Số lần đọc/download: 2349 / 2
Cập nhật: 2018-07-01 21:05:01 +0700
Chương 10.3
C
hàng nghiêng đầu, đẩy mạnh lưỡi chàng trong miệng nàng. Nàng nắm chặt vai của chàng, sau đó chàng đặt lưng nàng xuống ghế trường kỷ,di chuyển lên phần thân trên của nàng và đẩy chân nàng tách ra bên dưới bắp đùi mạnh mẽ của chàng. Chàng dừng lại trên nàng và qua bao lớp quần áo, nàng vẫn cảm nhận được phần thân thể cứng rắn của chàng. Cong người đối diện với chàng, nàng hổn hển như thể không đủ không khí để thở. Chàng khum tay trên ngực nàng. Đôi tay của chàng rất nóng, nàng có thể cảm nhận sức nóng của đôi tay chàng qua chiếc áo lót, nung nóng nơi mà chưa người đàn ông nào từng chạm tới
“Thiên thần“ Chàng tách nàng ra để thở và tỳ vào má nàng “ Anh muốn được nhìn thấy em,chạm vào em “ Chàng kéo dài nụ hôn lên má nàng “Hãy để anh cởi váy của em, hãy cho anh ngắm em”
Nàng rùng mình.Ngón tay của chàng bám sát thân thể nàng,vuốt ve và massage. Nàng cảm thấy núm vú mình đang cứng lại, và nàng muốn, cần chàng chạm vào. Không che đây, không 1 thứ gì tách rời bọn họ “Vâng, Em _“
Ai đó mở cánh cửa
Simon giận dữ đứng dậy nhìn chằm chằm ra đằng sau ghế trường kỷ vào bất cứ ai đang đứng đó “ RA NGOÀI”
“ Thưa đức ngài” Giọng nói của Newton Lucy ước nàng có thể tan ra ngay lúc này và trở thành 1 vũng nước trên chiếc trường kỷ “ Ra ngoài ngay bây giờ”
“Chị dâu của ngài ở đây,thưa đức ông. Bà Iddesleigh nhìn thấy xe ngựa của ngài ở đằng trước và đã lo lắng rằng tai sao cô Crayddock – Hayes vẫn chưa đi cưỡi ngựa “
Hoặn là nàng có thể sẽ chết vì xấu hổ
Simon đứng yên,hơi thở nặng nề “ Chết tiệt”
“Phải, thưa đức ngài“ Người quản gia trả lời 1 cách lạnh lùng. “Tôi sẽ đưa bà ấy vào trong phòng khách màu xanh”
“Quỷ bắt ngươi đi, Newton. Đưa chị ấy vào bất cứ phòng nào trừ chỗ này”
Cánh cửa đóng lại
Simon thở dài,chống tay lên trán dựa vào người nàng “Anh xin lỗi vì mọi thứ”
Chàng chạm nhẹ lên đôi môi của nàng lần nữa “ Tốt hơn là anh nên rời khỏi đây trước khi Rosalind nhìn thấy, ở lại đây, anh sẽ nói Henry mang khăn choàng cho em” Chàng đứng dậy và đi qua phòng
Lucy nhìn xuống thân thể nàng. Có 1 dấu tay bằng máu in trên áo lót của nàng
“Ồ” Túi nhỏ đang dứng trước cửa căn phòng khách nhỏ trên lầu 3 trong căn nhà của Rosalind.Cô bé nhìn vào Lucy dậm dậm chân. “Cô đây à.” “ Ừ” Lucy đang tựa đầu vao nắm tay và ngẩng đầu lên, cố gắng mỉm cười. Nàng vào phòng này sau bữa ăn trưa và đang nghĩ về sự việc sáng nay. Rosalind đang nằm trên giường nghỉ ngơi cho đỡ đau đầu, và Lucy không thể đổ lỗi cho chị ấy. Rosalind đã nghi ngờ có điều gì đó không ổn khi Simon đã không đón tiếp chị tại nhà của chàng. Chàng đã lánh vào phòng mình để chị không thể thấy vết thương của chàng. Thêm vào đó Lucy gần như im lặng trong đoạn đường quay về nhà Rosalind, và Người phụ nữ tội nghiệp đó đã hầu như chắc chắn rằng họ đã hủy đám cưới. Nói chung đó là 1 buổi sáng khó chịu
“Có gì không ổn sao” Lucy hỏi Túi nhỏ.
Cô bé giận dữ nói “ Cháu đoán“ Giọng nói vọng lại từ hành lang bên dưới làm cô bé quay lại nhìn rồi vội lỉnh vào trong phòng. Con bé hạ chiếc hộp gỗ con bé đã mang theo và đóng chặt cánh cửa 1 cách cẩn thận. Lucy ngay lập tức tỏ ra nghi ngờ. “ Cháu nghĩ rằng đây là phòng học sao?
Cô bé mặc 1 chiếc váy bên trong chiếc áo dài màu xanh lạnh, con bé có 1 mái tóc quăn tuyệt đẹp, làm cho cô có vẻ bề ngoài của 1 thiên thần. Ngoại trừ đôi mắt lém lỉnh của con bé. “Nanny đang ngủ” – con bé nói – rõ ràng đã học được mưu mẹo của chú mình khi không thực sự trả lời câu hỏi.
Lucy thở dài và nhìn con bé mang chiếc hộp đến tấm thảm thêu. Kéo váy lên và ngồi vắt chéo chân. Chiếc phòng nhỏ đằng sau này có vẻ như bị bỏ hoang, mặc dù vẫn được quét dọn gần đây. Nó quá nhỏ để đón khách đến thăm và chưa kể nó nằm trên lầu 3, trên phòng ngủ và phía dưới 1 phòng dành cho trẻ nhỏ. Thêm 1 cửa sổ nhìn từ trên cao và để mặt trời chiếu vào. Chiếc ghế tựa màu nâu và đã mất 1 tay vịn, những chiếc khác thì có màu hồng nhung đã sờn, lớn và thoải mái.Và 1 tấm thảm màu hoa hồng nhạt, nâu và xanh lá đã mòn. Lucy đã tưởng đây sẽ là 1 nơi hoàn hảo để tới suy ngẫm và ở 1 mình.
Tất nhiên,Túi nhỏ cũng nghĩ như vậy
Cô bé mở cái hộp ra.Bên trong là 1 dãy các chú lính chì _ Quà tặng bí mật của Simon. 1 số đang đứng, 1 số quỳ, khẩu súng của chúng ở trên vai và sẵn sàng để bắn. Có 1 vài chú trên ngựa và 1 vài chí lại có những khẩu thần công,1 số chú có balô,1 số khác thì đang giương lưỡi lê. Nàng chưa bao giờ thấy 1 đám đông những chú lính chì tí hon như thế. Rõ ràng đây là 1 lực lượng quân đội hùng mạnh.
Lucy nhấc 1 chú lính chì lên, anh ta đang đứng tư thế nghiêm, súng để bên cạnh, chiếc mũ cấp cao để trên đầu anh ta “Thật khéo léo”.
Túi nhỏ nhìn nàng với vẻ khinh miệt. ”Đó là Frenchie. Đó là quân kẻ thù. Anh ta màu xanh”
“Thế à”
“Cháu có 4 và 20” Con bé tiếp tục khi con bé sắp xếp doanh trại của mình. “Cháu đã sử dụng đội hình 5 và 20, nhưng Pinkie đã vớ được 1 người và đã gặm mất đầu.”
“ Pinkie là?”
“con chó của mẹ cháu. Cô không thấy nó bởi vì nó sống trong phòng mẹ cháu hầu hết thời gian“ Con bé nhăn mũi “ Nó có mùi. Và nó đánh hơi khi nó thở.”
Cháu không thích Pinkie à?” Lucy đoán
Túi nhỏ lắc đầu dữ dội “ Đây là chú lính ấy”_Nàng nhấc chú lính chì không đầu với những dấu răng đáng sợ đánh dấu khắp cơ thể_ “ Đây là thương binh của cuộc chiến _ Chú Thở dài đã nói như thế”
“ cô thấy rồi”
Nàng đặt chú lính chì bị thương lên tấm thảm và cả 2 đang suy nghĩ về nó
“ Súng thần công” Túi nhỏ nói tiếp
“ Gì cơ”
“Súng thần công. Quả đạn đã đánh mất đầu anh ta. Chú Thở dài nói là anh ta chắc chắn đã không nhìn thấy nó bay đến”
Lucy nhướng 1 bên lông mày
“ Cô muốn là quân Anh không?” Túi nhỏ hỏi “ Gì cơ” Túi nhỏ nhìn nàng 1 cách buồn rầu và Lucy chìm xuống với cảm giác rằng mình rất có thể đã rơi xuống mức như Pinkie – con chó kẻ hủy hoại đồ chơi.
“ Cô muốn là quân Anh không. Cháu vào vai quân Pháp.Trừ khi cô muốn là 1 con ếch?” Cô bé hỏi lần cuối như Lucy giông như kẻ ngu ngốc
“Không, cô sẽ là người Anh”
“ Tốt. Cô ngồi kia đi” Túi nhỏ chỉ vào 1 chỗ trống trên tấm thảm đối diện chỗ cô bé đang ngồi. Và Lucy thực hiện theo lời cô bé ngồi xuồng sàn và chơi trò chơi này
Nàng ngồi chồm hỗm và đặt chú lính chì màu đỏ xuống dưới đôi mắt chê bai của cô bé nhỏ. Điều này còn hơn cả sự dỗ dành, và nàng cần suy nghĩ của mình được thư giãn. Cả ngày nay nàng đã cân nhắc mình có nên cưới Simon hay không. Khuynh hướng bạo lực mà chàng tiết lộ sáng nay thật đáng sợ. Không phải vì nàng nghĩ chàng có thể làm đau nàng _ nàng biết _ bằng cách này hay cách khác, chàng không bao giờ làm điều đó. Không, điều làm nàng sợ là sức hút của chàng với nàng vẫn còn, rất sâu đậm, bất chấp những gì nàng nhìn thấy. Nàng đã lăn tròn cùng chàng trên chiếc trường kỷ kể cả khi người chàng vấy đầy máu của người đàn ông mà chàng đã giết. Đó không phải là vấn đề.Đó vẫn không phải là vần đề. Nếu chàng đi vào phòng nàng bây giờ, nàng vẫn sẽ không kháng cự chàng. Và có thế đó mới thực sự là vấn đề. Có lẽ nàng sợ điều mà chàng đã làm với nàng, làm nàng ném bỏ tất cả những bài học đúng và sai mà nàng đã được dạy dỗ, làm nàng không còn là nàng. Lucy khẽ rùng mình.
“ Không phải ở đó”
Nàng chớp mắt “ Gì cơ”
“Chỉ huy của cô” Cô bé chỉ vào chú lính chì có chiếc mũ vui mắt “Anh ta nên đi trước quân lính của mình. Chú Thở Dài đã nói là 1 người chỉ huy giỏi thì luôn luôn dẫn đầu những chiến binh của anh ta trong trận đánh”
“Là anh ta hả”
“Phải” Túi nhỏ gật đầu 1 cách dứt khoát và chuyển chiến binh của Lucy lên đẳng trước “ Giống như thế này.Cô đã sẵn sàng chưa”
“Um” Sẳn sàng cho cái gì đây? “ Rồi”
“Nào các chiến binh, hãy chuẩn bị cho đại bác của các anh sẵn sàng” Cô bé gầm gừ.Con bé cuôn những khẩu đại bác tí hon phía trước và đặt bàn tay của con bé bên cạnh nó “ Bắn “ Con bé búng nhẹ ngón tay cái và hòn bi bằng đá cẩm thạch lăn qua tấm thảm, tàn sát những chú lính chì của Lucy
Túi nhỏ la hét
Quai hàm Lucy há ra “ Cháu có thể làm thế sao?
“Đó là chiến tranh “ Túi nhỏ nói. Bây giờ những đoàn kỵ binh sẽ tấn công bên sườn quân đội của cô”
Và Lucy nhân thức rằng những người Anh sắp thua trận “Chỉ huy của cô sẽ chỉ thị những chiến binh của anh ta”
2 phút sau, chiến trường trận đấu là 1 sự tàn sát đẫm máu. Không 1 chú lính chì nào còn đứng “Bây giờ cô phải làm sao” Lucy thở hổn hển
“ Chúng ta chôn cất chúng. Những người đàn ông gan dạ xứng đáng được chôn cất đúng nghi thức”
Túi nhỏ xếp thành hàng những chú lính chì đã chết của cô bé
Lucy lấy làm lạ trò chơi này là ý tưởng của chú Thở Dài
“ Chúng tôi sẽ nói những lời cầu nguyện của Chúa và hát 1 bài thánh ca” Cô bé nhạy cảm vỗ về những chú lính của cô bé “ Đó là những điều mà chúng cháu đã làm trong đám tang của cha cháu”
Luy nhìn lên “ Oh”
Túi nhỏ gật đầu “ Chúng cháu đã cầu nguyện và ném đất xuống áo quan. Nhưng cha cháu không thực sự ở đó,vì vậy chúng cháu không lo lắng rằng cha cháu sẽ bị chết ngộp trong đất. Chú Thở Dài nói rằng Cha ở Thiên Đường và Cha vẫn đang dõi theo cháu”
Lucy im lặng, tưởng tượng Simon đang an ủi cô bé bên ngôi mộ của anh trai chàng, bỏ qua 1 bên nỗi đau buồn của chàng để giải thích cho trí óc ngây thơ rằng cha bé sẽ không chết ngạt trong đất. Thật là 1 hành động nhạy cảm. Và nàng biết làm gì đây với khía cạnh mới này của Simon? Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi chàng chỉ đơn giản là kẻ giết người, một kẻ nhẫn tâm và thiếu lòng trắc ẩn. Nhưng chàng không phải thế. Chàng là một người chú đầy tình yêu thương, người đàn ông đã chăm sóc những bông hoa hồng bằng cả tâm hồn mình trong 1 thánh đường bằng kính. Người đàn ông đã hành động như thể anh ta cần nàng và bắt nàng hứa sẽ không rời xa anh ta.
Không bao giờ rời xa chàng…
“ Cô muốn chơi lại lần nữa không?” Túi nhỏ nhìn nàng,chờ đợi trong kiên nhẫn
“ Có” Lucy gom hết quân lính của nàng lại và đặt chúng đứng thẳng lên
“ Tuyệt vời “ Túi nhỏ sắp xếp lại những chú lính chì của cô bé. “Cháu rất mừng vì là cô của cháu. Ngoại trừ cô, chỉ còn chú Thở Dài thích chơi đánh trận thôi”
“ Cô sẽ luôn luôn muốn có đứa cháu gái thích chơi đánh trận” Nàng nhìn Túi nhỏ và mỉm cười “ Và chắc chắn cô sẽ mời cháu đến và chơi với cô sau khi cô cưới”
“ Cô hứa chứ?”
Lucy gật đầu dứt khoát “ Chắc chắn.”