Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Linh Hoàng
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 858 / 22
Cập nhật: 2018-10-03 16:21:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47 - 48
hương thứ bốn mươi bảy: Nửa người nửa ma
“Ô, ta đang được chứng kiến cảnh gì đây?”
Kẻ vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh xem kịch vui, Khổng Mỹ Nhân, bỗng nhiên nói: “Một đám lão nhân tu tiên bất tử mượn danh nghĩa trừ ma vệ đạo, lấy nhiều bắt nạt ít, rẽ thúy chia uyên[71]?” Phe phẩy chiết phiến, hắn cười trào phúng: “Đám người Vô Phương nhàn rỗi các ngươi càng lúc càng không biết phân biệt tốt xấu.”
[71] Nguyên văn câu này là “Bổng đả uyên ương”,  tức cứng rắn chia rẽ đôi uyên ương.
Lời vừa thốt ra, sắc mặt đám người trên không trung nhất tề biến đổi. Tịch Ngộ chậm rãi bước lên, nói: “Tà ma yêu vật, vốn phải tru sát, ác đồ này ngay cả đồng môn cũng giết hại, có thể thấy tâm trí đã mất, không thể giữ lại.”
Trường Uyên nhắc lại một lần nữa: “Thần Chử không phải do nàng giết.”
“Thần Chử không phải do con giết.” Trong ngực hắn khe khẽ truyền ra một đạo thanh âm tinh tế phụ họa, “Sư phụ, người phải tin con, Thần Chử không phải do con giết.”
Biến thành bộ dạng như bây giờ, Nhĩ Sanh đã sớm không còn để tâm ánh nhìn của người khác, nhưng với Trầm Túy và Tễ Linh thì không. Bởi vì trong lòng để ý cho nên không cách nào chịu được bị họ hiểu lầm.”
Bàn tay cầm kiếm khẽ run rẩy, vẻ mặt Trầm Túy vẫn bừng bừng lửa giận, song cũng đã bình tĩnh hơn một chút. Đêm qua lúc họ phát hiện được Thần Chử, nhận ra hắn là đồ đệ Vô Phương, đuổi tới nơi thì hắn đã hấp hối. Đứa nhỏ ngày thường hăng hái hiếu động là thế, giờ nằm lạnh cứng trên đất, vừa trông thấy Tễ Linh, Thần Chử đã nắm lấy vạt áo nàng, khóc rất nhiều. Sau khi gọi một tiếng “Sư cô”, hắn chỉ thì thào trong miệng bốn chữ “cô nhóc Nhĩ Sanh”.
Thần Chử chết vì một kiếm xuyên tim, trừ bỏ cổ tay bị vặn sai khớp, trên người cũng không có bất cứ vết thương nào. Có thể thấy được kẻ xuống tay cực kỳ lưu loát, không chút do dự, đường kiếm hẹp mà mảnh, cực giống do Nhất Lân kiếm của Nhĩ Sanh tạo thành. Sáng nay có đệ tử báo lại, nói ở Tử Lâm trấn cách đó không xa phát hiện được tung tích Nhĩ Sanh, nàng đến đó cậy nhờ một tên yêu ma đưa nàng đến ma đô Cửu U.
Tiên tôn giận dữ, một mình ngự kiếm đến đây trước, đám trưởng lão cũng lập tức theo sau tới.
Nhớ đến dáng vẻ Thần Chử trước lúc chết, lại nghĩ đến đứa đồ đệ bản thân hết mực dung túng, Trầm Túy nhất thời cảm thấy đau đớn cùng giận dữ khôn kể, trực tiếp cho nàng một cái tát. Mà giờ nhìn dáng vẻ Nhĩ Sanh như vậy, trong lòng hắn lại nghĩ, có lẽ trong chuyện này thực sự có hiểu lầm. Nếu Nhĩ Sanh có thể lưu loát giết Thần Chử, hiện giờ cần gì phải tiếp tục hướng họ giải thích...
Hắn còn đang suy nghĩ, Tễ Linh đứng trên không trung bỗng quỳ xuống trước mặt tiên tôn: “Tiên tôn, trong chuyện này e là có ẩn tình khác, Tễ Linh xin người...”
“Không cần nhiều lời.” Tiên tôn phất ống tay áo, cắt đứt lời Tễ Linh: “Hôm nay nó không giết Thần Chử cũng phải chết. Vô Phương ta tuyệt đối không thể dưỡng ra một đọa tiên Trường An khác.”
Cả người Nhĩ Sanh chấn động, khuôn mặt hơi nâng lên lần thứ hai vùi sâu vào lòng Trường Uyên.
Thấy Nhĩ Sanh như vậy, trong lòng Trường Uyên vừa đau lại giận, cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ lưng nàng. Bỗng nửa viên thuốc giải xuất hiện trước mặt hắn, Khổng Mỹ Nhân lạnh nhạt nói: “Dùng đi, không có sức mạnh, đám người nhàn rỗi kia sẽ không để các ngươi đi đâu.”
Trường Uyên không khách khí cầm lấy viên thuốc giải nuốt xuống. Khổng Mỹ Nhân thấy thế cười híp cả mắt, kiêu căng ngẩng đầu nói: “Cô nhóc này đã là người của ma tộc, chịu sự bảo vệ của ma thần. Hôm nay các ngươi muốn bắt người, trước phải qua được ải bổn vương.”
Tiên tôn hừ lạnh một tiếng, không cần nhiều lời lập tức vung Hiên Viên kiếm, bóng người thoáng chốc biến mất trên không trung, chờ khi xuất hiện lại, đã ở trước mặt Nhĩ Sanh. Lúc này chỉ cần vung kiếm lên, tiên tôn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chặt bỏ đầu Nhĩ Sanh. Trường Uyên khẽ giật mình, cau mày. Giải dược còn chưa kịp phát huy tác dụng, thần lực của hắn cũng chưa thể khôi phục, chỉ đành dựa theo bản năng ôm lấy Nhĩ Sanh, xoay người dùng chính thân thể mình đỡ kiếm. Khổng Mỹ Nhân lầm bầm mấy tiếng: “Tiên tôn, ngươi thực không coi lời bổn vương ra gì.”
Chiết phiến trong tay hắn khép lại, chỉ nghe “đinh” một tiếng, đường kiếm kia của tiên tôn dễ dàng bị đẩy ra.
Trường bào tung bay, ma khí ngập tràn, Khổng Mỹ Nhân một bên ngăn trở đám người Trường Võ, một bên kéo tay Trường Uyên, hét lớn một tiếng “Đi!”, ba người thoáng chốc đã độn thổ không thấy bóng dáng.
Trường Võ không buông tha bọn họ như vậy, đem Hiên Viêm kiếm cắm thẳng xuống đất, không tiếc rẻ linh lực cuồn cuộn rót vào trong đất. Tiên lực ngưng tụ thành những tia sáng trắng, bắn ra bốn phía. Bỗng, từ dưới đất truyền đến những tiếng trầm đục, bụi đất văng lên, trên mặt đất cách họ mấy trượng xuất hiện một bãi máu, tia máu từng giọt từng giọt lan về phương bắc.
Trường Võ trầm giọng phân phó: “Đuổi theo hướng bắc, hôm nay nhất định phải trảm được tên nghiệt đồ ấy.”
Đám người trên không trung đáp một tiếng, ngự kiếm đuổi về phía Bắc. Chỉ có Tễ Linh đi đến bên người Trầm Túy, hai người nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều thoáng xẹt qua một tia nghi ngờ. Trầm Túy chần chừ nói: “Tiên tôn, cái chết của Thần Chử có điểm kỳ lạ...”
“Con còn không rõ lời ta sao?” Trường Võ rút kiếm, hướng phương Bắc bay đi, cước bộ không chút do dự, “Lúc trừ ma nhất quyết không được mềm lòng, mềm lòng sẽ lưu lại tai họa lớn hơn nữa.”
“Nhưng mà, thưa tiên tôn...” Tễ Linh còn muốn nói gì đó, nhưng Trường Võ đã phẩy tay bỏ đi. Nàng cắn răn cũng ngự kiếm bay theo.
Lại nói về tình cảnh bên Nhĩ Sanh, một chiêu kia của tiên tôn đánh trúng lưng Khổng Mỹ Nhân, khiến hắn bị thương. Khổng Mỹ Nhân vô cùng giận dữ, không phải vì bị thương mà là vì kiện xiêm y sặc sỡ trên người. Hắn oán giận dậm chân nói: “Sớm hay muộn cũng có ngày ta khiến Vô Phương tiên tôn kia phải quỳ rạp trên đất khóc ròng!”
Đi sâu vào trong rừng cây, tạm thời cắt đuôi được đám người tiên tôn đuổi theo phía sau, bọn họ liền dừng chân nghỉ ngơi chốc lát. Khổng Mỹ Nhân vừa chỉ vào trong rừng vừa nói: “Tiếp tục đi lên phía trước sẽ có một biển hoa màu trắng, nơi đó cách cửa vào Cửu U rất gần, cô nhóc, ngươi nghĩ kỹ xem, có muốn đi Cửu U hay không?” Hắn thản nhiên cười, “Hôm nay còn chưa thấy rõ sao? Thế gian này không có chỗ cho ngươi dung thân, chỉ cần ngươi là ma, tất sẽ có người một lòng một dạ muốn trừ ngươi. Không vào Cửu U, ngươi còn con đường khác để đi sao?”
Nhĩ Sanh gục đầu xuống trầm mặc hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Thần Chử, là ngươi giết?”
Khổng Mỹ Nhân cong miệng cười: “Cô nhóc, ngươi cũng không ngốc đâu, đúng, là ta giăng bẫy hại ngươi. Ở kinh thành, ta thấy được ngươi không thật tâm muốn nhập ma đạo, nếu không giăng cái bẫy kia hại ngươi, khiến ngươi không còn đường lui, ngươi thủy chung sẽ không cam lòng.”
Nhĩ Sanh gật đầu, khẳng định nói: “Thần Chử là ngươi giết.”
Ý cười trên môi Khổng Mỹ Nhân còn chưa kịp thu liễm, chợt thấy một đạo sát khí bổ về phía mình. Hắn theo bản năng lắc mình né tránh, còn chưa kịp định thần, đạo sát chiêu thứ hai đã bổ đến, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm trúng nơi yếu hại của hắn. Nhất Lân kiếm xé gió chém tới, tiếng kiếm rít như tiếng khóc than khiến người người kinh sợ, Khổng Mỹ Nhân không tránh kịp, bị đâm trúng vai trái. Trong lòng âm thầm kinh hãi, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Nhĩ Sanh vô cảm, đôi đồng tử đỏ rực như máu hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi thâm đen, mơ hồ lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, dường như muốn đem hắn ăn sống nuốt tươi. Móng tay nàng mỗi lúc một dài ra, giống như hoàn toàn hóa ma.
Trong lòng Khổng Mỹ Nhân vừa e ngại lại vừa vui mừng. E ngại rằng tính mệnh hắn có lẽ sẽ mất trong tay Nhĩ Sanh, còn vui mừng là vì mấy ngàn năm qua, Nhĩ Sanh là người đầu tiên đọa ma, chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt được sức mạnh cường đại như thế. Nếu lợi dụng tốt sức mạnh của nàng, ngày khác tấn công thiên giới cũng không phải chuyện không thể.
Một kiếm này không thương tổn được nơi yếu hại của hắn, Nhĩ Sanh không chút do dự rút kiếm ra, một lần nữa chém tới.
Lúc này Trường Uyên đã khôi phục được thần lực. Hắn lặng lặng đứng bên cạnh, nhìn Nhĩ Sanh như điên như cuồng cùng Khổng Mỹ Nhân đối chiến. Đối phương càng chảy nhiều máu, nàng càng thêm hưng phấn, tới cuối cùng, chỉ sợ chính Nhĩ Sanh cũng không phân rõ, bản thân là vì báo thù hay nóng lòng phát tiết sát ý trong lòng.
Lần đầu tiên, Trường Uyên cảm thấy không biết phải làm sao.
Hắn không biết bản thân nên tiến lên ngăn Nhĩ Sanh lại hay vẫn để nàng tùy ý phát tiết đau khổ trong lòng.
Hắn nghĩ, nếu Nhĩ Sanh tiếp tục đè nén, chỉ sợ nàng sẽ điên mất. Nhưng nếu nàng cứ đeo đuổi khoái cảm giết chóc tùy ý như thế, vậy cũng có khác gì điên.
Nhất Lân kiếm một lần nữa đâm vào cơ thể Khổng Mỹ Nhân, thân thể hắn lúc này cũng giống như bộ y phục sắc sỡ kia, rách nát, vô cùng thê thảm. Kiện xiêm y sặc sỡ giờ chỉ là đống vải vụn nhiễm đỏ tinh hồng. Khổng Mỹ Nhân cười lớn: “Nhĩ Sanh, chỉ một thời gian nữa thôi, ngươi nhất định có thể ngồi lên vương tọa vô huyền ngàn năm của Ma tộc ta. Nhưng chiếu theo tướng mệnh ngươi bây giờ, chỉ e không sống được lâu như vậy. Đến cuối cùng, ngươi sẽ chết một cách khó coi, sau đó bị nội đan Cốt Mãn trong cơ thể tàn phá, hoặc nói chính xác hơn thì là trở thành cái xác không hồn bị Tà linh châu khống chế, hoàn toàn biến thành quái vật.”
Trường Uyên nghe vậy lập tức cau mày. Miệng Nhĩ Sanh lại hé ra nụ cười cổ quái, nói: “Thì sao? Dù sao đến lúc đó ta cũng đã không còn nữa.”
Lưỡi kiếm Nhĩ Sanh xẹt qua đầu vai Khổng Mỹ Nhân, cắt đi một khối huyết nhục. Nàng cười vô cùng vui sướng, tiếp tục dụng lực nâng kiếm cắt thêm miếng thịt nữa.
Khổng Mỹ Nhân cuối cùng cũng không chịu được mà thét lên một tiếng đau đớn. Nhĩ Sanh chém giết đã tay, thập phần hưng phấn: “Đây chính là lăng trì[72]... Thật khiến cho người ta khoái trá...”
[72] Lăng trì: Hay còn gọi là tùng xẻo, một hình phạt thời xưa. Trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau cùng mới chặt đầu.
Sắc mặt Trường Uyên đanh lại, khiến Nhĩ Sanh sợ đến ngây người. Nàng đờ đẫn quay đầu, nhìn Khổng Mỹ Nhân đã lụn bại đến không chịu nổi, trước mặt hắn là hai khối thịt máu me đầm đìa, chính là khối Nhĩ Sanh vừa mới cắt bỏ. Sắc mặt vốn tái nhợt nay càng thêm khó coi, không biết nghĩ đến điều gì, trán nàng thoáng chốc rịn đầy mồ hôi lạnh.
Tay trái Nhĩ Sanh kịch liệt run rẩy nắm lấy tay phải, nàng sợ hãi nói: “Đây là do ta làm?” Nàng muốn ném Nhất Lân kiếm đi, nhưng tay phải lại dường như không nghe theo chỉ đạo của nàng, vẫn cố chấp chém tới tấp về phía Khổng Mỹ Nhân.
Nhĩ Sanh vô cùng sợ hãi, nàng liều mạng đánh vào tay phải mình: “Không được! Ngừng... Ngừng lại!” Nàng bất lực quay đầu nhìn về phía Trường Uyên, “Trường Uyên... Ta không dừng lại được, thân thể không nghe ta điều khiển.”
Trường Uyên giật mình phát hiện, không biết từ lúc nào một bên đồng tử Nhĩ Sanh đen kịt, bên còn lại đỏ rực như máu, giống như trong một khối thân thể có hai người, một nhập ma sâu vô cùng, một còn lại là Nhĩ Sanh!
Khổng Mỹ Nhân bị thương nặng quỳ rạp trên đất, cũng cười khanh khách: “Tà linh châu đã biến thành một nửa Nhĩ Sanh, hai người các ngươi có lẽ đã hợp thể.”
Lỗ tai hắn dán trên mặt đất nghe được tiếng động từ cách đó không xa truyền lại, lập tức nhắm chặt mắt lại, thân thể dần chìm vào trong đất: “Cô nhóc... À quên hiện giờ hẳn nên gọi ngươi là Tà linh châu? Vừa rồi nói ngươi biết hướng đi ma đô Cửu U, đừng có quên, bổn vương ở đó chờ các ngươi.”
Ý cười bên môi hắn ngầm có ý trào phúng: “Đừng quên giết hết đám tiên nhân đuổi theo kia, bọn họ không biết cửa vào Cửu U.”
Trường Uyên trong lòng vô cùng giận dữ, người này hại Nhĩ Sanh nhập ma, nay lại dùng hết phương pháp dụ dỗ nàng, hắn thật sự rất đáng chết. Trường Uyên đuổi theo, hung hăng dẫm nát nửa khuôn mặt còn chưa kịp chìm xuống của Khổng Mỹ Nhân, dùng sức nghiền nát, thể phải dẫm nát bằng được.
Không ngờ cuối cùng nửa gương mặt kia của Khổng Mỹ Nhân lại biến thành nửa nhánh rễ cây, tung tóe trên đất. Thì ra hắn dùng pháp thuật, dùng một nhánh rễ cây làm thế thân, lúc này, trên rễ cây bỗng xuất hiện một cái mặt cười hì hì quái dị: “Đánh người không đánh mặt, thần long, ngươi là kẻ không có đạo đức. Nếu muốn trút giận lên bổn vương, vậy thì đến ma đô Cửu U đi, bổn vương đã chuẩn bị cho các người một bữa thịnh yến.”
Chương thứ bốn mươi tám: Nhập ma đã sâu
Trường Uyên tất nhiên không rảnh để tâm thịnh yến gì đó trong miệng Khổng Mỹ Nhân, đám trưởng lão Vô Phương đã đuổi đến nơi, tay trái Nhĩ Sanh vẫn đang dùng sức đấu tranh với cánh tay phải. Thấy thân ảnh các trưởng lão, lòng nàng càng thêm lo lắng, bất lực nhìn Trường Uyên.
Trường Uyên thầm nghĩ, mặc kệ Nhĩ Sanh biến thành bộ dạng gì, trước vẫn phải ngăn cản đám tiên nhân này đã. Vừa nâng mi, chợt thấy sắc mặt Nhĩ Sanh biến ảo một cách kỳ dị, sau đó nàng cong môi cười: “Tới đúng lúc.” Nhất Lân kiếm trong tay Nhĩ Sanh rung lên, máu tươi trên thân kiếm theo mũi kiếm tí tách nhỏ xuống đất. Nàng cười lạnh nói: “Mới rồi đánh còn chưa đã nghiện.”
Nàng từng bước đi về phía trước, vốn định đánh với đám trưởng lão Vô Phương một phen, chợt cổ tay bị Trường Uyên đứng phía sau bắt lấy. Trong mắt hắn lộ ra tia không tán đồng: “Nhĩ Sanh, nếu lúc này nàng đấu với đám người đó, ma tính sẽ càng nặng thêm. Đừng phóng túng bản thân, hãy cố sức áp chế ma tính.”
Nhĩ Sanh ngẩn người, tròng mắt thoáng đen lại thoáng đỏ rực, cuối cùng nàng hất tay Trường Uyên ra, nói: “Cho dù hôm nay không giết họ, ngày khác họ cũng nhất định sẽ giết ta.”
Nhìn bàn tay mình bị Nhĩ Sanh hất ra, Trường Uyên có chút ngơ ngẩn, trầm mặc hồi lâu, sắc mặt hắn trầm xuống, lần đầu tiên quyết tâm cứng rắn với Nhĩ Sanh. Hắn túm lấy nàng, cường ngạnh đem thần lực rót vào cơ thể Nhĩ Sanh, một bên áp chế động tác của nàng, một bên nghiêm mặt nói: “Nàng tâm thần hỗn loạn, không phân được cái gì tốt, cái gì không tốt. Hôm nay chúng ta không đi Cửu U, cũng không đấu với đám người Vô Phương...”
“Nghiệp chướng còn muốn trốn?” Tịch Ngộ đuổi tới hét lớn một tiếng, vung pháp khí, một đường bổ thẳng về phía Nhĩ Sanh.
Nhĩ Sanh không nóng nảy cũng chẳng tránh né, chỉ cười lạnh nói: “Trường Uyên, dù ta không đấu với họ, những người này vẫn quyết tâm thu thập ta.”
Lúc này, Trường Uyên đang bị thái độ của Nhĩ Sanh khiến cho tức giận, một chiêu kia của Tịch Ngộ bất thình lình quấy rối đối thoại của họ khiến hắn càng giận đến sôi gan. Phất tay đem pháp khí bổ tới trước mặt chém nát, không ngờ trong lúc hắn phân tâm, Nhĩ Sanh lại giãy mạnh khỏi sự giam cầm của hắn, nâng Nhất Lân kiếm đâm thẳng về phía Tịch Ngộ.
Tịch Ngộ chưa bao giờ nghĩ có tên đệ tử nào dám can đảm vung đao về phía mình, Nhĩ Sanh bỗng chủ động tấn công, hắn sắc mặt đại biến. Bị mạo phạm đến lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên phừng phừng: “Quả là nghiệp chướng!” Cuối cùng hắn rút bội kiếm bên lưng ra, nghênh đỡ đường kiếm của Nhĩ Sanh.
“Lão già này cũng có chút bản lĩnh.”
Tịch Ngộ giận đến run người. Cùng thế hệ tu hành, hắn là người nỗ lực nhất, nhưng vì thiên tư không cao nên cũng là người đạt đến chân thân trễ nhất, vì vậy tướng mạo hắn thoạt nhìn là kẻ già nhất. Tự nhiên hắn cũng kị nhất người khác nói hắn già.
“Ngươi...!!!”
Một chiêu qua đi, hai người đáp xuống trên đất, Nhĩ Sanh nhìn Tịch Ngộ, cười khanh khách nói, “Kẻ khuyết thiếu cái gì thì sợ người khác nhắc đến cái đó. Ngươi không có thiên tư, tu hành vất vả mệt nhọc mới được tấm chân thân. Chấp niệm với quyền lực của ngươi quá nặng, lại muốn làm tiên tôn kế nhiệm của Vô Phương?  Nhưng trong mắt ta, kẻ được tiên tôn các ngươi chọn chỉ e là một người khác, ví dụ như — Trầm Túy.”
Nghe những lời này, sát khí chợt lóe lên giữa ấn đường Tịch Ngộ.
Trường Uyên thấp giọng quát khẽ: “Nhĩ Sanh!” Hắn nhìn ra được, Nhĩ Sanh nói những lời này để dụ ra tâm đen của Tịch Ngộ, người tu tiên một khi có tâm đen không sớm thì muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nghe tiếng trách mắng của Trường Uyên, gương mặt Nhĩ Sanh biến sắc mấy lần. Nàng vươn một tay gian nan che miệng mình lại, lúc này các trưởng lão khác cũng đã lục tục đuổi tới, họ người nào người nấy sát khí đầy mình khiến cho chút thanh minh còn sót lại trong mắt Nhĩ Sanh hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Trường Uyên trầm xuống, bước tới muốn kéo Nhĩ Sanh lại, nhưng Tịch Ngộ bỗng ra tay, ngăn Trường Uyên lại. Hắn hét lớn: “Kẻ này pháp lực còn cao hơn con yêu nghiệt kia, đừng để chúng ở chung một chỗ.”
Lời vừa mới dứt, lập tức có mấy vị trưởng lão phi thân đến chắn trước mặt Trường Uyên.
“Cút ngay.” Trường Uyên giận dữ, tầng tầng kim quang lóe lên trong mắt, long khí bức người cuồn cuộn tuôn ra khiến cho tất cả mọi người lập tức biến sắc.
Nhóm trưởng lão Vô Phương tu tiên nhiều năm, cuộc đời này cũng kinh qua không ít chuyện nguy hiểm, tuy rằng bị thần lực của Trường Uyên trấn trụ, nhưng nháy mắt đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt mọi người trao đổi lẫn nhau, cước bộ tức khắc biến ảo không ngừng, lập tức dàn trận vây quanh Trường Uyên.
Bên này vài vị trưởng lão đấu với Trường Uyên, những vị còn lại cũng không cam lòng yếu thế, cùng Nhĩ Sanh đánh qua đánh lại, một mặt cũng vì muốn tách nàng ra khỏi Trường Uyên cho nên vừa đánh vừa dụ Nhĩ Sanh đi sâu vào trong rừng cây.
Nhĩ Sanh đuổi theo mấy vị trưởng lão Vô Phương vào sâu trong rừng, không bao lâu sau, thân ảnh họ hoàn toàn biến mất trong rừng cây trùng điệp.
Một đạo bạch quang phút chốc xẹt qua tầm mắt mọi người, đuổi sát theo thân ảnh Nhĩ Sanh. Trường Uyên thấy rõ, đó chính là thân ảnh tiên tôn Trường Võ! Trong lòng hắn bỗng sinh ra một cỗ dự cảm không may. Vốn muốn đuổi theo, nhưng lại bị đám trưởng lão Vô Phương quấn chết lấy không rời.
Ánh mắt Trường Uyên lạnh lẽo quét qua gương mặt đám trưởng lão. Từ trước đến nay, hắn không thích trực tiếp ra tay với phàm nhân, cho nên mới dễ dàng trúng kế của đám thuật sĩ lần trước, nhưng lần này...
Sợi tóc đen không gió mà khẽ lay động, thần lực từ lòng bàn chân dồn lên, nhanh chóng phủ lấy toàn thân Trường Uyên. Chỉ chốc lát sau, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tụ thành một con hắc long, từ trong cơ thể hắn lao ra. Chỉ nghe có tiếng rồng ngâm vang động cả chín tầng trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển, thân rồng uy vũ uốn lượn quanh thân hắn. Trường Uyên chỉ khẽ khoát tay, thần lực mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phía, lại nghe trong không trung vang lên mấy tiếng nứt vỡ thanh thúy, pháp trận do đám trưởng lão Vô Phương toàn lực kết xuất thoáng chốc vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Trường Uyên chậm rãi di chuyển, mỗi bước đều khiến ặt đất rung chuyển, có mấy vị trưởng lão không đứng vững, lập tức té ngã trên đất. Mọi người nhìn hắn, kinh ngạc không thôi. Trường Uyên chỉ thản nhiên nhìn Tịch Ngộ một cái, nói: “Tư chất là do thiên định, mà chỉ có thể chuyên về một khía cạnh, tự mình nghiệm được mới là tài. Siêng năng chính là cơ sở gây đắp ngày sau. Vạn sự đều là lấy siêng năng khắc phục điểm yếu kém, lấy siêng năng mà luyện rèn, đó mới chính là tài. Những điều Nhĩ Sanh vừa nói, không thể tin.”
Nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt sững sờ, kinh ngạc của mọi người, hắn lập tức xoay người đi sâu vào trong rừng.
Thoạt nhìn thì thấy Trường Uyên bước đi chậm rãi, nhưng thực chất mỗi bước tương đương với mười dặm[73], chỉ trong nháy mắt đã đuổi ngang Trường Võ. Hai người song hành, chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái, đi thẳng về phía biển hoa trắng muốt phía trước. Đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt hai người nhất tề ngẩn người dừng bước.
[73] Dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2km. Mười dặm tương đương với 5km.
Hoa cỏ trắng muốt vẩy nhiễm máu tươi, xác mấy vị trưởng lão bị hủy phá trong bụi hoa, Nhĩ Sanh cầm kiến đứng đó, cả người toàn là máu tươi.
Một con bướm đậu trên môi nàng, giống như hút đi máu tươi trên mặt Nhĩ Sanh, thoạt trông vạn phần cổ quái, thế nhưng lại mang theo vẻ đẹp thốt nát ghê người.
Nhĩ Sanh chầm chậm quay đầu lại, khẽ hé môi, con bướm bị kinh động, vỗ cánh bay đi. Vẻ mặt nàng biến hóa kỳ ảo, giống như bị thứ gì đó mê hoặc, trong chốc lát cười khanh khách nói: “Trường Uyên, chàng xem, hiện tại ta rất lợi hại.” Trong chốc lát lại trống rỗng, hiền lành như khúc gỗ: “Ta đã thử khống chế nó, nhưng nó lại khơi ra tâm đen của các vị trưởng lão.”
“Ta bây giờ...” Nàng cười, huyết lệ lăn dài trên đôi gò má, “... Có lẽ điên mất rồi.”
Gió nổi lên, cuốn theo hoa cỏ bay đầy trời.
Nhĩ Sanh cô đơn đứng đó, tay nắm chặt Nhất Lân kiếm, miệng không ngừng thì thào: “Có lẽ ta điên rồi.”
Trái tim Trường Uyên như bị ai bóp nghẹt. Nhĩ Sanh rõ ràng đứng đờ đẫn nơi ấy, nhưng hắn lại như thấy nàng đang cuộn tròn trong bóng đêm, một thân huyết lệ, thê lương mà bất lực cầu cứu, nhưng không ai giúp được nàng.
Có lẽ nàng điên mất rồi...
Bàn tay Trường Võ nắm chặt Hiên Viêm Kiếm đến trắng bệch. Cảnh tượng Trường An hỏa thiêu Lưu Ba nhiều năm về trước giống như một lần nữa hiện ra trước mắt, lòng hắn bi thống khó phân, quát khẽ một tiếng, thả người về phía trước, đem tất cả tiên lực dồn vào trong Hiên Viêm kiếm, thân kiếm lóe lên những chùm sáng chói mắt, nhanh như chớp chém về phía Nhĩ Sanh.
Nhĩ Sanh không trốn không tránh, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Nhưng, lúc Hiên Viêm kiếm cách đỉnh đầu Nhĩ Sanh chừng một thước thì một tầng kết giới đục ngầu đột nhiên từ nơi trái tim Nhĩ Sanh bắn ra, mạnh mẽ đỡ lấy một kiếm mà Trường Võ dốc hết toàn lực này.
Kiếm quang cùng kết giới kịch liệt va chạm tóe ra những chùm quang hoa chói mắt.
Tiên tôn dù phải liều mạng đồng quy vu tận cùng Nhĩ Sanh cũng muốn đem nàng trảm dưới kiếm, chỉ không ngờ được sức mạnh của nàng lớn như vậy, dẫu đã dốc toàn bộ nội lực, song kết giới lại chẳng may may sứt mẻ, ngược lại còn khiến bản thân phun ra một búng máu.
Tiên tôn thanh tu nhiều năm, đương nhiên máu có khả năng tịnh hóa[74]. Một ngụm máu này khiến cho kết giới của Nhĩ Sanh suy yếu không ít, nhân đó tiên tôn không chút mảy may bận tâm hao tổn nguyên khí, lần thứ hai rót một cỗ tiên lực mạnh mẽ vào trong Hiên Viêm kiếm. Quanh thân kiếm, luồng sáng càng thêm chói mắt.
[74] Tịnh hóa: Làm sạch, tinh lọc.
Chỉ nghe “Rắc rắc” hai tiếng, kết giới lập tức bị phá.
Theo đà lao, Hiên Viên kiếm một đường chém thẳng phía đầu vai Nhĩ Sanh...
Ti Mệnh Ti Mệnh - Cửu Lộ Phi Hương Ti Mệnh