Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 741 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3992 / 74
Cập nhật: 2017-06-18 21:14:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Mỏm Đá
ò hết trăm thước cuối cùng, sáu người lên tới đỉnh núi, quần áo ướt đẫm một hơi.
Mà ngược lại Thái Thúc đi cuối chỉ ướt có một chút ngực, hiển nhiên là đỡ hơn nhiều.
- Ha ha ha!
Đám người Lạc Bắc sau khi thở hổn hển một lúc rồi nhìn thấy tình trạng của đối phương mà cười ha hả.
- Kia chắc là sơn cốc Bích Loa.
Trong tiếng cười, Lạc Bắc chợt thấy nơi đỉnh núi có một cái sơn cốc, từ xa nhìn lại hơi có màu đỏ.
- Thơm quá.
- Đúng vậy! Mùi hương nồng thật.
Còn chưa tới được sơn cốc, đám người Lạc Bắc đã ngửi thấy một mùi thơm khiến cho người ta thoải mái.
- Thích thật.
Vừa mới tiến vào trong sơn cốc, tất cả đều ngây người.
Trong toàn bộ sơn cốc mọc đầy cây Bích Loa cao gấp đôi chiều cao của con người.
Lá của nó to bằng bàn tay mà hồng, còn lá khô rơi xuống đất thì màu vàng. Lúc này trong sơn cốc trải dầy một lớp là vàng, không hề có lấy một cọng cỏ dại. Chỉnh bởi vì sơn cốc gần với đỉnh núi quanh năm khô ráo cho nên bước lên lớp lá cây, người ta có cảm giác giống như dẫm lên tấm chăn bông của nhà giàu có.
Trên đỉnh đầu là màu đỏ còn dưới chân là màu vàng.
Hai loại màu sắc đối lập nhau khiến cho mọi người rung động.
- Quả Bích Loa.
Đột nhiên Công Dương Bạch Cẩm thốt lên tiếng hô. Mọi người lập tức phát hiện trên trên những chạc cây có thưa thớt một thứ trái cây màu xanh biếc nhìn giống như vỏ ốc. Mà vỏ trái cây đó rất mỏng có thể nhìn rõ lớp nước sáng lóng lánh bên trong. Mùi hương trong không khí chính là do quả Bích Loa tản ra.
Chỉ cần nhìn ánh sáng và mùi hương, Lạc Bắc và Thái Thúc đều có thể khẳng định quả Bích Loa đã chín.
- Hái trái cây trước.
Lạc Bắc lập tức chọn lấy một quả rồi theo lời của Đan Lăng Sinh mà lấy một cái lá bọc lại sau đó đưa cho Thái Thúc.
Thái Thúc cũng tự nhiên nhận lấy. Lạc Bắc vừa mới hái cho mình một trái, dùng lá cây bọc lại thì chợt nghe thấy tiếng của Lăng Đông Sơn thốt lên. Quay sang nhìn thì thấy trong sơn cốc có một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách.
Sau hai canh giờ vất vả, người nào cũng rất khát nước. Đột nhiên nhìn thấy dòng suối trong suốt, đoàn người liền reo lên rồi chạy tới.
- Hay quá! Hay quá! Trước tiên uống vài ngụm nước suối giải khát rồi từ từ thưởng thức quả Bích Loa.
Công Dương Bạch Cẩm cười ha hả sau đó cúi xuống uống nước:
- Khoan đã.
Lăng Đông Sơn là người phát hiện ra dòng suối đầu tiên hơi do dự ôm lấy y:
- Mặc dù nuối suối trong nhưng không biết uống vào có sao không?
Nghe y nói, mọi người có chút do dự dường như có ý định phản bác lại. Nhưng Lăng Đông Sơn mới dứt lời một chút thì một con sóc xám từ trên một cái cây nhảy xuống uống một hớp nước rồi sau đó nhảy lên cây biến mất.
- Xem ra không có vấn đề gì.
Đám người Lạc Bắc ngẩn ra rồi cười nhìn nhau.
- Uống ngon.
Công Dương Bạch Cẩm uống đầu tiên rồi làm như uống được rượu ngon không bằng.
Lạc Bắc cũng cười rồi uống một ngụm. Nước suối mát lạnh kèm theo một chút vị ngọt.
- Ha ha! Vậy uống cho thoải mái đi.
Miêu Mộc cúi mặt xuống mặt nước mà há mồm uống ừng ực.
Nhưng đúng vào lúc này điều khiến cho đám Lạc Bắc không ngờ được là có vài người mặc quần áo màu đen, tuổi dường như lớn hơn bọn họ một hai tuổi xuất hiện.
Đám người đó dường như là từ trên đỉnh núi xuống. Nhìn quần áo của họ, Lạc Bắc và Thái Thúc biết ngay chính là đệ tử của Kinh Thần.
Không ngờ có người khác tới đây đám người Lạc Bắc hơi có chút sững sờ.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì một tên thiếu niên như không nhìn thấy sự có mặt của họ mà đi qua bên cạnh, tới chỗ ngọn suối phía trên.
- Hồng Cảnh sư huynh! Nước suối nơi này rất mát, hay là chúng ta ngồi ngâm chân đi?
Không cần biết đám người Miêu Mộc vẫn còn đang uống nước, trong đám thiếu niên kia, một người có đôi lông mi dài nhỏ, tướng mạo hơi góc cạnh quay sang nhìn một tên thiếu niên mắt híp mà nói câu đó. Sau đó, y chẳng coi ai vào đâu, cởi giày của mình ra rồi ngâm chân xuống suối.
- Tốt! Cùng nhau ngâm chân.
Mấy người còn lại cũng cười cười rồi bỏ giày mà ngâm chân mình vào trong nước.
- Đám người này cố tình gây sự.
Lạc Bắc và Thái Thúc nhìn nhau, trong nháy mắt cả hai liền có suy nghĩ như vậy.
- Các ngươi là đệ tử Kinh Thần. Làm như vậy là muốn trút giận cho đám Tông Chấn?
Sau khi liếc mắt nhìn Thái Thúc, Lạc Bắc lập tức nhìn bốn tên thiếu niên rồi gằn giọng.
- Có ý gì?
Huyền Vô Kỳ không hiểu được tại sao bốn người này lại vô lễ như vậy. Mà bốn tên thiếu niên đang khuấy chân dưới nước cũng ngừng lại.
Trong bốn người thì thiếu niên lớn tuổi nhất có khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ tên là Hồng Cảnh. Thiếu niên có đôi lông mi dài nhỏ, sắc mặt tái nhợt tên là Ôn Trữ Hầu. Còn hai người kia thì người cao hơn một chút tên là Tống Tử Nhạc. Người gầy hơn một chút tên là Mã Đằng Long. Bốn người này đúng là đệ tử Kinh Thần.
Hơn nữa, bốn người này đều vào Thục Sơn sớm hơn Tông Chấn một năm, là sư huynh của Tông Chấn. Chuyện Tông Chấn bị Thái Thúc đoạt thảo dược cũng đã lan ra ở Kinh Thần. Bốn người này vừa lúc tu hành ở núi Thiên Nhận, biết đám người Lạc Bắc và Thái Thúc tới đây cho nên cố tình tới gây sự.
Chỉ có điều cả bốn người cũng không ngờ được câu đầu tiên của Lạc Bắc lại nói đúng vào tâm sự của họ.
Mà nhìn Thái Thúc đang đứng bên cạnh Lạc Bắc mặc dù chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm nhưng cũng rất có khí phách như Lạc Bắc.
Chỉ một câu đó lập tức khiến cho bọn họ biến thành những kẻ không coi ai ra gì.
“ Lạc Bắc và Thái Thúc đúng là không thể coi thường được. Chẳng trách đám Tông Chấn thất bại thảm hại trong tay chúng.”
Hổng Cảnh nhướng mày đứng dậy cười ha hả, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ:
- Ngươi nói đúng. Chúng ta muốn trút giận cho đám Tông Chấn.
- Thân là sư trưởng, lấy mạnh hiếp yếu chẳng lẽ các ngươi đã quên luật lệ của Thục Sơn? - Lạc Bắc nhìn đám người Hồng Cảnh rồi hỏi.
“Tên Lạc Bắc này mới nhập môn chưa được một tháng tại sao lại có được khí thế như vậy?” Bị Lạc Bắc liếc mắt, đám người Hồng Cảnh liền khựng lại. Ngay cả Công Dương Bạch Cẩm và Miêu Mộc chưa từng thấy Lạc Bắc đối chọi với người khác cũng có suy nghĩ như vậy.
Bọn họ không biết rằng Lạc Bắc ở cùng với Nguyên Thiên Y, mắt thấy tai nghe rất nhiều điều Nguyên Thiên Y làm. Hơn nữa lại được tôi luyện qua sinh tử cho nên cái uy thế đó biểu hiện hoàn toàn tự nhiên.
“Đúng là quái lạ! Chỉ bằng mấy cái lời nói mà đoạt được khí thế của họ!” Ôn Trữ Hậu nhìn Lạc Bắc đồng thời trong lòng nghĩ vậy. Y lạnh lùng bước lên trước:
- Các ngươi cướp đoạt thảo dược của Tông Chấn có nghĩ tới luật lệ của Thục Sơn không?
Thục Sơn liếc mắt nhìn Ôn Hầu một cái cũng chẳng thèm giải thích:
- Hôm nay các ngươi muốn làm gì thì hãy nghĩ cho kỹ, không cần phải nói nhiều.
- Được! Thái Thúc sư muội đúng là nhanh mồm nhanh miệng...
- Chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng dám gọi ta là sư muội?
Hồng Cảnh còn chưa dứt lời đã bị Thái Thúc cắt ngang.
- Ngươi!
Nét mặt Hồng Cảnh lập tức trắng bệch, đốt ngón tay cũng kêu răng rắc mấy cái:
- Nếu như vậy ta cũng không nhiều lời. Hôm nay chúng ta đánh cuộc với các ngươi. Nếu các ngươi thua thì để lại quả Bích Loa mà tay không cút xuống núi.
Đền lúc này, Huyền Vô Kỳ cũng không rõ rốt cuộc Lạc Bắc, Thái Thúc và đám người của Kinh Thần có chuyện gì. Nhưng thấy Hồng Cảnh khí thế kinh người như vậy khiến cho ánh mắt của Huyền Vô Kỳ vốn kiêu ngạo cũng trở nên lạnh lùng:
- Nếu các ngươi thua thì sao?
- Đây là Huyền Hỏa lôi. Mấy ngày hôm trước chúng ta tu hành mới luyện chế được.
Hồng Cảnh xòe tay để lộ một hạt châu to bằng quả trứng chim bồ câu màu đỏ.
- Một khi ném nó ra, chỉ cầm chạm trúng phải thứ gì nó sẽ nổ tung, bao phủ lôi hỏa trong phạm vi hai trượng. Uy lực của nó không hề tầm thường. Nếu các ngươi thắng, chúng ta sẽ đưa ra bốn viên Huyền Hỏa lôi.
- Ta đồng ý. - Huyền Vô Kỳ lạnh lùng gật đầu rồi nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc:
- Các ngươi thì sao?
- Không chừng sau này còn có người vô công rồi nghề tìm tới chúng ta tranh đâu. Huyền Hỏa lôi mặc dù bình thường nhưng thật ra có còn hơn không. - Thái Thúc cười lạnh:
- Vậy đánh cuộc như thế nào?
- Đơn đả độc đấu hoặc cùng tiến lên đều được. Tùy theo các ngươi. - Hồng Cảnh nheo mắt lại:
- Chỉ cần các ngươi đánh thắng được một người trong chúng ta là chúng ta thua.
- Thật không?
Thái Thúc còn chưa dứt lời, bóng người đã nhòe đi rồi vọt tới bên trái Hồng Cảnh.
Ra tay quyết đoán. Mới nhìn thì Thái Thúc là một cô gái yếu đuối nhưng hành động lại vô cùng quyết liệt.
Lạc Bắc vừa mới hít một hơi tưởng như thấy lại cảnh trước kia Thái Thúc giao thủ với Tông Chấn. Nàng chỉ cần bước một bước là đã tới bên cạnh Hồng Cảnh. Chỉ có điều khác với trước đó là trên tay Thái Thúc còn bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu xanh.
Uy thế của lần này so với lần trước không ngờ lại mạnh hơn. Đồng thời mỗi động tác của Thái Thúc lại mang theo tiếng gió rít.
- Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết?
Ánh mắt của Hồng Cảnh trở nên lạnh lùng, trên cánh tay đột nhiên tỏa ra khí kình màu tím.
Ba tiếng động vang lên, mặc dù y vẫn đứng yên một chỗ nhưng trong nháy mắt đã giao thủ với Thái Thúc ba lần.
Màu xanh và màu tím bùng nổ, Thái Thúc tung người lên rồi lui lại mấy bước. Có điều Hồng Cảnh vẫn không đuổi theo. Trên mặt y, ánh sáng tím lóe lên rồi biến mất, đồng thời sắc mặt trở nên âm trầm:
- Không thể ngờ được các ngươi lại được học ngay Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết.
- Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của Thái Thúc sư muội không ngờ có thể làm cho hai tay tản ra ánh sáng?
Nhất thời Lạc Bắc cũng giật mình. Mặc dù hắn không rõ cảnh giới của pháp quyết này nhưng nhìn tình cảnh đó, khiến cho hắn nhớ lại ngày đấy tu luyện Ma Ha Già La mật pháp. Có điều sau khi đột phá, tay hắn lúc đó tản ra ánh sáng màu vàng. Điều đó chứng tỏ tu vi của Thái Thúc lúc này đã cao hơn Lạc Bắc không phải là ít.
- Hừ!
Nhưng lúc này Thái Thúc cũng không nói gì mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Qua lượt giao thủ vừa rồi thì so với pháp quyết của Thái Thúc, Hồng Cảnh tu luyện chính là Tử Huyền khí quyết. Loại pháp quyết nhập môn này không thuộc về Thục Sơn mà trong các môn phái nào cũng có. Nó so với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết còn thấp hơn mấy bậc. Nhưng chỉ với mới giao thủ, Thái Thúc phát hiện ra tu vi của Hồng Cảnh so với mình tinh thâm hơn nhiều.
Lúc này, cánh tay của Thái Thúc hơi run run, thu vào trong tay áo.
- Chỉ một mình Hồng Cảnh mình chưa chắc đã đánh thắng được.
- Mà nghe y nói lúc trước thì tu vi của ba người kia chắc chắn cũng không hề kém. Chỉ sợ lần này không được tốt cho lắm.
Sau khi hừ một tiếng, sắc mặt của Thái Thúc thay đổi mấy lần.
- Tập trung sức lực đối phó một người.
Huyền Vô Kỳ nhận thấy tình hình không ổn đột nhiên gầm lên rồi vọt về phía Hồng Cảnh.
Miêu Mộc, Công Dược Cẩm Bạch, Lăng Đông Sơn cũng phản ứng rồi nhào tới.
- Tu vi như vậy mà cũng muốn thắng được chúng ta?
Trong tiếng hừ lạnh, Huyền Vô Kỳ chỉ cảm thấy trước mặt mình hoa lên. Hồng Cảnh cũng không để ý tới họ mà vượt qua chặn lấy Thái Thúc. Còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Trữ Hầu đã hừ lạnh rồi vọt tới.
Huyền Vô Kỳ chỉ cảm thấy trước mặt có một tia sáng lóe lên rồi một nắm tay đã tới ngay trước mặt. Y chỉ kịp giơ hai tay chắn lấy rồi cảm thấy hai tay tê dại không còn cảm giác, đồng thời lảo đảo lui lại năm sáu bước mà ngã nhào vào lòng suối.
Miêu Mộc và Công Dương Cẩm Bạch cùng với Lăng Đông Sơn cũng đều bị một quyền đánh trúng ngực, một cước đạp trúng bắp chân và khuỷu tay vào bụng mà ngã nhào ra đất không đứng dậy nổi.
- Lạc Bắc! Ngươi còn chưa ra tay?
Huyền Vô Kỳ ướt đẫm như chuột lột, xấu hổ cùng với giận dữ nhảy lên. Thấy ngay cả Lạn Hàng cũng xông lên mà Lạc Bắc vẫn đứng nguyên, y không nhịn được gào to.
- Tại sao tốc độ tu luyện của họ lại nhanh hơn ta?
Huyền Vô Kỳ không biết rằng Lạc Bắc nhìn thấy Miêu Mộc và Công Dương Cẩm Bạch xông lên, tay chân đều có thanh quang chứng tỏ tu vi tiến nhanh hơn mình thì ngẩn ngơ mà đứng đó. Đợi cho tới lúc Huyền Vô Kỳ rơi xuống nước rồi rống lên Lạc Bắc mới giật mình nhìn lại thì thấy lúc này Thái Thúc đã bị Hồng Cảnh cuốn lấy còn Ôn Trữ Hầu thì một mình đánh bại ba người Huyền Vô Kỳ.
Một tiếng động vang lên, Thái Thúc lại bị bức phải đối đầu với Hồng Cảnh. Hồng Cảnh chỉ hơi nhích người một cái Thái Thúc đã kêu lên đau đớn, sắc mặt trắng bệch hai tay như không nhác lên nổi.
- Một thứ rác rưởi mà cũng muốn ra tay?
Cùng lúc đó Ôn Trữ Hầu đã trúng lưng Lạn Hàng làm cho y lao về phía trước mà chúi xuống đất, trên mặt xuất hiện vài vết máu.
- Dừng tay!
Lạc Bắc đột nhiên nổi giận, huyệt Thái Dương đập thình thịch.
- Làm sao? - Ôn Trữ Hầu khinh thường nhìn Lạc Bắc rồi nói:
- Nếu như nhận thua thì bỏ quả Bích Loa lại.
- Lạc Bắc!
Huyền Vô Kỳ nhảy ra khỏi con suối, hai tay vẫn còn run rẩy gầm lên:
- Nếu ngươi nhận thua thì sau này đừng mong ta gọi ngươi là sư đệ.
- Nhận thua?
Tuy nhiên Lạc Bắc cũng không để ý tới y mà chỉ nhìn bốn người Ôn Trữ Hầu:
- Các ngươi chẳng phải muốn đánh hay sao? Ta đánh với các ngươi.
- Lạc Bắc! Ngươi điên rồi.
Thái Thúc gần như không nhấc nổi hai tay kêu lên. Tuy nhiên điều khiến cho cô giật mình đó là sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc liền giơ tay chỉ:
- Nhưng không phải ở đây mà là đánh ở đó.
Theo hướng chỉ của Lạc Bắc tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Theo hướng chỉ của Lạc Bắc thì đó là một mỏm đá hai bên là vực sâu và vách đá dựng đứng, cao tới cả trăm trượng.
Mới vừa rồi khi mọi người đi lên núi cũng biết chỗ đó chỉ vừa với một người đứng thẳng. Từ xa nhìn lại mọi người cảm thấy ớn lạnh chứ chưa nói tới trên đỉnh núi còn có gió lạnh thấu xương.
Nếu như mà đi trên mỏm đã thì quả thực chẳng khác nào đi trên một con dao hai lưỡi.
- Hắn định phô trương thanh thế?
Chưa một người nào đạt tới cảnh giới ngự không nên vẫn có thể xảy chân rơi xuống thì làm sao dám bước lên đó chứ đừng nói là ra tay.
Trong đầu Hồng Cảnh và Ôn Trữ Hầu lập tức có suy nghĩ như vậy.
Nhưng điều khiến cho họ rung động ngây người đó là sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc chỉ liếc nhìn họ rồi đi tới mỏm đá.
Hắn cứ vậy mà đi thẳng tới chỗ mỏm đá chỉ rộng chừng hai thước, khó khăn lắm mới vừa chỗ cho một người đứng thẳng.
“Sư phụ!”
Hai bên mỏm đá là vực sâu vạn trượng cùng với những cơn gió mạnh thổi tới làm cho Lạc Bắc cảm thấy cứng người. Tuy nhiên tâm của hắn lại càng thêm vững vàng. Trong đầu vang lên câu nói của Nguyên Thiên Y khi đưa hắn tới Cấm địa Tử uyên.
“Sư phụ! Hôm nay đệ tử đấu với người ta. Đứng trên mỏm đá này cũng là khiêu chiến với sinh tử, ể chứng minh với người bình thường rằng tâm của con vững vàng.”
Sau khi hít sâu một hơi, Lạc Bắc lại từng bước đi về phía trước.
- Lạc Bắc sư đệ! Không cần phải vậy.
Khi Lạc Bắc bước lên, Lạn Hàng không nhịn được vội vàng kêu to.
- Lạn Hàng sư huynh! Không có chuyện gì đâu. - Lạc Bắc quay người cười với Lạn Hàng rồi tiếp tục đi tới.
Mỗi bước chân của hắn giống như gõ vào tim của mỗi người.
Trong giây lát Lạc Bắc đã đi về phía trước được thêm mấy trượng.
Không ngờ vừa đi hắn vẫn còn vừa cười được với Lạn Hàng.
Lúc này, nụ cười của Lạc Bắc thể hiện một sự quyết đoán không hề có lấy một chút do dự và kinh hãi. Nó đối với đám người Hồng Cảnh và Ôn Trữ Hầu đúng là một sự miệt thị.
Trong nháy mắt nhiệt huyết của Ôn Trữ Hầu cũng bốc lên đầu.
- Chẳng lẽ tưởng ta sợ sao?
- Ta không tin rằng một tên đệ tử mới nhập môn như ngươi có thể đi lên được mà ta thì không.
Ôn Trữ Hầu cũng đi lên mỏm đá dựng đứng.
Tất cả những người còn lại đều gần như nín thở mà nhìn Lạc Bắc và Ôn Trữ Hầu đang đi lên mỏm đá.
Chợt một cơn gió núi thổi qua khiến cho mái tóc đen của Thái Thúc bay phấp phới.
- Không ổn.
Sắc mặt Thái Thúc trắng bệch. Nàng có thể thấy Lạc Bắc và Ôn Trữ Hầu lung lay mấy cái.
Gió to lại lạnh nhưng sống lưng của Ôn Trữ Hầu lại ướt đẫm mồ hôi.
Khuôn mặt của y đỏ bừng nhìn rất đáng sợ.
Lần đầu tiên khi quyết định bước lên đó là do máu của y sôi lên không còn nghĩ gì nữa. Cái tình trạng đó tới quỷ thần y còn không sợ thì nói gì tới cách vách đá dựng đứng này.
Nhưng chỉ đi được vài bước, dưới những cơn gió núi, lại nhìn cảnh tượng hai bên vách đá, nhiệt huyết của y liền trầm xuống.
Cái cảnh mỗi bước liền kề với sống chết này gây ra áp lực tâm lý rất lớn không phải một người như y có thể chịu nổi.
Trong tình hình như vậy chỉ cần có một chút sợ hãi thì trong nháy mắt nó sẽ xâm chiếm toàn bộ đầu óc.
Chỉ mới bước được hơn mười bước, hai cân của Ôn Trữ Hầu đã bắt đầu run rẩy.
Toàn bộ Nguyên Thần của y dường như phải đối diện với Thiên Ma liên tục rung động.
Sau khi một cơn gió thổi trúng người, vất vả lắm mới đứng vững, Ôn Trữ Hầu phát hiện mình không thể nào tiếp tục bước đi được nữa.
Không có cách nào đi xuống mà Ôn Trữ Hầu cũng chẳng dám cúi xuống nhìn, chỉ biết đứng yên tại đó.
Nhưng không ngờ Lạc Bắc vẫn tiếp tục bước đi.
“Chẳng lẽ hắn không sợ chết hay sao?”
La Phù La Phù - Vô Tội La Phù