Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
ệnh viện buổi tối rất yên tĩnh, cũng không tiện nói chuyện.
Nghiêm Khuynh hỏi cô: “Em ăn cơm chưa?”
Cô lại dùng vẻ mặt ngây ngốc gật đầu, như thể vừa bước ra trong mộng, “Em ăn rồi.”
“Anh chưa ăn.” Nghiêm Khuynh cau mày, làm bộ đói không chịu nổi, sau đó thản nhiên kéo tay cô đi xuống cầu thang.
“Đi đâu vậy?” Cô vẫn không theo kịp nhịp điệu của anh.
“Ăn cơm.” Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cứ như nhìn một kẻ ‘lang tâm cẩu phế’…
Khoan đã, một kẻ?
Lí trí của Vưu Khả Ý quay trở về trong nháy mắt, “Chờ đã, vẻ mặt anh như thế là ý gì đây?”
“Ghét bỏ.” Anh nói một cách rất bình tĩnh, “Bạn trai từ ngàn dặm xa xôi tới tìm em, còn nói với em rằng mình đói bụng, kết quả em lại thờ ơ. Anh chủ động kéo em đi mời anh ăn cơm, em còn hỏi anh làm gì.”
“!!!” Trông cô cứ như bị kích động.
Nghiêm Khuynh nghĩ cuối cùng cô cũng tự thấy đuối lý, thế nên cho Vưu Khả Ý một bậc thang đi xuống, tốt bụng nhắc nhở: “Em nói đi.”
Cuối cùng cô lại mặt đỏ tai hồng mở miệng hỏi, “Vì sao lại là em mời?”
“…”
Ban đầu Nghiêm Khuynh hơi khựng lại một chút, sau đó vừa kéo cô vừa lắc đầu, mỉm cười nói: “Vưu Khả Ý, quả thật hai chúng ta không cùng một tần số.”
Câu nói này không nhanh không chậm, rõ ràng là trách cứ, thế mà lại có vẻ tự đắc thản nhiên, vui thú.
Vưu Khả Ý đi tới hỏi anh: “Không ở chung một tần số, vậy sao anh lại vui như thế?’
Lần này, Nghiêm Khuynh lại vứt cho cô một câu trả lời với vẻ nho nhã rằng: “Trang Tử không phải cá, nào biết niềm vui của cá đây.”
Cô há hốc miệng, sau lặng lẽ khép lại.
Nghiêm Khuynh hỏi: “Em nghĩ gì vậy?”
Cô thở dài, vừa lắc đầu vừa nói: “Em đang nghĩ, thật ra lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.”
Nghiêm Khuynh cúi đầu cười thành tiếng, đưa tay xoa tóc cô, lúc vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, nhìn thấy phố xá đèn đuốc sáng trưng, bỗng nhiên rất muốn ôm Vưu Khả Ý vào lòng.
Cạnh bệnh viện có một khu phố ăn uống, bữa tối của Nghiêm Khuynh sẽ được giải quyết ở đây.
Hình như khi thân phận và ở với những người khác nhau, từ lúc Vưu Khả Ý quen biết anh tới nay, luôn thấy anh làm những chuyện rất khác biệt. Chẳng hạn như sự kết hợp hoàn mỹ giữa áo thun và áo măng tô, như khi đang tự bôi thuốc băng bó trong căn nhà cũ nát bẩn thỉu ở thành Bắc, hay như lúc này đây, ngồi tại cái bàn nhỏ đầy dầu mỡ… ăn mì cay.
Vưu Khả Ý ngẫm nghĩ một chút, chống cằm hỏi anh: “Nghiêm Khuynh, anh có thấy chuyện tụi mình yêu nhau đặc biệt lắm không?”
Anh thổi phù phù cho một đũa mì lẩu cay vào miệng, vừa thô kệch vừa không lịch sự, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Đặc biệt thế nào?”
“Người ta toàn hẹn nhau đến những nhà hàng lãng mạn có không khí, xem phim trước hoa dưới trăng gì đó, thế mà chúng ta lại toàn gặp ở khu ăn uống, hoặc phố hàng vặt.” Cô ngồi gần hơn một chút, nhìn anh, “Anh có thấy không giống người khác hay không?”
Nghiêm Khuynh lại mở miệng to và một đũa mì, vừa ăn vừa hờ hững nói: “Sao lại không giống, chẳng phải toàn ăn ăn uống uống thôi sao?”
Vưu Khả Ý cứng họng, nhưng nghĩ lại, lại thấy cũng có vài phần đạo lý.
Ăn mì xong, anh lại muốn ăn bánh nướng, vừa đi dọc con phố, vừa ngắm cảnh đêm với cô.
Vưu Khả Ý nghĩ đến một đề tài, tên là ‘Thích hay không trả lời mời thật nhanh’, giúp cho hai người đang yêu hiểu sở thích của nhau hơn. Vì thế cô hỏi Nghiêm Khuynh: “Anh thích xem phim không?”
“Không thích.”
“Đọc tiểu thuyết?”
“Không thích.”
“Xem biểu diễn?”
“Không thích.”
“Chơi game?”
“Không thích.”
“Đánh mạt chượt?”
“Không thích.”
Sao cái gì cũng không thích cả vậy? Khuôn mặt cô rất suy sụp.
“Vậy thì… Leo núi? Nhảy bungee? Du lịch?” Cô vắt hết óc nghĩ, cuối cùng cũng bỏ cuộc, “Vậy anh nói cho em biết anh thích làm gì đi?”
Nghiêm Khuynh nghiêng đầu hờ hững nhìn cô một cái, “Anh thích chém người.”
“…”
Đáp án này quá kinh khủng, trái tim bé nhỏ của Vưu Khả Ý không thể chịu nổi.
Sau đó anh Nghiêm nhà cô nhanh chóng kéo khóe môi, “Đùa thôi. Em hỏi anh thích gì sao?”
Anh giả vờ suy nghĩ một lát, khẽ nhíu mày, sau đó đột nhiên nảy ra ý gì đó, thoáng chốc thả lỏng chân mày, đến khóe mắt cũng hấp háy ý cười.
Nghiêm Khuynh ghé tới tai cô, giọng khe khẽ: “Vậy em nghe cho kĩ…”
Vưu Khả Ý gật gật đầu, cực kì chờ đợi, dỏng tai lắng nghe, sau đó lại thấy anh kéo dài câu hỏi kia: “Anh thích gì à…”
Nói mau đi chứ!
Nói mau nói mau!
“Vậy anh nói cho em biết, anh thích—” Cuối cùng cũng chờ được ba chữ không nhanh không chậm, “Vưu Khả Ý.”
Cô lập tức đỏ mặt, hai gò má như bị người ta tô màu, hồng rực như đào đầu xuân, đỏ rực rỡ đến nao lòng người. Còn miệng thì cứ inh ỏi: “Anh trêu em! Anh trêu em anh trêu em anh trêu em…”
Đã thế Nghiêm Khuynh còn nghiêm túc chau mày như thật, tỏ ra rất thất vọng, “Em không thích đáp án này?”
Cô chu miệng.
Thích, đương nhiên là thích rồi, thế nhưng cô đâu cần câu trả lời này chứ…
“Vậy sau này anh không thích nữa.” Anh biết sai là sửa, cực kì nghe lời.
Vưu Khả Ý đánh một cái vào chính giữa cánh tay anh, cả giận nói: “Không cho!”
“Không cho anh thích?” Nghiêm Khuynh vẫn một bộ rất nghiêm túc, “Anh biết rồi, không thích, không thích nữa là được mà.”
Vưu Khả Ý túm chặt, lắc tay anh kéo qua kéo lại, “Không! Cho! Không! Thích!”
Cuối cùng anh cũng bật cười, ở trên cây cầu rực rỡ sắc màu, kéo cô vào lòng, cuối cùng đi về phía trước mấy bước.
Ven đường có người ngược xuôi, xe cộ như thoi đưa, ánh đèn sáng rực.
Trên đầu có bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, tầng mây dày đặc.
Ở nơi đây, tại thành phố xa lạ này, đột nhiên anh bắt đầu có một ảo giác, như thể thật ra anh chẳng khác gì người bình thường cả. Anh chẳng cần phải băn khoăn điều chi, cũng chả phải lo lắng cho tương lai, có thể ôm người bên cạnh vào lồng ngực mình một cách thật quang minh chính đại, không màng đến ánh mắt người khác.
Anh cũng có thể nói đùa vài câu vừa nhẹ nhàng lại vừa thú vị.
Anh cũng có thể dùng ánh mắt xấu xa để trêu người con gái mình thích, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô.
Anh cũng có thể làm một vài chuyện thoạt nhìn thì có vẻ lãng mạn nhưng thật ra lại chả có tí đầu óc gì, như giây phút này chẳng hạn, trên cây cầu người đến người đi này, ôm cô, sau đó lại nói những lời, dù không thực tế, nhưng hoàn toàn thốt ra từ tận đáy lòng.
Anh nói: “Vưu Khả Ý, anh chưa bao giờ cảm thấy nếu mình là một gã côn đồ thì có vấn đề gì, thậm chí đôi lúc còn nghĩ, chỉ cần không đi vào con đường như cha mình, thật ra cứ đánh đánh giết giết cả đời thế này cũng chẳng có gì không tốt.”
“Nếu có ngày phải chết, chết thì chết thôi, dù sao cũng chẳng có gì đáng phải bận lòng. Còn nếu may mắn sống tốt, vậy cứ thế mà sống, dù sống thế nào thì anh cũng chỉ thế này thôi, không khá lên, cũng chẳng thể tệ hơn nữa.”
“Anh cảm thấy cuộc đời như thế là tự do, làm chuyện mình muốn, không phải suy nghĩ ngày mai sẽ ra sao.”
Trên con phố ầm ĩ như vậy, xe cộ ầm ĩ như thế.
Vậy mà Vưu Khả Ý vẫn nghe rất rõ ràng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp của anh rõ mồn một.
Anh nói: “Nhưng sau khi được ở bên em, có một ngày anh bỗng quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà tự hỏi bản thân, m* nó, trước đây mình đã sống cuộc đời thế nào?”
“Anh không ngại, anh không sợ, anh không lo lắng, anh bất kể.” Nghiêm Khuynh cười, lồng ngực cũng run run lên khiến cả người cô cũng rung theo, “Nhưng khi anh tự hỏi chính mình, còn em thì sao?”
Giờ phút này, cô nghe người đàn ông trước mặt mình đang chủ động thẳng thắn nói lên nỗi lòng của mình.
“Anh tự hỏi chính mình, em bằng lòng sống cuộc đời trôi nổi lênh đênh cả đời với anh sao, cuộc sống chỉ biết qua hôm nay chẳng hay ngày mai ra sao, luôn phải lo lắng bất an, mọi lúc mọi nơi, phải chấp nhận một sự thật là có khi người chồng của mình đã chết rồi. Anh biết em sẽ nói không để ý, thế nhưng nghĩ tới những tháng ngày sau này, anh không thể không để ý. Anh sợ, sợ có ngày nếu mình thật sự gặp chuyện không hay, em sẽ phải làm sao?”
Nói tới đây, đột nhiên anh mất tiếng, vòng tay ôm cô khẽ run lên.
Vưu Khả Ý thì thào gọi tên anh: “Nghiêm Khuynh?”
Mãi một lúc sau, anh mới ừ một tiếng.
Anh hơi tách khỏi cô, sau đó cúi đầu nhìn thật sâu vào đáy mắt Vưu Khả Ý, nói từng chữ rõ ràng: “Vưu Khả Ý, những lời này ngày đó anh vẫn chưa nói hết, hôm nay muốn nói cho em nghe.”
“Hãy chờ anh, chờ anh một thời gian, anh muốn để em nhìn thấy con người anh không như thế nữa.”
“Anh muốn cho em một cuộc sống không như vậy nữa.”
Đó không phải là một cuộc đời lăn lộn, không phải sống cuộc đời đập phá rối loạn này với anh. Anh thật sự muốn trở thành một người không giống mình, rời xa những thứ hỗn loạn kia, rời xa tầng đáy xã hội nơi luôn bị người khác kì thị không dám nhìn mặt trời này.
Anh muốn được ra ngoài, muốn có những tối như hôm nay, có thể nắm tay em đến mọi nơi em muốn, bất kể ai xuất hiện trước mặt chúng ta, em cũng không phải xấu hổ hay lo lắng buông tay anh trong vô thức.
Anh muốn bảo vệ em, trở thành một người có khả năng che mưa chắn gió.
Anh muốn trở thành loại người mà hai mươi lăm năm trước đây luôn không muốn trở thành.
Một người bình thường
Là một người dù bình thường, nhưng có thể đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, được ngồi ngay đứng thẳng, cho dù không thể thật giàu có nhưng ít nhất cũng bảo đảm cho em không phải lo cơm áo.
Năng lực ngôn ngữ của Nghiêm Khuynh không đuổi kịp tốc độ suy nghĩ của anh.
Trong đầu anh có rất nhiều điều muốn nói, là những lời tâm tình kì lạ như tụi thanh niên choai choai nói xằng xiên trong độ dậy thì, thế nhưng giờ phút này, lại như một vòi nước hư, dâng trào mãnh liệt lộ ra tấm lòng của anh.
Thậm chí anh có phần nói không nên lời, hơi nghẹn ngào.
Anh chỉ có thể thấp giọng thì thầm, lặp đi lặp lại với cô: “Vưu Khả Ý, chờ anh, chờ anh.”
Rốt cuộc ngày đó có xa không, anh cũng không biết.
Thế nhưng chỉ cần cô nguyện ý chờ, anh sẽ dùng tất cả sức lực của mình để đổi lấy ngày đó.
***
Nếu nói cuộc đời của một người luôn có vài ký ức giống như truyện cổ tích, thì với Vưu Khả Ý mà nói, giây phút này là một trong những ký ức cổ tích nhất của cô.
Vì trong buổi tối hôm ấy, khi Nghiêm Khuynh vừa nói những lời ấy xong, bầu trời đêm bất ngờ đổ tuyết.
Tuyết ấy không rơi nhiều như lông ngỗng trong phim thần tượng, cũng chả phải lả tả đầy đất mà là một cơn mưa lẫn tuyết hiếm có ở một thành phố phương Nam, rất lạnh cũng rất ẩm ướt, chẳng đẹp chút nào.
Nhưng thế thì sao chứ?
Vành mắt cô ươn ướt, ôm người đàn ông trước mặt thật chặt.
“Em chờ anh.”
Cô lặp đi lặp lại câu nói ấy: “Nghiêm Khuynh, em chờ anh mà.”
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau