Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
oay hoay trong chiếc ghế ngồi của mình tại phòng hội thảo trơ trụi, có vách ngăn bằng kính ở mặt trước tại Federal Plaza, de Angelis chăm chú quan sát Tess Chaykin. Một phụ nữ rất thông minh, ông nghĩ. Đó là điều quá hiển nhiên. Chú tâm hơn chút nữa thì sẽ thấy có vẻ như cô nàng cũng thuộc loại coi trời bằng vung. Nó là một sự kết hợp khá hấp dẫn tuy nhiên cũng ẩn chứa nguy hiểm. Nhưng nếu được chơi đúng cách, nó cũng có thể tỏ ra hữu ích. Có vẻ như cô ta cũng biết câu hỏi nào cần phải hỏi và những bước đi cần phải theo.
Liếc nhìn những người khác xung quanh bàn, de Angelis lắng nghe Tess kể lại chuyện cô ta bị bắt đi và cuộc đào thoát sau đó. Ông kín đáo xoa nhẹ chỗ trầy xước ở chân, nơi viên đạn Vance bắn sượt qua. Chỗ vết thương nhức nhối như một vết bỏng, đặc biệt khi de Angelis bước đi, nhưng thứ thuốc giảm đau ông đang sử dụng đã làm giảm cảm giác đau nhức đó đến mức mà không ai có thể nhận ra bất kỳ dấu hiệu thương tích nào.
Những lời nói của Tess làm ông nhớ lại cuộc chạm trán với Vance ở khu hầm mộ tối thui của nhà thờ. Ông cảm thấy cơn giận dữ trào dâng cuồn cuộn trong lòng. Ông tự trách móc mình vì cái cách đã để Vance tẩu thoát. Vậy đấy, chỉ là một tên giáo sư lịch sử ốm yếu, khổ sở. Không thể bào chữa được gì. Ông sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Suy ngẫm về chuyện đó, ông chợt nhận ra, vì ông đã chống lại Vance, nên có thể ông cũng sẽ phải đối phó với Tess, quả thật là rối rắm. Ông chẳng có việc gì phải chống lại cô ta. Ít ra là lúc này vẫn chưa. Cho đến khi các động cơ của Tess chưa đi ngược lại với sứ mạng của ông.
Ông cần phải hiểu Tess nhiều hơn. Tại sao cô ta lại hành động như vậy. Cô ta thực sự theo đuổi cái gì? Ông tự hỏi. Hẳn ông sẽ phải tìm hiểu lý lịch của ô ta và, quan trọng hơn, cương vị của cô ta lại liên quan đến một vài vấn đề quan trọng.
Khi Tess kể xong câu chuyện, de Angelis nhận ra một điều khác nữa. Đó là cách Reilly nhìn cô ta. Có điều gì đó, ông trầm ngâm. Sự quan tâm. Anh chàng đặc vụ này rõ ràng đã nhìn cô ta như cái gì đó hơn hẳn chứ không chỉ là một người trợ giúp cho cuộc điều tra. Về phần Reilly thì chả có gì phải ngạc nhiên, nhưng liệu thái độ đó có được đáp trả lại không?
Dứt khoát, ông phải để mắt đến Tess nhiều hơn nữa.
Lúc Tess nói xong, Reilly bắt đầu nhập cuộc, anh cho hiển thị lại trong máy tính xách tay của mình hình ảnh đổ nát của ngôi nhà thờ. Hình ảnh này cũng xuất hiện trên tấm bản lớn trước bàn hội thảo. “Đó là nơi giam giữ cô,” Reilly nói với Tess. “Nhà thờ Thăng Thiên.”
Tess ngạc nhiên. “Nó bị cháy rụi rồi mà.”
“Đúng vậy, người ta vẫn đang quyên góp để xây dựng lại nhà thờ đó.”
“Mùi vị, sự ẩm ướt… rõ ràng là đúng rồi, nhưng…” Tess có vẻ sửng sốt. “Anh ta sống dưới hầm một nhà thờ đã bị cháy rụi à.” Nàng dừng lại, cố liên hệ tấm hình trước mặt với những hồi tưởng của nàng về Vance và những điều anh ta đã thổ lộ. Tess nhìn Reilly. “Nhưng anh ta căm thù giáo hội.”
“Đây chẳng phải là một nhà thờ vớ vẩn nào đâu. Nó đã bị cháy năm năm trước. Điều tra viên Arson lúc đó không phát hiện bất kỳ điều gì đáng nghi, dù thậm chí ông linh mục của xứ đạo cũng chết cháy.”
Tess nhớ lại, hình dung cái tên ông linh mục mà Vance đề cập. “Cha McKay?”
“Đúng”
Reilly nhìn Tess. Rõ ràng họ đã có cùng một kết luận.
“Vị linh mục mà Vance đổ lỗi về cái chết của vợ anh ta.” Bây giờ trí tưởng tượng của nàng đang phi nước đại về phía trước, và những hình ảnh gợi lên thật khủng khiếp.
“Và các thời điểm đều khớp. Vụ hỏa họan xảy ra ba tuần sau khi anh ta chôn vợ.” Reilly quay sang Jansson. “Chúng ta sẽ phải mở lại vụ án này.”
Jansson gật đầu. Reilly lại quay sang Tess, dường như nàng vẫn chìm đắm trong suy tư.
“Cái gì vậy?”
“Tôi không biết,” Tess trả lời như vừa hiện ra từ đám sương mù, “t quá khó suy nghĩ về anh ta trong những phạm trù đầy mâu thuẫn như vậy. Một mặt, anh ta là một giáo sư uyên bác, đầy sức quyến rũ, và rồi là một cực đối nghịch, một con người có khả năng làm những việc đầy bạo lực như vậy…”
Aparo chen vào. “Thật không may, đó không phải là chuyện bất thường. Cũng giống như chuyện anh bạn láng giềng trầm lặng, thân thiện nhưng lại có những bộ phận cơ thể trong tủ ướp đông vậy. Bọn chúng thường nguy hiểm hơn nhiều so với những gã đêm nào cũng quậy phá ở các quán rượu.”
Reilly lại tiếp tục. “Chúng ta cần phải hiểu cái mà hắn theo đuổi là gì, hoặc cái mà hắn nghĩ hắn theo đuổi là gì. Tess, cô là người đầu tiên nhận ra mối liên hệ giữa Vance và các Hiệp Sĩ Đền Thánh, và nếu cô có thể kể qua cho chúng tôi về những gì mà cô biết cho đến giờ, có lẽ chúng tôi có thể hình dung ra bước đi kế tiếp của hắn như thế nào.”
“Anh muốn tôi bắt đầu từ đâu?”
Reilly nhún vai. “Từ phần đầu được không?”
“Đó là một câu chuyện dài.”
“Chà, cô để bọn tôi cách xa cả cây số. Bất kỳ chuyện gì đáng chú ý, chúng tôi sẽ đi sâu vào chi tiết sau.”
Tess sắp xếp qua những ý nghĩ trước khi bắt đầu.
Nàng kể lại với họ về nguồn gốc dòng Đến Thánh,về việc chín hiệp sỹ xuất hiện ở Jerusalem; về thời gian chín năm ẩn dật của họ tại ngôi Đền, về các giả thiết cho rằng họ đã đào bới cái gì đó trong thời gian đó,về sự lớn mạnh về quyền lực nhanh chóng và có phần không giải thích nỗi của họ sau đó; về những chiến thắng trong các trận đánh, và cuộc bại trận sau cùng của họ ở Acre. Tess dẫn dắt mọi người đến với chuyến trở về Châu Âu của các hiệp sỹ Đền Thánh, quyền lực và kiêu ngạo của họ, và tất cả đã làm vua Pháp và vị Giáo hoàng ngoan ngoãn của ông ta tức điên lên như thế nào và sự sụp đổ sau cùng của họ.
“Với sự hỗ trợ của Giáo hoàng Clement V, tay sai của mình, nhà vua đã phát động một đợt đàn áp, bố ráp các Hiệp sĩ Đền Thánh, cáo buộc họ là dị giáo. Chỉ trong vòng vài năm, họ đã bị quét sạch. Hầu hết đều chịu những cái chết cực kỳ đau đớn.”
Trông Aparo có vẻ bối rối. “Hượm đã nào, dị giáo à? Làm sao người ta có thể buộc tội như vậy được nhỉ? Tôi nghĩ các anh chàng hiệp sỹ này là những người bảo vệ Thánh giá, là những con người được lựa chọn của Giáo hoàng kia mà.”
“”Chúng ta đang đề cập đến những thời kỳ cực đ của tôn giáo,” Tess tiếp tục. “Thời ấy, ý niệm về cái ác rất phổ biến trong đầu óc mọi người.” Nàng ngừng lại và liếc nhìn quanh bàn. Sự im lặng khuyến khích Tess tiếp tục. “Các cáo buộc cho rằng, khi đã được nhận vào dòng tu, các hiệp sỹ đã có những hành động như khạc nhổ và thậm chí đi tiểu trên thánh giá, và phủ nhận Jesus. Và đó cũng chưa phải tất cả những tội lỗi họ bị cáo buộc. Có những cáo buộc là họ đã thờ phụng một ác quỷ kỳ lạ gọi là Baphomet và họ còn là những kẻ đồng tính. Về cơ bản, những cáo buộc thông thường về tội thờ cúng dị giáo thường chỉ được Tòa Thánh Vatican sử dụng khi muốn loại trừ một đối thủ nào đó trong những cuộc chiến tôn giáo mà Giáo hội muốn tiêu diệt kẻ thù tận gốc rễ. ”
Nàng liếc về phía de Angelis. Ông ta vẫn giữ vẻ mặt hiền hậu chăm chú lắng nghe, nhưng không nói một lời.
“Suốt những năm sau cùng này,” Tess tiếp tục, “họ đã thừa nhận rất nhiều điều trong số những cáo buộc trên, nhưng sự thừa nhận đó cũng chỉ như những lời thú nhận được dựng lên suốt thời kỳ Tòa án Dị giáo Tây Ban Nha. Mối đe dọa sẽ bị cắm vào người một dùi sắt nhọn nung đỏ đủ để bất kỳ ai cũng phải sẵn sàng thừ nhận đủ tội lỗi trên đời. Nhất là khi xung quanh người ta, mối đe dọa này được thực thi với bạn bè của mình.”
De Angelis tháo cặp mắt kính và lau chúng bằng ống tay áo khoác, mang chúng vào lại rồi buồn bã gật đầu với Tess. Rất dễ nhận biết mối thương cảm của nàng đang nằm ở đâu.
Tess xếp lại những tờ giấy vào trong tập hồ sơ. “Hàng trăm Hiệp sĩ Đền Thánh trên khắp nước Pháp đã bị vây bắt và giam giữ suốt cuộc chơi đố chữ này. Khi không còn sự chống cự nào, hàng tá giám mục và tu viện trưởng nhảy vào đánh hơi, và ngay sau đó các Hiệp sỹ Đền Thánh phải cố trốn tránh cho khỏi bị bắt. Ở đây chỉ có một điều duy nhất đáng lưu ý: cái kho tàng của họ chưa bao giờ được tìm thấy.” Tess lại kể với họ về những câu chuyện như các hộp tráp chứa vàng bạc và châu báu được giấu kín trong các hang động hay dưới những hồ nước khắp châu Âu, và những chiếc thuyền của các Hiệp sĩ Đền Thánh đã biến mất khỏi cảng La Rochelle trong đêm trước đêm định mệnh thứ Sáu ngày Mười Ba đó.
“Có phải đó là ý nghĩa của tất cả việc này?” Jansson cầm bản sao bản thảo viết tay bằng mật mã lên. “Một kho tàng bị mất tích?”
“Hân hạnh được chứng kiến thứ lòng tham lỗi thời tái xuất giang hồ.” Aparo khụt khịt cười, giọng chế nhạo. “Vậy thì cái lòng tham này tạo ra một thay đổi, hướng điều tra không nhằm vào những tên tâm thần lệch lạc màhường săn đuổi nữc rồi.”
De Angelis chồm về phía trước, hắng giọng rồi liếc nhìn Jansson, “Kho tàng của họ chưa bao giờ được thu hồi trở lại, đó là thực tế được mọi người thừa nhận.”
Jansson gõ gõ ngón tay lên xấp tài liệu. “Như vậy, bản thảo viết tay này là một loại bản đồ kho báu mà giờ tay Vance kia có thể đọc được.”
“”Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.” Tess phản bác, và đột nhiên cảm thấy lạc lõng khi những gương mặt ngồi quanh bàn đều quay nhìn về mình. Trước khi tiếp tục, nàng quay qua Reilly và tìm được chỗ dựa từ một cái nhìn mà nàng nghĩ là đầy khuyến khích. “Nếu Vance theo đuổi tiền bạc, thì hẳn có rất nhiều thứ mà anh ta có thể lấy đi ở Viện Bảo tàng Met.”
“Đúng vậy,” Aparo trả lời, “nhưng cái mớ đồ đem ra trưng bày gần như là không thể bán được. Và theo những gì cô đã trình bày thì cái kho báu của các Hiệp sĩ Đền Thánh đáng giá hơn nhiều so với những gì được trưng bày, hơn nữa người ta có thể tự do bán nó mà không sợ bị buộc tội vì kho báu đâu có bị trộm cướp, nó chỉ được tìm thấy thôi.”
Các nhân viên đặc vụ gật gù ra vẻ đồng ý, nhưng de Angelis nhận thấy Tess vẫn có vẻ hoài nghi, dù nàng thận trọng không thể hiện suy nghĩ của mình ra. “Trông cô không có vẻ như là đã bị thuyến phục, phải không cô Chaykin?”
Tess nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. “Rõ ràng là Vance muốn lấy chiếc máy mã hóa để đọc cái bản thảo viết tay mà anh ta đã tìm thấy.”
“Chìa khóa dẫn đến vị trí kho báu,” Jansson lên tiếng, nửa xác nhận nửa dò hỏi.
“Có thể,” Tess trả lời, đoạn quay sang ông ta. “Nhưng còn tùy thuộc cách ông định nghĩa kho báu như thế nào.”
“Nó còn có thể là cái gì khác nữa chứ?” De Angelis hy vọng biết được thêm thông tin nào khác mà Tess đã moi được từ Vance.
Tess lắc đầu. “Tôi cũng không chắc.”
Vậy là ổn, nếu cô ta nói thật. De Angelis nghĩ.
Ông hy vọng Tess đã nói thật.
Nhưng rồi Tess lại dập tắt niềm hy vọng đó ngay khi tiếp tục nói. “Vance có vẻ như theo đuổi một cái gì khác chứ không phải chỉ là tiền bạc. Anh ta giống như là bị ám ảnh, là một con người đang thi hành một sứ mệnh.” Tess lại dẫn dắt họ đến với những giả thuyết bí ẩn hơn về kho báu của các Hiệp sĩ Đền Thánh, kể cả ý kiến cho rằng họ tham gia vào một vài hội nhóm bí mật để bảo vệ dòng dõi hậu duệ của Jesus. Lúc nói, nàng liếc nhìn de Angelis. Ông cha cố vẫn nhìn nàng đăm đăm, mặt tỉnh bơ, không biểu lộ điều gì.
Khi Tess dứt lời, ông ta chen vào ngay. “Dẹp bỏ tất cả ba cái chuyện phỏng đoán mua vui qua một bên,” ông cha cố vừa nói vừa nhoẻn miệng cười ra vẻ kết thân với Tess, “cô nói anh ta là một người ham muốn trả thù, đại loại là một người với cuộc Thập tự chinh của riêng mình.”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì,” de Angelis tiếp tục nói với vẻ dịu dàng, bình thản của một giáo sư đại học từng trải, “tiền bạc, nhất là rất nhiều tiền, nó có thể là một công cụ kỳ lạ. Những cuộc Thập tự chinh, dù là ở thế kỷ mười hai hoặc trong thời đại hôm nay, đều rất tốn kém, đúng không nào?” Ông ta nhìn quanh bàn.
Tess không trả lời.
Câu hỏi treo lơ lửng một lúc cho đến khi Reilly lên tiếng. “Điều mà tôi không hiểu là chuyện này. Chúng ta biết Vance đổ lỗi cho vị linh mục và cũng có nghĩa là Giáo hội, về cái chết của vợ anh ta.
“Vợ và con gái anh ta,” Tess chữa lại.
“Đúng vậy. Và bây giờ anh ta dùng cái bản thảo viết tay này, thứ mà anh ta bảo là kinh khủng đến độ có thể khiến một linh muc bạc đầu đi chỉ trong vài phút khi được nghe kể về nó. Và tất cả mọi người chúng ta đều đồng ý rằng cái bản thảo viết bằng mật mã này là một tư liệu của dòng Đền, đúng không?”
“Điều anh muốn nói là gì?” Jasson chen vào.
“Tôi nghĩ rằng các Hiệp sĩ Đền Thánh và giáo hội là cùng một phe. Ý tôi là, theo cách tôi hiểu, những anh chàng hiệp sĩ này là những người bảo vệ Giáo hội. Suốt hơn hai trăm năm họ đã lao vào những cuộc chiến đẫm máu dưới danh nghĩa của Vatican. Tôi có thể tưởng tượng là đám con cháu hậu duệ của họ đang kể lể với Giáo hội về những gì đã xảy ra với họ, nhưng các giả thuyết mà cô đang đề cập đến,” Reilly nhìn Tess trong lúc tiếp tục nói, “lại là về cái gì đó mà họ được cho là đã phát hiện hai trăm năm trước khi họ bị đàn áp. Tại sao họ lại sở hữa cái gì đấy, kể từ ngày đó, cái gì đấy làm Giáo hội lo lắng?
“Chính điều đó giúp giải thích vì sao họ đã bị trói vào cột và hỏa thiêu,” Amelia góp ý.
“Hai trăm năm sau? Và không còn một thứ gì khác,” Reilly tiếp tục, giờ thì anh quay sang Tess. “Những anh chàng này từ chỗ bảo vệ đã quay sang bán bổ Thánh giá. Tại sao họ hành động như vậy? Các nghi lễ kết nạp của họ đâu có mang ý nghĩa đó.”
“Đúng vậy, nhưng đó cũng là điều họ bị cáo buộc,” Tess trả lời. “Như vậy không có nghĩa là họ đã thực sự làm những việc đó. Đó là một loại cáo buộc thường được sử dụng thời bấy giờ. Vài năm trước đó, nhà vua đã sử dụng chính những cáo buộc đó để loại trừ vị Giáo hoàng tiền nhiệm, Boniface VIII.”
“Được rồi, nhưng câu chuyện vẫn còn có chỗ vô lý,” Reilly tiếp tục tranh luận. “Tại sao họ vẫn tiếp tục chiến đấu cho Giáo hội suốt thời gian đó nếu họ đang cất giấu bí mật nào đó mà Giáo hội không muốn tiết lộ?”
De Angelis rốt cuộc lại tham gia cuộc tranh luận bằng cái giọng êm ái thường ngày của mình, “Nếu được phép… Tôi nghĩ, nếu các anh chị sẵn lòng xem xét đến những ý tưởng viễn vông như vậy, có lẽ các anh chị cũng nên xem xét một khả năng khác chưa được đề cập đến.”
Cả nhóm quay lại nhìn ông ta. Ông ta dừng lại, để cho cảm giác nôn nao của mọi người kịp dâng lên trước khi bình thản nói tiếp.
“Toàn bộ câu chuyện phỏng đoán về hậu duệ của Đức Chúa cứ vài năm lại được nhắc đến và luôn lôi kéo sự quan tâm của mọi người, dù là trong lĩnh vực văn chương tiểu thuyết hay trong các hội trường cửa giới học thuật. Nào là Holy Grail, San Graal rồi Sang Real[40], tùy các anh chị muốn gọi nó thế nào cũng được. Nhưng, như cô Chaykin đã giải thích rất rành mạch,” ông ta dừng lại một giây, gật đầu với Tess vẻ độ lượng, “rất nhiều chuyện xảy ra với các Hiệp sĩ Đền Thành có thể giải thích một cách đơn giản bằng cái nét cơ bản nhất trong đặc điểm tính cách con người, ấy là,” giờ ông cha cố quay sang liếc nhìn Aparo, “lòng tham. Không chỉ vì họ đã trở nên quá mạnh, mà vì không còn nhiệm vụ bảo vệ Đất Thánh giữ cho họ bận rộn, bấy giờ họ đã trở về châu Âu – chủ yếu là về Pháp – họ được trang bị vũ khí, họ rất hùng mạnh, và họ rất, rất giàu có. Vua nước Pháp cảm thấy bị đe dọa, đúng là như vậy. Mắc nợ họ ngập đầu ngập cổ và hầu như sắp vỡ nợ, nhà vua vô cùng thèm thuồng khối tài sản của họ. Ông vua này là một người đáng ghét về mọi mặt; tôi sẵn sàng đồng ý với cô Chaykin về toàn bộ chuyện họ bị bắt giữ. Tôi đã không đọc nhiều lắm về những tội lỗi họ bị cáo buộc. Rõ ràng là họ vô tội, là những tín đồ chân chính, là những Chiến binh sẵn sàng chết vì Chúa. Nhưng những cáo buộc đó đã tạo cho nhà vua cái cớ để loại bỏ họ, và bằng cách đó, ông vua đã bắn một mũi tên trúng hai đích. Ông ta đã loại bỏ những đối thủ của mình và chiếm đoạt kho báu của họ. Hoặc ít ra là cố chiếm đoạt, vì kho tàng ấy chưa bao giờ được tìm thấy.”
“Bây giờ chúng ta lại nói về một kho tàng cụ thể, chứ không phải là loại ‘kiến thức bí truyền’ nào đó, đúng không nào?” Jansson hỏi.
“Chà, tôi thích nghĩ như vậy, nhưng bởi tôi chưa bao giờ được ban cho một trí tưởng tượng tốt, mặc dù tôi hiểu được sự hấp dẫn của tất cả những giả thuyết màu mè và kì dị. Nhưng cái cụ thể và cái bí truyền có thể liên quan đến nhau theo một cách khác. Các anh chị thấy đấy, rất nhiều mối quan tâm đến các Hiệp sĩ Đền Thánh bắt nguồn từ sự thật là không một ai có thể giải thích một cách rõ ràng làm thế nào mà họ trở nên giàu có quá mức và hùng mạnh chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Đơn giản, tôi tin đó đơn giản là kết quả của sự thừa thãi những món đồ được hiến tặng mà họ nhận được khi sứ mệnh của họ được tuyên truyền rộng rãi. Nhưng rồi, ai mà biết được? Có thể họ đã phát hiện được một bí mật bị trôn giấu nào đó, một bí mật đã làm họ trở thành giàu có một cách đáng kinh ngạc trong một thời gian kỷ lục. Nhưng bí mật đó là gì? Liệu nó có liên quan đến những hậu duệ huyền thoại của Jesus, bằng chứng Đức Chúa của chúng ta đã có một hoặc hai người con từ ngàn năm trước…” giọng ông cha cố thoáng vẻ chế giễu, “hoặc liệu bí mật đó là cái gì đó ít gây tranh luận hơn, nhưng có khả năng mang lại lợi lộc nhiều hơn?”
Ông ta chờ đợi, để chắc rằng tất cả mọi người vẫn đang dõi theo dòng ý tưởng của mình.
“Tôi sẽ nói về những bí mật của thuật giả kim, về cái công thức để biến những thứ kim loại thông thường,” ông cha cố bình thản tuyên bố, “thành vàng.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa