Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
hìn dãy núi nguy nga phía trước, tất cả mọi người mặt đều lộ vẻ nghiêm túc.
Núi cao như vậy, nàng bò lên như thế nào a? 555555......
"Các vị tướng sĩ, chúng ta lập tức liền muốn đi qua núi quỷ, chỉ cần leo lên ngọn núi này, rất nhanh liền có thể đến chỗ đóng quân của Thiện tướng quân rồi."
Nhìn thần tình cẩn thận của mọi người...... Chẳng lẽ vừa lúc nãy thần tình nghiêm túc của bọn hắn không phải bởi vì thấy núi này rất cao?
Chúng tướng sĩ bước tiếp từng bước trầm trọng tiến về phía trước.
"To con huynh, vì sao lại gọi là núi quỷ a? Thấy bộ dạng các ngươi nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ có quỷ?" Nàng đúng là một người vô thần luận giả( không tin tưởng vào chuyện quỷ thần), hơn nữa, kỳ thật nếu suy nghĩ một cách nghiêm khắc thì nàng mới hẳn là quỷ đi, từ mấy ngàn năm đến đây, lại không sợ ánh sáng lại không sợ miếu.
To con khinh bỉ nhìn Hạ Phù Dung một cái, "Ngươi cư nhiên tin tưởng quỷ?"
Hạ Phù Dung sửng sốt, người nơi này cư nhiên không tin quỷ? Oa, xem ra tư tưởng cực kỳ tân tiến, đầy đủ cường đại." Vậy vì sao gọi núi quỷ?"
"Bởi vì ngọn núi này là nơi ở của quỷ hồ ly."
Quỷ hồ ly?" Hồ ly các ngươi đều sợ thành như vậy?"
Chúng tướng sĩ vừa nghe đều đã quay đầu nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi không sợ?"
Lời này mới vừa hỏi ra, lại thấy một cái bóng dáng màu đỏ ở giữa rừng núi thoáng một cái đã qua.
" Ưm!" Mọi người đều cả kinh.
Hạ Phù Dung buồn cười nhìn bọn hắn, "Một con hồ ly mà các ngươi sợ thành như vậy?"
Mọi người đều dụng ánh mắt sùng bái đồng thời nhìn chằm chằm nàng. To con cũng dùng một loại ánh mắt như phát hiện bảo bối nhìn nàng nói, "Ngươi đã không sợ, vậy ngươi đi phía trước dẫn đội."
Hạ Phù Dung thoải mái đi ở phía trước, "Kỳ thật không có gì phải sợ, hồ ly cũng không phải là động vật hung mãnh như thế, chỉ cần ngươi không đi trêu chọc chúng nó, chúng nó tự nhiên hẳn không công kích ngươi."
Mọi người bên cạnh nghe Hạ Phù Dung nói thế đồng thời gật đầu, để cho nàng có cảm giác có dũng khí nói chuyện một cách thoải mái.
Đang nói, đột nhiên cảm giác một bóng dáng lấy tốc độ nhanh vô cùng trước mắt thoáng một cái đã qua.
"A!" Chỉ thấy mọi người sau lưng nàng sợ hãi rống một tiếng, nhảy lên cách xa nàng vài thước.
Làm sao vậy? Trong lòng Hạ Phù Dung cả kinh, chẳng lẽ nàng hiện nguyên hình rồi hả?!
Quơ quơ não đại, Hạ Phù Dung miên man suy nghĩ. Cảm giác giống như có chỗ nào không đúng, lại không biết là ở đâu nào.
Hạ Phù Dung xem To con, chỉ thấy To con trừng to mắt như mắt trâu, giống như không đem con mắt trừng rơi ra ngoài thì sẽ không bỏ qua.
" To con huynh, ánh mắt của huynh làm sao vậy?" Đột nhiên phát giác trên đầu mình có một đám qua đen vừa bay qua, khẩn trương bổ sung thêm, "Các ngươi vì sao đều có biểu tình như vậy?"
To con run rẩy run rẩy hơi hơi vươn ra ngón trỏ, chỉ vào đỉnh đầu của Hạ Phù Dung. Nàng đưa tay sờ, một cái gì mà lông lại dài.
Hồ ly?!
Hạ Phù Dung cầm lấy cổ nó, nhẹ nhàng đem nó tóm xuống. Nhất thời trước mắt sáng lên, hồ ly đẹp quá!
Nó toàn thân trắng muốt, không một tia tạp sắc, con mắt đen tuyền dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm tỏa sáng. So sánh hai màu đen nhánh cùng trắng muốt, xem ra càng thêm đáng yêu.
Hạ Phù Dung nhẹ nhàng vuốt ve nó, nó cực kỳ dịu ngoan tùy ý nàng vuốt ve, cảm thấy kỳ quái, đây là hồ ly hoang dại, như thế nào lại không sợ? Bất quá không thể phủ nhận, nàng cực kỳ thích nó.
Đem nó ôm vào trong ngực, Hạ Phù Dung quay đầu, phát hiện mọi người giống như đứng hình ở tại nơi đó luôn.
Hạ Phù Dung cười cười, "Đi thôi." Cũng không quản bọn hắn, trái lại tự đi về phía trước, có thể là bọn hắn đối hồ ly rất không hiểu biết đi, tưởng rằng là loại động vật đáng sợ. Con hồ ly trắng ngủ ở trong lòng nàng, nó đang thoải mái mà híp mắt xem nàng, thấy thế nào nó đều có vẻ mang theo một loại khí tức tà mị, hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, nghĩ ra lý do này cũng không giả. Hạ Phù Dung cười sờ sờ lông trên đầu nó, thật sự thật thoải mái.
"Ngươi tên là gì?"
"Hu hu ~~"
Không để ý đến tiếng kêu kỳ quái của nó, nàng trái lại tự nói xong, "Gọi ngươi đầu heo có được không?"
Nó mạnh nhe răng, động tác của nàng bị kiềm hãm. Hạ Phù Dung nhìn thấy răng nanh, vừa nhỏ vừa dài, có chút giống như sói, mà so với sói càng thêm sắc bén. Trong lòng nàng có chút bỡ ngỡ, chẳng lẽ hồ ly này không phải hồ ly kia?(--||||)
Mọi người ở phía sau cũng tiếp tục đi theo nàng, bất quá đều vẫn duy trì khoảng cách vài thước xa.
" To con huynh." Hạ Phù Dung có chút bất an hô.
"Thật không có việc gì?" To con đi đến bên cạnh nàng, từ trong hơi thở hắn đều cảm giác được sự sợ hãi, nhưng hắn lại như cũ đi tới bên cạnh nàng, một trận lo lắng ở trong lòng.
"Đây gọi quỷ hồ ly?"
To con làm như nhìn ra nàng căn bản là không biết hồ ly này, vì thế giải thích nói, " Uh. Nó còn có tên là yêu hồ, lấy việc hút máu tươi mà sống." Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, "Kịch độc."
Hạ Phù Dung cảm giác được toàn thân huyết dịch đều nhanh muốn đông lại, hút máu? Có kịch độc? Xem ra nó quả thực không phải hồ ly mà nàng biết rõ.
"Kịch độc? Nó còn có độc?"
" Đúng vậy, ngạch nghe người ta nói đã từng có người ở tại núi này, một lần chăn trâu, gặp được một con hồ ly hỏa hồng, hồ ly cắn con trâu một nhát liền té trên mặt đất chết đi a. Người nọ thừa dịp hồ ly đang liếm máu liền chạy trốn, lập tức chuyển nhà rời đi."
"Hỏa hồng hồ ly? Liền là loại mà trước nhìn đến quá đi?" Một nhát cắn có thể độc chết một con trâu, quả nhiên cực kỳ khủng bố. Hạ Phù Dung xem xem con hồ ly trong lòng, may mắn nó là màu trắng.
"uh, nơi này hồ ly phân rất nhiều loại, màu sắc càng rực rỡ, độc tính càng nhỏ, màu sắc càng nhạt......" To con nói về sau lập tức im miệng rồi.
Hạ Phù Dung hiện tại thật muốn thét chói tai bắt nó vứt đi rồi bỏ chạy, thuần trắng! Nó là thuần trắng nha!!
Tâm khóc nàng đều có, run rẩy nhìn về phía nó, phát giác nó chính đang khép hờ mắt suy nghĩ, lấy một loại ánh mắt sắc bén mà nàng chưa bao giờ thấy quá nhìn chằm chằm To con, ánh mắt độc ác như vậy khiến người sợ hãi, để cho nàng đều vì cái này ngẩn ra. Vừa mới làm sao có thể cảm thấy được nó đáng yêu a? Rõ ràng là cực kỳ khủng bố a!
Khí Phi Không Dễ Làm Khí Phi Không Dễ Làm - Tương Tương Ngọc Nhân