Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
ó ngồi trong một quán ăn quen thuộc của 4 đứa nó, ai cũng lo lắng nhìn nó bên cạnh đó cũng không kém tò mò về chuyện Thiên Anh nói với nó. Muốn chấm dứt cái không khí u ám này, San tính hỏi nó về chuyện của Thiên Anh thì bị Khánh cản lại.
-          Băng… _ San nói
-          Ăn xong mình đi đâu chơi….
-          Làm sao bạn biết chuyện Thiên Anh nói là về Khôi Vĩ _ nó quay qua nhìn San
-          Gì vậy chứ _ Tâm nhìn cả ba đứa nó
-          Trả lời tớ đi
-          À…có chuyện gì đâu chứ _ San chối
-          Đừng giấu tớ _ nó nhìn xuống đĩa thức ăn của mình
-          Mình…. _ San không muốn nói cho nó biết chuyện này xíu nào hết
-          …
-          …
-          … _ không ai nói gì khiến không khí trùng xuống
-          Thật ra thì nhiều lần mình nghe con nhỏ đó với chị Duyên lớp bale khoa múa nói chuyện với nhau về cậu với Khôi Vĩ nên mình đoán thế _ lúc này San mới nhắm mắt nói một hơi
-          Nói gì _ nó hỏi tiếp
-          Thì nói bạn cướp cậu ta từ con nhỏ đó, rồi họ còn lên kế hoạch gì đó để tách bạn khỏi cậu ta
-          Tình cảm mà đòi điều khiển là sao _ Tâm vừa ăn vừa nói
-          Tớ vẫn không hiểu…tại sao Thiên Anh phải làm vậy…cô ta không thấy mệt mỏi khi phải yêu đơn phương sao _  Khánh  nói
-          Tớ chịu…nhưng cô ta với chị Duyên chẳng có gì tốt đẹp cả _ San nói
-          Mọi người…cảm ơn vì đã làm bạn tớ _ nó thở dài
-          Gì vậy má…nói nhảm gì vậy _ Tâm nhìn nó
-          … _ nó cố gượng cười
Buổi ăn mừng hôm nay lại trở nên buồn bã chỉ vì nó, chẳng có tâm trạng gì ăn uống lúc này cả. Nó cố nghĩ xem hắn với nó rốt cuộc là sao đây, có phải tình yêu không, hay chỉ đơn giản là rung động thoáng qua thôi. Nó không muốn chuyện của quá khứ một lần nữa lại tái hiện ngay giữa cái thực tại này, không ai khác lại là nó tạo điều kiện cho quá khứ đó sống lại. Cũng giống như Ân, hắn với nó lại chuẩn bị kết thúc  một cuộc tình khi nó chưa kịp bắt đầu. Nhưng là kết thúc khi chưa bắt đầu còn đỡ đau hơn là bắt đầu rồi nó sẽ khó dứt ra hơn, vì lúc đó chắc sẽ đau lắm. Đâu phải vì hắn muốn kết thúc hay nó muốn tránh né, nó vẫn mỉm cười khi biết người muốn cuộc tình này sụp đổ là người khác không phải một trong hai người bọn nó. Chỉ cần biết hắn có tình cảm với nó là được rồi, nó sẽ làm rõ chuyện này theo cách riêng của nó.
Sau khi ăn xong, tụi nó kéo nhau đi lang thang trên các vỉa hè, vào các quán ăn vặt trong trung tâm thành phố, rủ nhau chụp hình tự sướng. Khi trời chập tối Khánh có đưa ra ý kiến rủ mọi người tới quán bar OWL nhưng nó lại từ chối, không ai hỏi lý do vì nghĩ nó buồn chuyện của hắn, nhưng đâu ai biết thật ra nó không muốn tới đó nữa đâu. Bọn nó chia tay nhau rồi hai ngã đường hai lối đi bọn nó chia nhau ra mà đi, đám kia tới bar như kế hoạch ban đầu, còn nó lủi thủi bước về nhà một mình.
-          Cậu đã tắt điện thoại….cậu cố tình tránh tôi sao _ hắn nói
-          … _ nó giật mình khi thấy hắn đang dựa lưng vào cột tường nhà nó đợi nó
-          Đã có chuyện gì xảy ra ở buổi thi vòng loại sáng nay _ hắn nhìn nó
-          …. _ nó vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để trả lời hắn về chuyện đó
-          …cậu….định….chơi trò đoán chữ với tôi sao _ hắn đứng thẳng người nhìn hắn
-          Cậu về đi _ nó nhắm mắt bơ hắn mà bước đi
-          Nói chuyện rõ ràng đi _ hắn đứng trước mặt nó
-          Tôi không có gì để nói lúc này hết _ nó né tránh không nhìn vào mắt hắn
-          Sáng nay….chuyện sáng nay bên trong phòng hội trường là chuyện cậu cần nói với tôi lúc này _ hắn giữ khuôn mặt nó để nó nhìn hắn
-          Không có gì hết _ nó nhắm tịt mắt lại
-          Cậu….xem tôi….là gì…của cậu _ hắn buông nó ra
-          …. _ nhờ câu nói của hắn mà nó mở mắt to nhìn hắn
-          Sao còn chưa vào nhà _ tiếng của ba nó làm nó và hắn giật mình quay lại
-          Ba…. _ miệng nó mấp máy tiếng “ ba “
-          Cháu chào bác _ hắn cúi đầu chào ba nó
-          Cậu là ai…sao lại đứng trước nhà tôi _ ba nó nhìn hắn dò xét
-          Chỉ là bạn …thôi _ cả hai không hẹn trước mà cùng nhau nói một lúc
-          Bạn…đã là bạn sao không mời vào nhà mà lại đứng ở ngoài nói chuyện _ ba nó chuyển dần ánh mắt sang phía nó
-          Cậu ta chỉ hỏi con vài điều thôi….vì điện thoại con bị hết pin nên không thể liên lạc được …nhưng xong rồi nên con mới không mời cậu ấy vào nhà_ nó vội nói
-          Vậy à….nếu xong rồi thì cậu nên về đi, đứng một mình với con gái người khác ngoài đường sẽ là cơ hội tốt cho cánh nhà báo săn tin đâu _ ba nó nói rồi bước đi
-          Dạ….cháu chào bác, cháu về…. _ hắn cúi đầu chào ba nó lần nữa
-          … _ nó nhìn hắn như tiếc nuối điều gì đó
-          Sao còn chưa chịu vào nhà _ ba nó quay lại nhìn nó
-          Dạ….à, con vào ngay đây _ nó vội chạy theo chân ba nó vào nhà
Hắn vẫn đứng đó dõi theo dáng nó, cái hình bóng nhỏ con đó đã ăn sâu vào tâm trí hắn rồi, làm sao hắn có thể cho qua như không biết gì được kia chứ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến nó mà làm nó thay đổi thái độ nhanh như vậy, chuyện đó liên quan đến mình sao.
Hắn mệt mỏi nằm dài ra giường mà không thèm thay đồ, cứ nhìn vào ánh đèn của điện thoại, hắn chờ…chờ điều gì đó mà hắn cũng không biết nữa. Hắn mong nó sẽ nhắn tin ình nhưng đã chẳng có gì cả, cảm thấy khó chịu khi nó cứ có cái thái độ bất cần đó với mình hắn ngồi dậy bấm gọi cho nó nhằm hỏi rõ mọi chuyện.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Nhìn thấy tên hắn hiện trên màn hình điện thoại, nó liền tắt đi, lúc này nó chẳng muốn nói gì với hắn cả, chỉ càng làm mọi chuyện rối lên thêm thôi. Bị nó tắt máy không nghe như thế càng làm hắn nổi điên lên thêm, tiếp tục bấm máy gọi cho nó lần nữa. Hắn đâu biết nó đang làm gì lúc đó đâu, có biết nó đang ngồi cùng bàn với ba mẹ nó không hả, muốn chọc điên nó thì nói chứ.
-          Tại sao không nghe máy mà tắt _ nó tính tắt máy thì ba nó nhìn nó mà nói
-          ….vậy xin phép lên phòng con nghe máy _ nó nói
-          Là ai…sao phải lên phòng nghe máy _ mẹ nó hỏi
-          Chỉ là bạn thôi, không được sao _ nó nhìn mẹ nó
-          Con đã có bạn trai rồi sao _ ba nó nghiêm túc nhìn nó
-          Ba mẹ bắt đầu quản cả việc tình cảm của con nữa sao _ nó cười nửa miệng
-          …. _ mẹ nó giật mình nhìn nụ cười của nó
-          Con nên nhớ cái cúp đại nhạc hội phải là của con…vì vậy đừng có yêu đương linh tinh, lúc đó thì đừng có trách ta
-          Nếu ba cần nó đến thế thì con sẽ lấy về cho ba….cuối cùng con chỉ là công cụ của ba…con biết điều đó chứ _ nó đứng dậy bỏ lên phòng
-          Con bé nói vậy là ý gì _ mẹ nó hỏi ba nó
Nhưng ba nó không trả lời câu hỏi của mẹ nó, ông đang cảm thấy nó không còn là Lệ Băng bé nhỏ ngày nào chỉ biết vâng lời ông nữa, nó đã thay đổi rồi. Có lẽ là do nó đã lớn, lớn nhanh hơn ông nghĩ, có lẽ ông không sống cùng nó suốt nhiều năm trời nên ông không nhận thấy sự thay đổi từng ngày nữa đó mà.
-          Cậu đang cố làm tôi nổi điên lên sao _ nó quát lên trong điện thoại
-          Cậu mới là người làm tôi nổi điên lên đó có biết không _ hắn cũng quát lại không kém to như nó
-          Có chuyện gì _ nó hỏi gắt gỏng
-          Có chuyện gì mới gọi cho cậu được sao
-          Cậu….nếu cậu hỏi tôi chuyện sáng nay thì tôi cúp máy đây
-          Ê….này này….từ từ đã…._ hắn chưa nói hết câu thì nó đã cúp máy rồi
-          Ya…điên mất _ hắn ném điện thoại vào tường làm nó vỡ tung từng mảnh
Nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà, nhớ về hình dáng của người con gái đó. Chẳng lẽ hắn đã yêu nó sâu đậm đến mức này rồi sao, lúc nào cũng nhớ đến nó, lúc nào cũng muốn được nghe thấy giọng nói đó, lúc nào cũng muốn được ở bên cạnh nó, hắn điên mất thôi. Lăn qua lăn lại trên giường hắn cố nhắm mắt để chìm sâu vào giấc ngủ để không còn phải tốn sức nhớ tới nó nữa, việc nghĩ tới nó nghĩ tới cái lạnh lùng nó đối xử với mình cũng đủ làm hắn mệt mỏi lắm rồi. Sau khi cúp máy nó đặt điện thoại lên giường rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái bên cạnh chiếc điện thoại đó. Nó nghĩ về câu nói của hắn, cái câu làm nó thoáng rùng mình “Cậu….xem tôi….là gì…của cậu “. Hắn hỏi nó câu đó là có ý gì, đáng lẽ nó mới là người giải quyết vấn đề đó tại sao hắn lại lên tiếng trước, mọi thứ hoàn toàn sai lệch so với kế hoạch ban đầu của nó rồi. Hai con người, hai suy nghĩ nhưng một mục tiêu, cả hai cùng chìm sâu vào mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân mà ngủ quên lúc nào không biết.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 42
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...