Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 42
I
sabell. Anna. Josy. Dần dần rồi tất cả đều có ý nghĩa. Tại sao lúc đấy Isabell lại giữ được bình tĩnh đến như thế, khi Josy biến mất. Tại sao cô ấy có vẻ ít bị cảm xúc đè nặng hơn ông nhiều. Cô ấy đã có thể tiếp tục đi làm mà không có vấn đề gì trong khi ông phải nhượng lại phòng khám bệnh của ông. Lúc trước, ông luôn luôn ngưỡng mộ sức mạnh của cô ấy. Nhưng có lẽ người ta cũng có thể cho đó là sự lạnh lùng về mặt tình cảm?
Suy nghĩ của Viktor lan đi khắp mọi hướng. Khi ông nhìn lại, cô ấy thật ra đã không thật sự thương tiếc đứa con duy nhất của cô ta. Không như ông. Và cô ấy có thật sự tìm thấy Sindbad không hay là cô ấy đã vào trại nuôi thú để nhận một cái thay thế cho Josy? Nói chung là ông có biết rõ vợ ông không? Thế nào đi nữa thì bây giờ, trong giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời ông, ông không thể liên lạc được với cô ấy.
Cô ấy đã gửi Anna đến van Druisen.
Và rồi còn vụ tiền nữa.
Viktor khởi động máy tính trong phòng khách, để vào trang ngân hàng của ông trong Internet. Có thể là thật hay không? Isabell có vét sạch tài khoản chung của hai người hay không? Cô ấy có đồng lõa với Anna để làm cho ông phát điên lên hay không?
Lúc vừa muốn mở Microsoft Internet Explorer, ông chợt nhìn xuống thanh tác vụ ở phía dưới của máy tính. Hoàn toàn bối rối, ông rê chuột xuống phía dưới. Nhưng kết quả vẫn như vậy.
Tất cả các biểu tượng đã bị xóa sạch.
Ông bật Windows Explorer qua thanh khởi động, nhưng cũng cùng một hình ảnh ở đây. Máy tính ông trống rỗng. Không còn một tập tin nào trên toàn ổ cứng.
Có ai đó đã bỏ ra nhiều công sức để xóa tất cả ghi chú, tài liệu và hồ sơ bệnh nhân. Cuộc phỏng vấn được bắt đầu đã bị tẩy sạch và ngay đến cái sọt rác mà những tệp tin bị loại bỏ thường được lưu trữ lại ở trong đó sau khi bị xóa đi, cũng trống rỗng.
Từ bàn viết, Viktor đứng dậy nhanh đến mức chiếc ghế da ngã bật ra sau và đổ ầm xuống cạnh giá sách. Đã đến lúc rồi. Thời gian gọi điện thoại dứt khoát đã qua rồi. Và tài khoản thì có thể chờ đấy.
Viktor cầm lấy khẩu súng ngắn mà Halberstaedt đã đưa cho ông, mở khóa an toàn và rồi nhét nó vào túi trong của chiếc áo choàng Goretex không thấm nước của mình. Ông có thể sẽ rất cần đến nó.
Bây giờ.
Nếu như ông đi bộ chiến đấu xuyên qua cơn bão để vào làng, nơi ông hy vọng có thể tìm thấy hai điều:
Những câu trả lời và Anna Spiegel.