Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 43
ÔNG ZACHARY MUỐN NÓI chuyện. Nhưng Hunter thì không. Ngựa của anh vẫn đang bị buộc ở cột trụ mái hiên trước nhà. Ngay khi nhà Warren lao đi, anh cũng phóng lên ngựa. Zachary hét lên ngăn anh. Chỉ chốc lát Hunter đã không còn nghe thấy ông nữa.
Anh cưỡi thẳng vào thị trấn, không đi vào lối rẽ nào có thể chạm trán với người nhà Warren. Anh vào quán Dải Lụa Xanh và gọi một chai whiskey. Ai đó say xỉn cười nói với anh ở quầy bar. Và anh vung nắm đấm lên. Thậm chí anh còn không biết mình đang đánh ai, không quan tâm sau này sẽ phải xin lỗi ai. Anh túm lấy chai rượu và bỏ đi. Nhưng anh hy vọng có thể nhìn thấy vài tên đào vàng trên đường. Anh sẽ hân hoan thể hiện cho chúng thấy anh đang cảm thấy trong người thế nào. Anh không gặp may, chẳng có bóng dáng gã nào hết.
Spoiler
Anh rời thị trấn, cưỡi ngựa cả ngày, cũng không thể nhớ nổi anh đã đi đâu. Đến trưa thì chai rượu của anh đã cạn một nửa. Nhưng vẫn chưa làm anh nguôi ngoai. Hình ảnh cô ta bên cạnh canh, rồi vô cảm lao đi cùng với gia đình mình, không chút áy náy hay hối hận nào về những gì đã làm. Anh tu nốt chỗ rượu còn lại và tiếp tục rong ruổi.
Nửa chai rượu còn lại đã có tác dụng, chỉ không đủ lâu. Nhưng nó mở ra hàng loạt ký ức về nàng. Jenny buộc dây vào mũi bò và cười phá ra vì nàng đã mất quá nhiều thời gian để làm việc đó. Jenny dọn giường, rửa bát, nấu ăn cho họ. Thật kỳ diệu là nàng không đầu độc họ. Jenny cố dập tắt lửa ngay cả khi không biết cách làm thế nào – hay cô ta biết nó sẽ như thế, khi cô ta chính là người bắt đầu nó?
Cô ta thấy rình mò nhà anh là hay ho lắm sao? Cô ta đã cười vào họ suốt từ đầu đến giờ vì đã qua mặt cả nhà anh bằng câu chuyện về người quản gia đó sao? Anh thật ngu ngốc khi nói cho cô ta biết anh nghĩ gì về hôn thê của mình – cô ta! Anh không thể bỏ qua những gì mà cô gái đó bẫy anh vào... Không ích gì khi chối bỏ nó. Sự lừa dối của cô ta đang giết chết anh, vì anh đã yêu cô ta. Và mọi chuyện thì quá nhanh! Anh đã nhìn thấy nó đến và cố ngăn lại. Nhưng nhìn nàng bế đứa con mới sinh của Caleb trên tay đã đốn gục anh. Anh đã yêu một người con gái không hề tồn tại!
Anh đã lại tỉnh táo lại khi Patches đưa anh về nhà. Mặt trời đang lặn. Trời ơi, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy hoàng hôn mà không nghĩ đến sự vui thích của cô ta với nó. Đó là điều anh tin, không gì khác.
Anh bước vào bếp. Một sai lầm. Anh sẽ phải tránh nó như bệnh dịch vì anh nhìn thấy cô ta ở khắp mọi nơi trong căn phòng này. Giờ chỉ còn Andrew ở đây thôi. Cậu bé đang vừa đọc cuốn sách nấu ăn của Jenny vừa khuấy cái gì đó trong xoong. Vậy ra cậu bé sẽ làm thay việc của cô ta sao?
Maximilian lao vào phòng ngay khi nghe thấy tiếng cửa mở, rồi biến mất vào trong nhà ngay khi không thấy cô chủ quay về. Hunter luôn thấy buồn cười khi thấy con heo quanh quẩn chân Jenny. Cô ta không thể mang nó theo. Không, rõ ràng là không rồi, tất cả chỉ là diễn kịch thôi, đặc biệt là chuyện âu yếm với con heo đó.
Có lẽ cảm thấy lo lắng vì nét mặt Hunter, Andrew thì thào, “Em không biết—“
“Im đi nhóc” là những gì Hunter nói khi băng qua bếp.
Anh định sẽ chuồn được lên phòng mà không ai để ý rồi khóa cửa lại. Nhưng cả và mẹ anh đều đang ngồi trong phòng khách và nhìn chằm chằm vào anh khi thấy bóng anh bước lên thềm.
Anh quá ngạc nhiên nên không dừng bước. “Sao mẹ xuống đây được?”
“Ta bế bà ấy xuống,” ông Zachary gầm gừ. “Chúng ta ngồi đợi con cả ngày rồi! Mẹ con không chịu về phòng, sợ là con sẽ về mà chúng ta không biết.”
“Con cố tình tránh đấy,” Hunter thừa nhận, nhún vai. “Con không muốn nói chuyện.”
“Ngồi xuống đi con.” Mary nhẹ nhàng nói.
Không nghe lời ông Zachary là một chuyện. Hunter thường xuyên như thế, hai cha con họ lúc nào cũng húc đầu vào nhau. Nhưng không nghe lời mẹ lại là chuyện khác. Anh ngồi xuống, nhưng lập tức chuyển đến cái ghế ngồi cạnh mẹ để cái bàn chơi bài khuất khỏi tầm mắt. Thêm những kỷ niệm vui vẻ cười đùa với Jenny chỉ làm anh giận dữ hơn thôi. Cô ta có giả vờ tất cả những trò đó không? Tối đó thậm chí anh còn nghĩ sẽ không bao giờ đi vào thị trấn vào tối thứ bảy nữa để có thể dành toàn bộ thời gian đó cho nàng. Thật ngớ ngẩn!
“Đừng giả vờ là con không thấy hạnh phúc như một chú rể mới nhé,” ông Zachary nói. “Con đã quanh quẩn quanh cô gái đó suốt từ khi cô ta đến đây.”
“Quanh quẩn quanh Jenny, thì đúng,” Hunter lạnh lùng nói. “Nhưng không phải với người đã lao ra khỏi nhà sáng nay.”
“Cô ta lừa chúng ta thì có làm sao nào,” ông Zachary đáp. “Chúng ta đã có thể biết cô ta thực sự trông thế nào, để ta nói cho con hay, ta sướng điên lên được vì cô ta không phải loại tiểu thư thành phố yểu điệu, kiểu cách như ta đã nghĩ.”
“Không phải sao?” Hunter giận dữ hỏi. “Cha quên không nói đến phần diễn của cô ta rồi à? Cái cha nghe thấy, nhìn thấy không phải là thật đâu, chỉ là một phần trong màn kịch của cô ta thôi.”
Con heo ve vẩy chạy lại khi nghe thấy tiếng người, rõ ràng hy vọng tìm được cô chủ của mình. Max dừng lại ở bậc thềm, nhìn họ như buộc tội, trách móc vì sự vắng mặt của cô chủ. Zachary quăng cái gối nhỏ của Mary làm nó giãy giụa chạy biến đi.
“Con lợn này,” ông Zachary gầm lên. “Mai con phải mang nó đến cho cô ta luôn đi, Hunter.”
“Vì sao chứ? Cô ta sẽ tống nó vào bếp để làm bữa tối thôi. Cha thật sự nghĩ cô ta làm bạn với một con heo sao? Một mánh lừa khác của cô ta thôi. Thật ra con không nghi ngời gì chuyện cô ta tỉ mỉ lên kế hoạch để hành động ngược lại hoàn toàn với con người thật của cô ta, để chúng ta không có bất kỳ liên tưởng nào giữa Jenneifer Fleming và Tiffany Warren.”
“Liên tưởng gì chứ?” ông Zachary cộc cằn hỏi. “Cả hai đều từ miền Đông đến đây cùng lúc sao? Cả hai đều có mái tóc đỏ sao? Chúng ta chỉ nghĩ đó là trùng hợp thôi.”
“Phải – nhưng nếu cô ta hành động như bình thường thì chúng ta đã có thể đoán ra sớm hơn. Chuyện này còn chưa rõ ràng sao cha? Cô ta đúng là cô nàng miền Đông đỏng đảnh lạnh lùng mà cha nghĩ đấy.”
“Không hoàn toàn thế đâu,” Mary bất bình. “Hãy nhớ, các em con đã tiếp cận cô bé, không phải cô bé tiếp cận chúng. Cho dù chấp nhận đi theo chúng vì bất kỳ lý do nào, cô bé cũng chỉ mong đến đây như một quản gia, vốn không phải là một công việc nặng nhọc gì, nhưng chúng ta đã bắt nó phải làm việc, làm việc thật sự. Nếu cô bé là một đứa con gái nhà giàu hư hỏng thì đã bỏ đi ngay rồi. Những cô gái thượng lưu không bao giờ làm vấy bẩn đôi tay mình. Họ luôn có người hầu gái bên cạnh.”
Hunter khịt mũi. “Mẹ nhắc con mới nhớ, cô ta đã đi đến nhà trọ trong thị trấn để thăm một người phụ nữa. Nói rằng đó là người cô ta mới quen trên tàu, nhưng có thể đó là người hầu của cô ta. Tiffany Warren thật không thể đi xa một mình như thế được, phải không?”
“Không, cô bé không thể,” Mary đồng tình, nhưng vẫn nhắc anh, “Chúng ta vẫn chưa biết vì sao cô bé làm như thế.”
“Để do thám cho cha cô ta, chứ còn gì nữa,” ông Zachary xen vào phỏng đoán ban đầu của ông.
“Để làm gì chứ?” Mary ngắt lời. “Chúng ta không giấu diếm gì cả. Nếu có, thì cũng chỉ có mấy trò chơi khăm trí trá mà anh em cô bé đã có đủ rồi. Những cậu bé nhà Warren có thể xúi cô bé làm chuyện này, nhưng cha cô bé thì không bao giờ. Thế nên ta cũng không tin chuyện đó. Chuyện này không chỉ là do thám thôi đâu.”
“Thế thì có khác gì đâu nào?” Hunter nói. “Sự thực vẫn là thế, cô ta là kẻ dối trá, và nói dối giỏi khủng khiếp. Chúng ta sẽ không bao giờ tin vào những lời cô ta nói nữa.”
Mary vỗ lên tay anh. “Mẹ biết con đang giận. Con có quyền như thế. Con có thể giận với cả mẹ vì mẹ đã nhận ra Rose trong cô bé, không rõ ràng, nhưng đủ để mẹ nghi ngờ. Nhưng mẹ đã không nói gì hết.”
“Vì sao lại không chứ?” ông Zachary hỏi.
“Vì mấy gã đàn ông cứng đầu các anh sẽ nhảy dựng lên,” bà Mary trả lời, nhìn thẳng vào chồng. “Và bởi vì em biết cô bé có lý do. Và cũng vì em cảm thấy sự tử tế của cô bé. Cô bé sẽ là diễn viên đại tài nhất thế giới nếu có thể làm giả cả điều đó.”
Hunter đứng dậy đi. Đầu anh đau muốn vỡ ra vì tất cả những khả năng đó, mà chẳng cái nào tốt cho anh cả. “Con đi ngủ đây.”
“Con không ăn chút gì đã sao? Cha con nói cậu nhóc đã làm thay việc của Jenny, à, của Tiffany rồi.”
“Con có nguyên một chai rượu nhộn nhạo trong dạ dày rồi, không còn chỗ cho đồ ăn tối nữa đâu.”
Mary gật, vỗ về anh. “Sáng mai mọi chuyện sẽ khá hơn thôi, Hunter. Và tối mai—“
“Con không đi với mẹ đâu. “
“Tất nhiên là con sẽ đi,” Mary nói. “Có khi con còn đi trước vì không chờ được ấy chứ, bất chấp động cơ của cô bé là gì.”
Hunter gật đầu nhưng anh không đồng tình với bà. Anh lên lầu và lại thấy con heo, đứng ở cửa phòng Jenny, chờ đợi, hy vọng nàng mở cửa ra, chắc cũng đang cảm thấy trống vắng như anh. Không kịp nghĩ mình đang làm gì, Hunter bế Max vào phòng anh.