắm đi theo phía sau Đại phu nhân.
***
Thanh Âm viện
Đại phu nhân ngồi ngay ngắn ở chính vị, sắc mặt âm trầm nhìn Trang Tín Xuyên và Linh Nhi đã mặc quần áo tử tế đang quỳ trên mặt đất trong sảnh. Lúc này Linh Nhi đã tỉnh lại, nhưng gương mặt bị Trang Tín Xuyên tát mạnh đỏ ửng, hơn nữa vẻ mặt nàng ta thất kinh, khiến cho gương mặt nhìn qua có chút vặn vẹo.
Tần Thiên, Thanh Liễu và Thu Lan cúi đầu đứng phía sau bọn họ.
Đại phu nhân sai người sắp xếp hai ghế trên, bên trái Trang Tín Ngạn ngồi vẻ mặt mờ mịt đang không biết chuyện gì vừa phát sinh, mấy người Tam di thái thái cũng có vẻ rất kinh ngạc. Bên phải là Nhị di thái thái sắc mặt tức giận, Lưu Bích Quân thì tái nhợt, cùng Trang Minh Hỉ vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Trừ bỏ nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, cùng với mười mấy gia đinh tay cầm trường côn, đại sảnh cũng không có các hạ nhân khác.
Nhìn nhi tử đang quỳ trên mặt đất mặt xanh mét, Nhị di thái thái không nhịn được, đứng lên hướng về phía Đại phu nhân lớn tiếng nói: “Ngươi lại đang làm cái quỷ gì, lúc nào cũng nhằm vào Tín Xuyên, ngươi rốt cuộc có tâm tư gì? Không đem con ta chỉnh đến chết, ngươi sẽ không cảm thấy thoải mái có đúng hay không!”
Trước khi đến, lúc bọn hạ nhân thông tri đã lộ ra một ít tình huống, bởi vì lời nói cũng không rõ ràng, mấy người Nhị di thái thái cũng không biết tình huống cụ thể, còn tưởng rằng chỉ là Trang Tín Xuyên và Linh Nhi yêu đương vụng trộm bị Đại phu nhân vừa vặn bắt gặp.
Đối với quan niệm của Nhị di thái thái, chủ tử có gì đó với nha hoàn thì đâu phải chuyện to tát, cần gì phải làm lớn chuyện nháo loạn mọi người? Cho nên nàng ta cảm thấy hẳn là Đại phu nhân cố ý muốn xét nét.
Chương 86: Không được chết tử tế
Trang Minh Hỉ thấy tẩu tử Lưu Bích Quân sắc mặt không tốt, biết nàng trong lòng căm tức, Lưu Bích Quân đối với bọn họ rất quan trọng, nàng so với ai khác đều rõ ràng, vì vậy vươn tay ra, cầm tay Lưu Bích Quân đang đặt trên tay vịn run nhè nhẹ.
Lưu Bích Quân cảm giác được, nhìn qua, Trang Minh Hỉ nghiêng mình, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Tẩu tử, ca ca ta đối với tẩu như thế nào tẩu cũng biết, nhất định là do Linh Nhi kia câu dẫn ca ca, tẩu yên tâm, vì một chuyện này, tiện tỳ kia không thể lưu lại!”
Lưu Bích Quân mắt lạnh nhìn Linh Nhi đang quỳ trên mặt đất, tay nắm chặt thành quyền.
Bên này, Đại phu nhân không để ý tới Nhị di thái thái, chỉ nhìn ba người Tần Thiên, nói: “Các ngươi đem sự tình từ đầu đến cuối nói hết một lần đi.”
Tần Thiên tiến lên từng bước, từ việc Thanh Liễu hoài nghi Thu Lan mà nói ra, trong lúc đó Thanh Liễu, Thu Lan cũng nói tất cả việc mình nghe được nhìn thấy, ba người kết hợp, kể lại mọi chuyện rất rõ ràng.
Trang Tín Ngạn ngồi ở vị trí mà Đại phu nhân cố ý an bài, vừa vặn có thể thấy rõ khẩu hình của mỗi người. Hắn nhìn thấy Tần Thiên nói nàng cùng Thanh Liễu nửa đêm theo dõi Thu Lan, nhất thời hiểu ra, tối hôm qua nàng rốt cuộc đã đi đâu. Nhớ tới hắn đối với nàng lạnh lùng và phẫn nộ, Trang Tín Ngạn trong lòng áy náy hối hận không thôi.
Lúc ấy hắn ở trong phòng đợi nàng thật lâu, lại đi ra ngoài tìm nàng, trong viện dù thế nào cũng đều không thấy thân ảnh của nàng, trong lòng vừa vội vừa tức lại hoảng loạn, bất tri bất giác mà bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn nhớ tới Lục Bình cùng Tín Xuyên, nhớ tới Tần Thiên cùng Tạ Đình Quân không hề cố kỵ nói giỡn, lúc này nàng lại vụng trộm rời đi là đi đến đâu? Thời gian càng dài, cảm xúc càng loạn, mãi đến khi Tần Thiên trở về, nói dối hắn, trong lòng cảm xúc vẫn đang sôi trào liền không thể khống chế mà bộc phát.
Khi đó hắn nghĩ rằng, trên đời này, trừ bỏ mẫu thân và một số ít người chỉ sợ không còn ai nguyện ý thật tình đối đãi với mình. Hắn không biết nàng sau đó như thế nào, hắn chỉ biết, sau đó hắn đều không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Lúc này biết rõ đáp án, không biết vì sao, cảm giác khó chịu này dường như lại càng lan tràn, cũng không giống với khó chịu làn trước. Khi đó khó chịu giống như lửa cháy thiêu đốt, như trong lò nướng, khiến hắn dường như không thể thở. Nhưng mà khó chịu lần này, thật là một loại cảm xúc không cách nào hình dung, cảm xúc này càng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn phá vỡ lồng ngực của hắn mà nhảy ra ngoài.
Mỗi người một sắc mặt. Người ở Tam phòng trầm mặc không lên tiếng. Trang Minh Hỉ hơi hơi nhíu mày, Lưu Bích Quân ánh mắt âm lãnh từ trên người Linh Nhi chuyển tới trên người Tần Thiên.
Chờ Tần Thiên ba người nói xong, Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Nhị di thái thái, nói: “Tú Mai, người ở viện của ngươi thật thú vị, một người cùng nha hoàn tính kế với nha hoàn bên người của Đại ca, một người vì muốn được nâng phòng, không tiếc đi hãm hại một người vô tội. Ngươi bây giờ còn cảm thấy ta đang cố ý khó xử Tín Xuyên, cố tình gây sự nữa hay không?”
Nhị di thái thái nghe xong những lời này, trên mặt kiêu ngạo chậm rãi biến mất, ngồi trở lại chỗ của mình. Mặc kệ nàng sau lưng có núi cao dựa vào, nhưng Trang Tín Ngạn dù sao cũng là trưởng tử, là Đại ca của Tín Xuyên, nay vừa vặn bị Đại phu nhân bắt gian, thật đúng là khó mà cãi tội. Nàng nhìn con mình, trong lòng cũng nhịn không được oán trách, trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, hắn coi trọng ai không coi trọng, cứ cố tình muốn động đến nha hoàn bên người Trang Tín Ngạn là sao.
Nhưng chuyện này, vạn lần không thể thừa nhận.
Nhị di thái thái bỗng nhiên một cước đá Linh Nhi đang không ngừng phát run quỳ bên cạnh ngã lăn ra, quát mắng: “Ngươi tiện tỳ này, đều là do ngươi cả, Tín Xuyên làm sao có thể làm ra chuyện như thế, ngươi nói mau, chuyện này còn có ‘Ẩn tình’ gì hay không?”
Nhị di thái thái cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “Ẩn tình”!
“Ngươi nhanh mau mau nói ra, nếu có nửa phần giấu diếm, ta sẽ bán ngươi ấy kẻ hạ lưu hoặc kỹ viện!” Nhị di thái thái chỉ vào Linh Nhi lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.
Linh Nhi đi theo Nhị di thái thái lâu như vậy, làm sao không rõ trong lời nói nàng ta có hàm ý gì. Nàng lau nước mắt trên mặt, bò lên từ dưới đất, hướng về phía Đại phu nhân dập đầu, khóc nói: “Đại phu nhân, sự tình không phải như thế, bọn họ đều đang nói hươu nói vượn! Là bọn họ liên hợp lại đổ oan cho nô tỳ và thiếu gia!”
“Ngươi còn muốn nói xạo?” Thanh Liễu lập tức kêu lên, nàng chỉ vào Linh Nhi: “Ngươi cùng Nhị thiếu gia ở trong phòng này… Này ghê tởm, Đại phu nhân đều chính tai nghe được!” Nói xong lại nhìn về phía Đại phu nhân: “Phu nhân, Linh Nhi rất giảo hoạt, người đừng tin lời nàng ta!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Nhị di thái thái vỗ tay vịn đứng lên, chỉ vào Thanh Liễu quát chói tai: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ngăn cản Linh Nhi nói chuyện, rốt cuộc có tâm tư gì, ngươi nếu không thẹn với lương tâm, cần gì phải khẩn trương như vậy?”
Thanh Liễu tức giận mặt trắng bệch, nhưng lúc này, Tần Thiên lại giữ chặt nàng, “Thanh Liễu, để Linh Nhi nói.” Tần Thiên nhìn về phía Linh Nhi, vừa mới lúc này Linh Nhi cũng nhìn về phía nàng, tuy đong đầy nước mắt nhưng ánh mắt vẫn oán độc như vậy.
Tần Thiên nhìn nàng ta chăm chú, gằn từng tiếng nói: “Sự thật còn muốn dối trá, ta thật muốn nhìn xem, một người có thể vô sỉ đến mức nào?”
Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu nàng hôm nay thật không có kết quả tốt, cũng sẽ lôi kéo Tần Thiên cùng xuống địa ngục!
“Con người của ta rất công chính, ai cũng đều có cơ hội nói chuyện!” Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Linh Nhi, “Nhưng nếu ngươi nói xạo, vu hãm người khác, tội chồng thêm tội, ngươi nghe rõ rồi chứ!”
Linh Nhi cả người run lên, nhưng nàng ta hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, không vu hãm người khác, chính mình chỉ còn đường chết! Nàng ta khẽ cắn môi, hướng về Đại phu nhân dập đầu một cái, khóc nói: “Phu nhân, nô tỳ không dám lừa gạt phu nhân. Tình hình thực tế là như vậy, Tần Thiên tuy rằng trở thành là người bên cạnh Đại thiếu gia, nhưng ghét bỏ Đại thiếu gia, trăm phương nghìn kế muốn trở thành người của Nhị thiếu gia. Nô tỳ còn có vài lần nhìn thấy Tần Thiên câu dẫn Nhị thiếu gia, lúc mới đầu Nhị thiếu gia cũng không muốn trêu chọc Tần Thiên, nhưng Tần Thiên rất thủ đoạn… Sự tình này nô tỳ vốn cũng chưa dám nói ra với ai…”
“Tín Xuyên, chính ngươi nói đi!” Nhị di thái thái vội vàng nói.
Trang Tín Xuyên khóe mắt liếc thấy vạt váy Tần Thiên, vạt váy nguyệt sắc hơi hơi rung động, bên dưới lộ ra hài thêu màu phấn hồng, mặt trên thêu một đóa hoa mai, rất xinh đẹp.
Trang Tín Xuyên trong lòng hơi căng thẳng, hắn cúi xuống, không dám ngẩng đầu lên.
“Chính là như vậy, Đại nương…” Trang Tín Xuyên thanh âm có chút khẽ run, nàng nếu bị bán đi, hắn sẽ mua nàng về, sau đó tìm một chỗ cho nàng ở, nhất định sẽ không ủy khuất nàng, nhưng nếu việc hắn tính kế với nữ nhân của Đại ca, tội danh được xác định, Đại nương sử dụng gia pháp, bản thân muốn tránh cũng không được, loại tư vị này, hắn không muốn lại nếm thử lần nữa.
“Đại nương, nữ nhân của Đại ca Tín Xuyên nào dám động tâm tư? Tín Xuyên đã cưới vợ, thành gia lập thất, cũng không phải chưa thấy qua nữ nhân… Chính là, chính là…” Trang Tín Xuyên hít sâu một hơi, “Chính là Tần Thiên không chỉ một lần dây dưa, còn nói, còn nói Đại ca không thể nói, cũng không thể nghe, là một phế nhân, nàng không muốn cả đời đi theo hắn, vì vậy nàng câu dẫn ta…”
Bên cạnh Tần Thiên cười lạnh một tiếng.
Trang Tín Xuyên nghe được thanh âm của nàng, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đại nương, ta cũng chỉ là một nam nhân, bị nàng vài lần trêu chọc, khó tránh khỏi phạm phải hồ đồ, nhưng mà ta thật sự không có tâm làm như vậy, ta biết sai lầm rồi, cầu Đại nương cùng Đại ca tha thứ!”
Bởi vì Trang Tín Xuyên vẫn cúi đầu, Trang Tín Ngạn nhìn không thấy lời hắn nói, cho nên bảo Hải Phú viết cho hắn xem, Hải Phú không dám viết rất trắng ra, chỉ viết “Tần Thiên ghét bỏ hắn có tật” nhưng dù là như vậy, cũng khiến tâm của hắn thắt lại.
Nhưng hắn lập tức lại lắc đầu, không phải như thế.
Tần Thiên là nha hoàn bên người hắn, cho tới nay cũng chưa bao giờ nói qua nửa câu thương tổn hắn, cho dù là Bích Liên, Thanh Liễu là người được mẫu thân phái tới, cũng sẽ bắt nạt hắn không nghe thấy, ngầm nói về việc hắn bị câm điếc. Nhưng nàng chưa bao giờ nhắc tới, không chỉ như vậy, nàng còn vì hắn học viết chữ, làm vở cho hắn, giúp hắn cùng với những người khác trao đổi, có khi còn tốn tâm tư dỗ hắn vui vẻ, thời điểm người khác nhục nhã hắn, nàng là người đầu tiên vì hắn đứng ra nói chuyện…
Nhớ tới mỗi một sự việc, tâm của hắn lại mềm đi một phần, nếu Tần Thiên cùng Tín Xuyên bên nào cũng cho là mình đúng, hắn có lý do gì để không tin Tần Thiên chứ?
Trang Tín Xuyên vừa dứt lời, Nhị di thái thái liền chỉ vào Tần Thiên kêu lên, “Ta chỉ biết ngươi là một tiện tỳ không an phận! Loại tiện tỳ không biết xấu hổ này nên dùng loạn côn đánh chết! Đại tỷ…” Nhị di thái thái xoay người nhìn về phía Đại phu nhân cười lạnh, “Đầu tiên là Lục Bình, sau là Tần Thiên, Đại tỷ nhìn trúng nha hoàn như thế nào đều có đức hạnh này vậy?”
Nghe nàng ta nhắc tới Lục Bình, Đại phu nhân sắc mặt khẽ biến.
Ngồi ở một bên Lưu Bích Quân thấy nha hoàn người người đều có chủ ý với phu quân của mình, đã sớm tức giận, nàng ta đứng lên đầu tiên là oán hận nhìn Tần Thiên, sau đó mặt hướng Đại phu nhân, lớn tiếng nói: “Tiện tỳ không biết xấu hổ này là người của Đại nương, thỉnh Đại nương trừng phạt thẳng tay!”
Ai quen biết với Tần Thiên đều không tin tưởng Tần Thiên sẽ làm ra sự tình này. Trong lúc nhất thời, mọi người đều rất tức giận. Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Tín Trung đều vì Tần Thiên nói chuyện, lại chọc giận Nhị di thái thái. Song phương cãi nhau ầm ĩ, Tam di thái thái lòng như lửa đốt muốn ngăn nhi tử và nhi tức lại, nhưng dù thế nào cũng không cản được.
Thời điểm đang loạn thành một đoàn, bỗng nhiên, Tần Thiên xoay người, lạnh lùng nhìn Trang Tín Xuyên quỳ trên mặt đất, tinh tường phun ra hai chữ.
“Đồi bại!”
Trang Tín Xuyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng, Nhị di thái thái cũng ngưng tranh cãi với Tam phòng, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thiên, “Ngươi… Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Tần Thiên chỉ nhìn chằm chằm Trang Tín Xuyên, gương mặt ngày thường luôn cười hì hì hiện tại lại lạnh lẽo giống như hàn băng.
“Ta nói ngươi là kẻ đồi bại! Đồi bại dám làm không dám chịu!”
Nàng một chữ một chữ nói ra, mỗi một chữ giống như một cái đinh, không chút lưu tình đâm vào ngực Trang Tín Xuyên!
Trang Tín Xuyên sắc mặt nhăn nhó ngẩng lên.
Nhị di thái thái chỉ vào Tần Thiên, ngón tay khẽ run, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, “Ngươi… Ngươi tiện tỳ này, ngươi dám chửi con ta!”
Tần Thiên dường như không nghe thấy, xoay người lại, thẳng tắp nhìn về phía Đại phu nhân, cất cao giọng nói.
“Đại phu nhân, cảm nhận của Tần Thiên về nam nhi hẳn phải là quang minh lỗi lạc, bao dung, chính trực thiện lương mới là một nam nhi tốt! Những kẻ đồi bại giống như Trang Tín Xuyên, âm hiểm, giả dối, ti bỉ vô sỉ, dâm tà hạ lưu, Tần Thiên cho dù thân phận thấp kém, cũng không để vào mắt!”
Trang Tín Xuyên kìm lòng không được đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, các cơ trên mặt co giật, hai tay nắm chặt, sắc mặt khó coi đáng sợ, hắn như muốn nói gì đó nhưng dù thế nào cũng đều nói không nên lời.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân