Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 44
Giờ phút này hắn đang nhìn về phía nàng, một đôi mắt thâm thúy hắc diệu, hàm chứa nụ cười như gió xuân, hắn chậm rãi hướng chỗ nàng đi tới, bước đi nhẹ nhàng mà tao nhã.
Lúc mới gặp cũng là như vậy, đập vào mắt nàng là đôi giày trắng không dính bụi trần, hoa văn thêu bằng chỉ tơ vàng, bạc chiết xạ ánh sáng chói mắt, như đao phong giống nhau, rét lạnh mà sắc bén.
“Khanh nhi, nàng đã đến rồi.” Thanh âm thấp nhu dễ nghe, trên mặt có nét nhu hóa. Hắn nhẹ nhàng mà đem mái tóc đang bay loạn trong gió của nàng, vuốt nhẹ ra phía sau.
Xuân Hương đờ ra, xa xa Lục Nghi Tĩnh nhấp nhỏm không yên, móng tay không ngừng ấn mạnh lòng bàn tay, cắn chặt răng, ánh mắt độc ác mà lạnh lẽo.
Phương Thiến đạm mạc nhìn hắn, nam nhân này, nếu không có ý người ấm áp trong mắt kia che dấu nội tâm thật sự trong đáy mắt, nàng quả thật nghĩ hắn đang ôn nhu thực sự.
Hắn, bắt đầu học cách dùng quỷ kế sao? Phương thức cứng rắn không được, sửa sang mềm mỏng? Môi nàng di động hiện lên một chút lãnh ý.
“Vương gia, hạnh ngộ.” nàng thản nhiên cúi đầu, thật sự là rất khách khí.
Ngự Thiên Kỳ đáy mắt xẹt qua một đạo mâu quang, đôi mày kiếm hơi ngưng đọng, rồi biến mất rất nhanh. Ý cười trong mắt càng thêm mềm mại.
“Khanh nhi, ta dìu nàng qua, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương nghe nói nàng đã đến, cũng rất muốn gặp nàng.”
“Ý tốt của Vương gia, Loan Ngọc Khanh tâm lĩnh.” Ánh mắt nàng dừng ở Xuân Hương phía sau, “Bất quá không cần làm phiền Vương gia, ta có thể tự mình đi qua.” Xuân Hương lập tức giúp Phương Thiến hướng về phía Ngự Thiên Hành cùng Triệu Huệ Nhi.
Người nên đến cũng đã đến, né tránh cũng không giải quyết được truyện gì. Ngón tay nàng mềm mại, nhẹ nhàng bám lấy tay vịn xe lăn.
Lộc cộc… Lộc cộc
Thanh âm đơn điệu mà rõ ràng vang trên hành lang. Nàng thoáng chốc trở thành tiêu điểm của mọi người, chậm rãi ngừng lại trước mặt Ngự Thiên Hành cùng Triệu Huệ Nhi.
Một đạo ánh mắt ôn nhuận mà đau lòng, gắt gao chăm chú nhìn nàng, Phương Thiến không cần đoán, cũng biết ánh mắt kia là của đại ca nàng Loan Ngọc Thần.
“Loan Ngọc Khanh tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, xin thứ cho Loan Ngọc Khanh hành động không tiện, không thể hành đại lễ.” Phương Thiến ngồi trên xe lăn, chỉ thản nhiên cúi đầu.
“Khanh nhi không cần đa lễ, hãy bình thân.” Ngự Thiên Hành vung lên long bào.
“Tạ Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương.” Phương Thiến hờ hững nâng mâu.
“Khanh nhi, mau đến bên cạnh ta.” Hoàng hậu Triệu Huệ Nhi thái độ tốt đến ly kỳ, khẽ ngoắc tay với Phương Thiến, nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như trước.
Xuân Hương giúp Phương Thiến đến bên cạnh Triệu Huệ Nhi, Triệu Huệ Nhi kéo tay Phương Thiến tươi cười. “Khanh nhi, sau khi ngươi đi Hương Sơn, bản cung cùng Hoàng Thượng đều hối hận, kia vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng lại khiến ngươi vất vả. Khanh nhi, bản cung vốn định đi Hương Sơn đón ngươi lại đây tham gia lần so tài tứ quốc này, không nghĩ tới, như vậy hữu duyên, mọi người cuối cùng có lòng Linh Tê, Khanh nhi tự mình đến đây. Bản cung vừa rồi nghe Tĩnh sườn phi nói Khanh nhi cũng đến, bản cung còn chưa tin, hiện tại quả thực nhìn thấy ngươi, thật tốt, thật tốt.”
Nàng cười vỗ tay Phương Thiến, quay đầu hướng Ngự Thiên Hành cầu tình. “Hoàng Thượng, Khanh nhi một mình ở Hương Sơn, thứ nhất Ngọc Phượng muội muội lo lắng, thứ hai Ninh Vương gia cũng đau lòng, thứ ba bản cung cũng không đành lòng nhìn nàng cô đơn tịch mịch. Hoàng Thượng, ý của thần thiếp, không bằng…”
Ngự Thiên Hành cười khẽ, cất cao giọng nói: “Ý tứ nàng, trẫm hiểu được. Như vậy đi, Ninh Vương phi, một năm ở Hương Sơn sửa thành một tháng, như thế nào?”
Loan Ngọc Thần nghe xong, nửa là vui mừng, nửa là lo lắng, thần sắc phức tạp ngóng nhìn Phương Thiến.
Phương Thiến âm thầm cả kinh, một tháng, vậy không phải cuộc so tài tứ quốc kết thúc, nàng phải cùng Ngự Thiên Kỳ quay lại Ninh vương phủ sao? Tâm tư trước kia nàng vất vả suy nghĩ, không phải uổng phí sao?
“Hoàng Thượng…”
“Vi thần đa tạ Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.” Ngự Thiên Kỳ đã quỳ gối xuống lĩnh hoàng ân.
Lục Nghi Tĩnh nàng thật không ngờ lúc này xui xẻo lại lăn đến chính mình, nàng thật không ngờ là chính mình mang đến cơ hôi cho Loan Ngọc Khanh quay lại, nàng thống hận nắm chặt nắm tay, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Phương Thiến hai tay đặt trên xe lăn, thoáng dùng lực.