Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
o con, đối với chuyện của huynh, huynh đi về trước đi." Hạ Phù Dung để cho giọng nói của chính mình tận lực có vẻ bình tĩnh.
Hắn nhìn nhìn nàng, "Không, ngạch không đi, ngạch là dẫn đầu, ngạch sẽ phụ trách an toàn của binh lính."
Hạ Phù Dung nghe được cực kì cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng rắn, "Vậy huynh tới giết nó? Hay là nói huynh có thể bắt nó đi?"
To con không phản bác được, "Không có biện pháp cũng đừng ở trong này thêm phiền, đi!" Vốn định hét lớn một tiếng, lại sợ trêu chọc quỷ hồ ly trong lòng, nó mà cắn một miếng thì nàng liền nguy rồi.
Hắn như cũ đứng bất động ở nơi đó, thân hình khôi ngô lại mặc khôi giáp, có vẻ càng tăng thêm khí tức vốn có của nam tử. Đây là quân nhân đi, gặp được bất luận nguy hiểm gì đều sẽ không lùi bước.
Hạ Phù Dung xoay người tiếp tục đi về phía trước, " Cách xa ta một chút, ta không nghĩ muốn thấy khuôn mặt trẻ con của huynh."
To con không có để ý lời của Hạ Phù Dung nói, đi theo bên cạnh nàng, "Bùn nghĩ muốn gặp ngạch hay không gặp ngạch, ngạch mặc kệ, ngạch chỉ là lo trứng ngỗng bị hồ ly ngậm đi a."
Hạ Phù Dung ha ha cười.
Là do không phơi nắng quá lâu nên như vậy sao? Vì sao ánh mắt nàng bị chiếu lên có chút ướt át?
Mọi người thuận lợi leo lên núi quỷ, thật sự phi thường thuận lợi... ~ toàn quân tướng sĩ trên đường không có nghỉ quá một phút đồng hồ, nàng lại càng một hơi đi đến, trừ bỏ chân cùng ánh mắt, toàn thân cơ hồ đều không có động quá.
Đêm đã dần sâu, To con nhìn nhìn mọi người, "Trứng ngỗng, ngạch và mọi người nghỉ ngơi một chút đi."
Hạ Phù Dung đã không còn công phu so đo cách xưng hô của hắn đối với nàng nữa, vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế, chỉ là con mắt chuyển hướng bên trái nhìn hắn nói, "Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta trước từ từ đi tới, chờ một lúc các ngươi đuổi theo ta."
"Không được! Nếu đi thì cùng đi, muốn nghỉ thì cùng nghỉ. Mọi người là một đội, không thể muốn làm đặc biệt."
Hạ Phù Dung không nói gì liếc To con, ngươi nghĩ rằng ta và huynh nghĩ muốn như vậy? Nàng càng muốn nghỉ ngơi, chỉ sợ con hồ ly này không chịu a.
" To con, huynh đứng ở bên phải có vẻ tốt hơn?"
To con kỳ quái chuyển tới bên phải của Hạ Phù Dung, nàng thở phào một hơi, như vậy tốt hơn nhiều, nàng sợ vẫn như vậy nhìn hắn, về sau sẽ biến thành mắt lé.
"Bùn ôm nó như vậy cũng không phải biện pháp." To con nhìn nàng nói.
"Ta cũng biết rõ không phải biện pháp, mấu chốt là không nghĩ ra biện pháp tới a ~"
To con bị nàng nói cho quay vòng tròn, mọi người ở bên kia hồi lâu mới phản ứng kịp nói, "Rõ ràng như vậy, bùn, bùn bắt nó cho ngạch."
Nhìn biểu tình thấy chết không sờn của To con, nàng hì hì cười, "Không cần! Nó không thích trẻ con."
To con không kiên nhẫn nói, "Bùn đã ôm lâu như vậy, mọi người cũng chịu không nổi, cho ngạch, nếu ngạch ôm ấp mệt mỏi lại tìm người đổi, toàn quân người nhiều như vậy, còn sợ đổi không tới?"
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe phía sau một mảnh hút không khí.
"Huynh cũng nói thôi, là nhân tài sẽ chịu không nổi, ta là trứng ngỗng, ta không sợ."
To con biểu tình nghiêm trang, "Ngạch nói bùn là cái trứng ngỗng bùn thật đúng nghĩ chính mình là trứng ngỗng a? Nhanh cho ngạch, nó cũng không phải là bảo bối, bùn cùng ngạch tranh nhau làm gì, lề mề quá."
To con vừa định chạy lại cướp đoạt, chỉ thấy trong lòng yêu hồ một cái nhe răng mở miệng ra.
Hạ Phù Dung vừa thấy tức thì phát lực, một cước đem To con đá văng ra xa vài mét, nặng nề mà ngã ở trên mặt đất. Cùng một thời gian, yêu hồ ngậm miệng lại, lại chụp hụt, đối với To con ra sức nhe răng, làm như không có nhe răng ra rất không vui vẻ.
Trái tim của nàng nhảy thình thịch, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, To con thiếu chút nữa đã bị cắn rồi. Ngay cả Hồng Hồ ly đều có thể một nhát cắn độc chết một con trâu, chỉ sợ con hồ ly trắng này thì một giọt nước bọt có thể độc chết hơn trăm người thôi.
To con cũng là sợ tới mức không nhẹ, quay đầu lại hỏi, "Trứng ngỗng, ngươi động khí lực lớn như vậy..., trước kia ngạch ở nhà ngay cả con trâu đều không có đụng ngạch ngã lăn quá."
Hạ phù Dung vẻ mặt đen thui hí mắt nhìn hắn.
Hắn lập tức phản ứng kịp chính mình vừa nói bậy, "Không phải không phải, ngạch, ngạch là nói, là con trâu nhà ngạch cũng là đụng ngạch ngã lăn."
"Được được, ta biết ý tứ của huynh, huynh đừng giải thích nữa." Nếu không kêu hắn ngừng lại thì không biết hắn còn có thể nói ra cái gì nữa. Tên ngu ngốc này, mỗi lần đều có thể làm nàng tức điên lên.
Khí Phi Không Dễ Làm Khí Phi Không Dễ Làm - Tương Tương Ngọc Nhân