Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 43:Tối Hậu Thư
“T
ôi không nhìn ra khả năng nhịn cười của cậu kém bao nhiêu, nhưng tôi muốn xem khả năng chịu nhục của cậu cao bao nhiêu.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Hàn Đông theo thường lệ trèo lên cân.
Kết quả, ba ngày đầu gầy xuống được một ký, mà hôm nay tự nhiên lòi ra một ký, trở lại như ban đầu.
Sao lại thế này? Hàn Đông trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ hai ngày nay chưa bài tiết nên nặng thêm một ký? Hay là dạo này quá lao lực nên bị chứng phù thũng*? Hàn Đông một bên đánh răng một bên tìm nguyên nhân.
(*Phù thũng là là sưng phù nề gây ra bởi chất lỏng dư thừa bị mắc kẹt trong các mô của cơ thể.)
Đột nhiên, trên bàn chải đánh răng xuất hiện một sợi thịt đáng sợ!
Hàn Đông vội vàng chạy về phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra nhìn, mười mấy hộp thịt quả nhiên không cánh mà bay. Chán nản vò tóc, sớm biết vậy đã xử lý bọn chúng rồi, đều do mình quá sơ suất!
Hàn Đông ủ rũ đi ra ngoài, kết quả phát hiện hai gã vệ sĩ không có ở đây.
Không có khả năng cùng nhau đi trễ, hẳn là tạm thời có nhiệm vụ khác… Hàn Đông thầm nghĩ. Bình thường, lúc mười giờ Nhị Lôi mới đến đưa thức ăn, hiện tại chỉ mới tám giờ rưỡi, thời gian còn dài.
Vì thế, Hàn Đông vội vàng chạy ra đại sảnh gọi điện cho nhân viên chuyển phát nhanh.
Bình thương, chuyển phát viên phải mở đơn hàng ra kiểm tra trước khi chuyển.
Nhưng Hàn Đông vì để tiết kiệm thời gian nên đã sớm đóng thùng gọn gàng, vì thế mới xin xỏ người ta: “Mấy cái này đều là thức ăn, không có thứ gì phạm pháp đâu, cậu đừng làm khó tôi mà.”
Chuyển phát viên miễn cưỡng đáp ứng: “Vậy cậu phải ghi chú rõ ràng trong này có thứ gì.”
“Không thành vấn đề.”
Hàn Đông nhìn chuyển phát viên an toàn rời đi, cuối cùng mới thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng!
Sau đó lại đi vào buồng vệ sinh thắt bím tóc.
Tóc Hàn Đông từ trước đến nay thuộc loại xoăn một cách nghiêm trọng, còn nhuộm thành màu vàng, hơn nữa hốc mắt hơi sâu, khung xương cao cao nhìn qua đặt biệt có hơi hướm của người phương Tây. Rất giống một tên trai Tây dễ nhìn, nhưng bình thường trên vai lại đeo biển quảng cáo: “Thầy tướng số, coi bói, đoán chữ, phong thuỷ…”
Hàn Đông mới vừa cầm lấy lược, một khuôn mặt xa lạ đột nhiên tìm tới cửa.
“Quản lí Phùng gọi anh qua một chuyến.”
Hàn Đông từng nghe nói trong giới này có rất nhiều nữ minh tinh đổi nghề làm bà chủ, vội vàng hỏi thăm: “Nam hay nữ?”
“Nam.”
Vậy thôi khỏi chải đầu, Hàn Đông vác bộ dạng như Einstein bước ra cửa.
Đi vào văn phòng của Phùng Tuấn, bỗng thấy một đống thùng quen thuộc chồng chất bên tường, Hàn Đông không khỏi sửng sốt.
Quả nhiên để lại một tên tay trong…
Phùng Tuấn ném hai đơn hàng chuyển phát nhanh cầm trong tay cho Hàn Đông, trên đó còn liệt kê các loại thức ăn đồ uống một cách cụ thể và tỉ mỉ, tờ thứ nhất viết: “Bia, nước khoáng…”; tờ thứ hai viết: “Đậu phộng, hạt dưa, cháo Bát Bảo…”
“Cậu muốn gửi cho bộ đường sắt sao?” Phùng Tuấn hỏi.
“Phụt ——” Hàn Đông cũng vừa mới ý thức được: “Anh đừng giỡn, khả năng nhịn cười của tôi kém lắm.”
Phùng Tuấn thản nhiên trả lời: “Tôi không nhìn ra khả năng nhịn cười của cậu kém bao nhiêu, nhưng tôi muốn xem khả năng chịu nhục của cậu cao bao nhiêu.”
Lúc Hàn Đông tới công ty tìm Lý Thượng đã từng gặp Phùng Tuấn, nhưng lúc ấy vốn đã không ưa người này, hiện tại cho dù bị bắt quả tang cũng không hề cảm thấy chột dạ hay xấu hổ. Ung dung thản nhiên ngồi đối diện Phùng Tuấn, bộ dạng cà lơ phất phơ không có tý thiện cảm.
Phùng Tuấn hất cằm: “Giải thích một chút đi.”
“Chuyện này thì có gì phải giải thích? Tôi ăn không hết nhưng cũng không muốn lãng phí nên đem gửi cho bạn.”
“Ăn không hết còn muốn thêm làm gì?”
Hàn Đông nhún vai: “Tôi có kêu đâu! Là bọn họ cứ nhét vào tủ lạnh ấy chứ, không tin anh có thể hỏi Nhị Lôi.”
“Cậu đừng thấy Vương tổng đối tốt với cậu mà càn rỡ, đừng nói là cậu, cho dù thả một con chó vào, công ty của chúng tôi cũng có thể khiến nó nổi tiếng! Tôi lăn lộn trong này nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy người nào thất bại! Hơn nữa cậu còn có một tên thế thân, cậu đi rồi, hắn sẽ lập tức thế chỗ của cậu.”
Lời nói của Phùng Tuấn không những không khiến Hàn Đông cảm giác được nguy cơ cạnh tranh, mà còn khiến hắn nói năng càng thêm hùng hồn lý lẽ.
“Nếu đã có thế thân, sao còn không thả tôi đi?”
Phùng Tuấn lôi poster của Lý Thượng ra: “Thế thân đương nhiên không bằng hàng gốc.”
Hàn Đông chỉ sững sờ một lát, sau đó hớn hở nói: “Tên này là bạn của tôi đó, nếu thế thân là hắn, tôi đây càng vui vẻ. Cho nên, phép khích tướng này của anh dùng lầm người rồi.”
“Lầm hay không lầm, cậu tự hiểu.” Phùng Tuấn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Lý Thượng chiếm tiên cơ trước, năm nay đã sắp trở thành người mới mà công ty tích cực lăng xê. Nếu cậu lấy được vị trí này, hắn chỉ chiếm được một miếng đất nhỏ. Còn nếu cậu từ bỏ vị trí này, hắn sẽ chiếm toàn bộ địa bàn của cậu.”
Hàn Đông mặt không đổi sắc, tâm không loạn, vậy cứ để thằng oắt đó chiếm đi, tốt nhất là chiếm luôn cả Vương Trung Đỉnh!
Phùng Tuấn không hề vòng vo, nói thẳng: “Tôi cho cậu ba ngày, cậu suy nghĩ cẩn thận, nếu ba ngày sau cậu vẫn kiên trì với quyết định ban đầu, chúng tôi sẽ không ép cậu nữa!”
“Không cần ba ngày.” Hàn Đông thái độ rất rõ ràng: “Bây giờ tôi cũng có thể đưa anh câu trả lời chắc chắn.”
“Có cần hay không là chuyện của cậu, tôi chỉ phụ trách cho.”