Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 44: Lời Gợi Ý Của Trưởng Ban Tống
K
hóe mắt Chu Đại Dũng phát hiện Bành Viễn Chinh gõ cửa vào văn phòng Trưởng ban Tống, trong cảm thấy rất hưng phấn.
Y đã ngồi lì ở vị trí Trưởng phòng Cán bộ nhiều năm, mắt thấy tuổi tác ngày càng chồng chất, không còn hy vọng được đề bạt cấp phó huyện nữa. Vốn đã chấp nhận đành lòng về hưu với chức vụ Trưởng phòng này, không ngờ bỗng dưng Bành Viễn Chinh lại xuất hiện.
Sự chú ý đặc biệt tới Bành Viễn Chinh của Trưởng ban Tống, khơi dậy sự nhạy cảm chính trị của Chu Đại Dũng.
Chu Đại Dũng vui mừng khi bất ngờ phát hiện, Bành Viễn Chinh có thể làm một bậc thang hoặc trung gian tốt nhất để y tới gần Trưởng ban Tống. Bởi vậy, y không ngại gác bỏ cái tư thế Trưởng phòng thâm niên của mình, tìm cách tạo quan hệ với Bành Viễn Chinh, rõ ràng là cố ý thân thiết với hắn.
Bành Viễn Chinh gõ cửa văn phòng Tống Bính Nam, bên trong vọng lại giọng nam trầm đầy uy nghiêm, chỉ đanh gọn một tiếng “Vào!”
Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước vào.
Văn phòng Tống Bính Nam rất rộng, nhưng bày biện rất giản dị. Một cái bàn lớn màu đỏ thẫm, một cái ghế bọc da thật, một bộ sa lon và một bàn trà, đối diện với sô pha là mấy chậu cây xanh, Bành Viễn Chinh cũng không biết tên, chỉ thấy rất xanh tốt.
- Trưởng ban Tống!
Bành Viễn Chinh bước tới trước vài bước, khi còn cách bàn làm việc của Tống Bính Nam khoảng một thước rưỡi thì dừng lại, kính cẩn mỉm cười.
Khi cấp dưới đến gặp lãnh đạo, nhất là lãnh đạo cao cỡ như Trưởng ban Tống, không thể đến quá gần, cũng không nên xa quá, gần quá dễ khiến lãnh đạo phản cảm, mà xa quá thì nói chuyện không được thuận tiện và có vẻ không lễ phép. Đây là chuyện nhỏ, rất tinh tế, trong quan trường có người chú ý, cũng có người không quan tâm, nhưng hiệu quả của nó dĩ nhiên là có khác nhau.
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Tống Bính Nam hiện ra một chút tươi cười thân thiết, khoát tay nói:
- Ừ, đồng chí Tiểu Bành, ngồi đi.
Thấy Bành Viễn Chinh thoải mái đi đến ghế sô pha ngồi xuống, mắt Tống Bính Nam lóe lên một tia sáng không thể nắm bắt. Ông ta chú ý tới Bành Viễn Chinh đương nhiên là có lý do, trên thực tế, ban đầu, chính vì ông ta nhận được điện thoại của Phùng Bá Đào, cho nên mới đích thân đưa Bành Viễn Chinh vào hàng ngũ cán bộ hậu bị, điều hắn từ chính quyền xã tới cơ quan Thành ủy.
Thật ra, ở thành phố, mọi người đều biết Tống Bính Nam là người Bắc Kinh, nguyên là quan chức ở Thủ đô, là Phó trưởng phòng Ủy ban kế hoạch quốc gia của một sở. Tháng 4 năm 87, Tống Bính Nam trao quyền cho cấp dưới, đến Sở Giáo dục tỉnh Giang Bắc để rèn luyện năng lực công tác, về sau lại chuyển đến thành phố Tân An, làm Bí thư Quận ủy quận Tân An. Tháng 2 năm 90, được thăng chức ủy viên thường vụ Thành ủy, tháng 7, trở thành Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Trước kia, Phùng Bá Đào có ơn đối với Tống Bính Nam, cho nên nhận được điện thoại của Phùng Bá Đào, đương nhiên Tống Bính Nam phải lưu tâm. Tuy ông ta không biết một người xuất thân bình dân ở Tân An như Bành Viễn Chinh, thì có quan hệ như thế nào với Phùng gia ở Thủ đô, đến mức con trai cả của Phùng gia đích thân gọi điện cho mình, nhưng cũng đoán được quan hệ này hẳn là sâu.
Tống Bính Nam là cấp dưới cũ của Phùng Bá Đào, rất hiểu cách đối nhân xử thế của Phùng Bá Đào. Nếu quan hệ bình thường, tuyệt đối ông ta không đích thân gọi điện, chỉ cần bảo thư ký làm là được.
Chính vì như thế, một người xuất thân rành rành là con cháu công nhân của Bành Viễn Chinh, đối với Tống Bính Nam lại mang đầy vẻ bí ẩn, nghĩ mãi không ra.
- Đồng chí Tiểu Bành học ở Đại học Kinh Hoa à? Rất tốt, đây chính là trường đại học hàng đầu trong nước, nổi tiếng đã trăm năm…
Tống Bính Nam nói chuyện một cách thân thiết với Bành Viễn Chinh, bắt đầu từ chuyện ở trường đại học, làm hắn có cảm giác là ông ta đang dò xét mình.
Nghe giọng Trưởng ban Tống đặc sệt tiếng phổ thông, Bành Viễn Chinh mơ hồ đoán được vài điều.
- Đúng vậy, Trưởng ban Tống, ở Đại học Kinh Hoa, tôi theo học ngành tiếng Trung.
- Thế à, tốt quá, thảo nào cậu hành văn không tệ, trình độ xử lý tài liệu rất cao. Xem ra, ở trường đã xây dựng được một nền tảng khá vững chắc.
Tống Bính Nam cười, lại nói:
- Tuy nhiên, không thể kiêu ngạo, người trẻ tuổi vừa mới tham gia công tác, làm việc phải kiên định, làm người phải giản dị, không thể vì mới có một chút thành tích liền coi là đủ.
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo, cố gắng công tác.
Theo bản năng, Bành Viễn Chinh cười, bày tỏ thái độ. Đây gần như là một loại bản năng của một quan chức nhỏ từ kiếp trước.
Tống Bính Nam thăm dò cả buổi, không thu được đáp án mình mong muốn, bèn bắt đầu chuyển sang vấn đề chính. Ông ta không nói thẳng và nói rõ, chỉ đầy thâm ý đem một số tình hình đặc thù trong quan trường thành phố Tân An nói ra, làm như đang nói chuyện phiếm về chuyện sinh hoạt thường ngày, hết sức súc tích, đại khái cũng chỉ người tái sinh như Bành Viễn Chinh và người hữu ý mới có thể thật sự hiểu được lời của ông ta. Đối với Tống Bính Nam, Bành Viễn Chinh có thể nghe hiểu được đến đâu, còn phải xem ở khả năng nhận thức của hắn.
Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai quả nhiên phải rời thành phố Tân An, với lãnh đạo cao cấp của thành phố Tân An, tin này không có gì là bí mật, nghe nói Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã tới gặp Bí thư Tiết nói chuyện. Thật ra, việc Bí thư lên chức hoặc chuyển đi, vốn là chuyện bình thường, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, việc Tiết Tân Lai phải đi lại khiến quan trường thành phố Tân An có sự chấn động nhất định. Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực chắc chắn sẽ giành lấy vị trí Bí thư Thành ủy, mạch nước ngầm mãnh liệt của sự xáo trộn, chuyển giao quyền lực luân phiên giữa hai phe cũ- mới trong quan trường, một lần nữa lại tạo thành những cơn sóng dậy, vô cùng cấp bách.
Không ít những cán bộ lãnh đạo trung cấp bắt đầu chuyển hướng sang Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, khiến cho Tiết Tân Lai cảm thấy có phần không thoải mái. Tất nhiên ông ta muốn đi, nhưng khi ông ta chưa rời khỏi, ông ta vẫn là người đứng đầu thành phố Tân An.
Theo lệ trong quan trường, là Bí thư Thành ủy, Tiết Tân Lai có hai thư ký, một người là thư ký phục vụ Chu Vĩnh, một người là thư ký văn tự Lưu Cường. Trước kia Chu Vĩnh là Chủ nhiệm, hiện giờ đã là Phó cục trưởng, ủy viên Đảng ủy Cục Giáo dục thành phố, tuy không có thực quyền, nhưng dù sao cũng mang cấp bậc Cục phó.
Lãnh đạo sắp lùi về tuyến hai hoặc chuyển đi, thông thường sẽ cho thư ký suy xét đường lui, đó là chuyện rất bình thường.
Nhưng Chu Vĩnh tương đối “đắc thế”, thư ký Lưu Cường lại vô cùng thất vọng. Nhiều năm trước, y là Phó trưởng phòng, bởi vì nghiệp vụ cao, nên được Bí thư Tiết coi trọng. Nhưng trong khi Chu Vĩnh được giải quyết cấp Cục phó, Lưu Cường lại không được giải quyết, khi chuyện chuyển đi của Tiết Tân Lai càng lúc càng gần, sự thất vọng trong lòng Lưu Cường dần dần chuyển thành oán hận.
Y cho rằng, bản thân mình chịu khó công tác, đi theo làm tùy tùng cho Tiết Tân Lai nhiều năm như vậy, nhưng lại không có được sự đãi ngộ công bằng nên cảm thấy hết sức khó chịu.
Bởi vậy, vì suy xét đến tiền đồ sau này của mình, y dứt khoát chuyển hướng, gần đây, y đi lại rất thân thiết với Phó Trưởng ban Thư ký Thành ủy Tiền Lỗ.
Tiền Lỗ vốn có quan hệ rất tốt với Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, gần đây càng đi lại thường xuyên, một khi Chu Quang Lực trở thành tân Bí thư Thành ủy, chắc chắn ông ta sẽ đề cử Tiền Lỗ làm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký.
Tiết Tân Lai thấy vậy, rất bất mãn và thất vọng. Sở dĩ ông ta chưa đề bạt Lưu Cường là vì coi trọng trình độ viết lách và năng lực phối hợp tổ chức của Lưu Cường, muốn đưa Lưu Cường cùng đến Lâm Thị nhậm chức. Xét về tính lâu dài, sự phát triển tiền đồ của Lưu Cường ở đó chắc chắn nhanh hơn rất nhiều là cứ ở lại thành phố Tân An làm một cán bộ cấp Cục phó không có quyền hành gì. Phải biết rằng, Tiết Tân Lai đã chuẩn bị bồi dưỡng người tâm phúc của mình trở thành thành viên bộ máy nơi đất khách.
Thế nhưng, Lưu Cường không nhẫn nại, quá vội vàng, nên đi lầm đường, chọn sai chỗ. Loại “phản bội” vô hình này khiến Tiết Tân Lai rất phẫn nộ, cảm thấy mình nhận lầm người.
Tất cả những điều này, là phán đoán của Bành Viễn Chinh, sau khi nghe và phân tích những lời “gợi ý” của Tống Bính Nam, so với sự thật, cũng không xa mấy.