N
ó khoanh chân ngồi xuống giường, vừa ngáp vừa nói:" Tính thế nào? Thế nào thì kệ thế đó! Dù sao bên đấy vẫn còn Chris lo liệu mà!" Dania trầm mặc một lúc rồi nói:" Sau chuyến đi này bọn mình quay lại đó một chuyến đi, ít nhiều gì cũng phải xem tình hình chút. Dù sao chúng ta cũng là người đứng đầu!" Nó đưa ngón trỏ lên lắc lắc:" No, no, chúng ta chỉ là trợ lí!" Nastia ngắt lời:" Trợ lí gì chứ? Con dấu Sứ Mệnh cũng do bọn mình quản rồi!" Nó lại ngáp, uể oải đáp:" Được rồi, đi thì đi, dù gì việc học hành bên này cũng không đáng lo ngại! OK vậy đi!" Sau khi ra khỏi phòng, Dania kéo hai đứa kia lại, nói thầm:" Hai cậu có thấy Sophia rất lạ không?" Nastia trầm ngâm:" Nói đúng! Dạo này tớ thấy nó lạ lắm. Ngủ nhiều, hay ngáp, có vẻ mệt mỏi, nó che giấu kĩ lắm nhưng tớ vẫn nhìn ra được!" Mia xen vào:" Có khi nào nó có bệnh gì đó mà không nói bọn mình biết?" Nastia cùng Dania ngẩn ra. Lẽ nào lại thế? Gật đầu nhìn nhau, ba đứa nó rón rén quay lại phòng Sophia. Lại nói, ngay khi 3 đứa kia ra ngoài, nó liền vội vàng xuống giường, chạy đến lục tủ. Nó khó khăn lôi ra một lọ thuốc, dốc ra tay vài viên rồi không cần nước mà cứ thế uống vào. Nó ôm ngực, ngồi tựa vào tủ, thở dốc. Ba đứa kia vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh này, bọn nó lại vội vã xông vào. Nó sợ hãi nhìn 3 đứa kia. Mia chất vấn:" Sophia, mi bị sao vậy hả?" Nó cười gượng, cố đứng dậy từ trên đất, nói:" Không sao, ta không bị sao hết á! Ta ổn mà!" Nói xong, như để chứng minh thêm, nó còn xoay một vòng nữa. Dania ngờ vực nhìn nó:" Thật không sao chứ?" Nó gật đầu thật mạnh. Nhìn nó dò xét một hồi 3 đứa kia mới chịu rời đi. Nó ngồi phịch xuống giường, vuốt ngực thở phù phù. Hú hồn!