Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 71 72: Đối Sách
T
rong nửa năm qua, Lô Tuấn, Lô Nghĩa tăng cường thu nhận thủ hạ. Lại được Diệp Không dạy cho thủ đoạn vơ vét của cải ở thế kỷ 21 đó là tổ chức đánh bạc, nhúng tay vào làm lũng đoạn sản xuất.
Hiện tại Lô gia nằm ở thành Bắc, tuy không thể so sánh được với Diệp phủ nhưng cũng là đại viện rất lớn, chỗ ở rộng rãi, còn có cả nha hoàn, người hầu. Nghiễm nhiên trở thành phú hộ trong cái xóm nghèo.
Diệp Không cũng không bóc Ẩn thân phù ra đi vào trước cửa Lô gia. Ẩn thân phù vẫn còn tác dụng hắn liền dạo quanh Lô gia một vòng nhìn xem có người theo dõi huynh đệ Lô gia hay không?
Phạm Cửu Long không coi huynh đệ Lô gia vào đâu, tại hắn nghĩ võ công hai huynh đệ này đều rất kém, chẳng qua là dựa vào Diệp Không, chỉ cần tiêu diệt Diệp Không thì đối phó với huynh đệ Lô gia dễ như trở bàn tay. Thế nên hắn không phái người theo dõi Lô gia.
Diệp Không dạo quanh một vòng thấy không có gì bất thường liền móc một trương Xuyên tường phù dán lên tường của Lô gia, Diệp Không xuyên tường đi qua.
Xuyên tường phù cũng là một trong những loại phù chú rất thuận tiện. Trong truyền thuyết Mao Sơn đạo sĩ rất hay dùng, những lá bùa này tuy không thể so sánh được với linh phù nhưng cũng có rất nhiều công dụng. Diệp Không không dám truyền lung tung, ngoại trừ Lô Cầm thì hắn không có ý định truyền cho ai cả.
Nếu để cho loại người bất lương học được thì lại phản lại tác dụng, chúng có thể dùng để trộm vặt, hay móc túi, tùy ý tiến vào nhà người ta mà phóng hỏa, giết người, trêu ghẹo nữ nhân mà không để lại tung tích.
Diệp Không tuy là lưu manh nhưng hắn không có những sở thích này. Nếu như người khác không gây chuyện với hắn, hắn cũng không tự nhiên giết người. Về phần nữ nhân những cái gì bắt buộc lấy đều không có ý nghĩa. Thế nhưng khi có cơ hội thì hắn cũng không bỏ qua, dù sao hắn cũng không phải là người tốt, không đùa nghịch không phải là bản chất của hắn.
- Oa! Tiểu Cầm đang tắm, ta phải nhìn một lát!
Diệp Không đứng nhìn trộm Lô Cầm đang ngâm mình trong bồn nước liền rúng động trong lòng.
- Oa! Trắng quá, đẹp quá thật không thể ngờ rằng mới hai năm trước còn là một tiểu nha đầu khô quắt, thế mà bây giờ vóc dáng lại đẹp thế. Chừng hai năm nữa không phải là càng đẹp hơn sao?
Lô Cầm không hề biết có một nam nhân đang đứng tròn mắt xem nhìn nàng, nàng đang ngâm mình trong bồn nước nóng nhắm đôi mắt dễ thương lại khoan khoái thốt lên:
- Thật là thoải mái quá!
Tiểu nha đầu có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, lại bị nước nóng trong bồn bốc lên cho đôi gò má nàng hồng lên. Đôi hàng lông mi dài, cong vút khép hờ lai mang theo những hạt nước rung rung. Cái làm rúng động lòng người nhất chính là nốt ruồi xinh xắn dưới đôi môi mỏng của tiểu mỹ nhân.
Tiểu Cầm ngồi trong cái bồn tắm khá sâu, Diệp Không đứng ở xa nhìn không thấy, đành rón rén đi lại gần bên bồn tắm.
Oa!
Diệp Không nhìn trong bồn nước dập dờn thấp thoáng thấy một đám lông nhỏ hắn liền nuốt nước bọt ừng ực.
- Ừng ực!
- Ai!
Tiểu Cầm nghe thấy tiếng nuốt nước bọt liền cả kinh quát lên.
Diệp Không không giám đáp lời, cả kinh liền trốn đi trong lòng tự chửi mình:
- Sóng to gió lớn đã từng trải qua, thế mà nhìn thấy tiểu nha đầu kia tắm lại nuốt nước bọt ừng ực. Chẳng phải trước kia lão tử cũng từng xem những chuyện như vậy mà cũng chưa từng nuốt nước miếng bao giờ cả!
Diệp Không chuồn ra khỏi phòng Tiểu Cầm đi vào phòng khách. Lúc này huynh đệ Lô Tuấn, Lô Nghĩa cũng đang ở đó, thấy vậy Diệp Không liền bóc cái bùa Ẩn than phù ra, lá bù vừa bóc xuống thân hình của hắn liền hiện ra.
Huynh đệ Lô gia đều biết hắn có thuật ẩn thân, thế nhưng thấy hắn bất ngờ xuất hiện cũng không khỏi giật mình, hoảng sợ. Sau khi trấn tĩnh lại cả hai liền chạy đến thi lễ.
- Bát thiếu gia quả thật bản lãnh hơn người, lên trời, xuống đất không gì không làm được. Chúng ta thật bội phục, bội phuc!
- Bát thiếu gia sống lâu muôn tuổi, tiên phúc vĩnh hưởng.
Diệp Không vung tay lên cái thì cái Ẩn thân phù bốc cháy thành một đốm lửa, hắn phủi tay rồi ngồi xuống mới lên tiếng:
- Những điều hai ngươi vừa nói chắc cũng có một số người muốn nghe. Nhưng với ta thì không có tác dụng đâu. Ngươi nói ta lên trời, xuống đất chắc là chê ta công lực không đủ để có thể phi hành đúng không? Còn ngươi nữa, nói ta sống ngàn năm, vạn năm ngươi nói ta sống lâu muôn tuổi chẳng phải có ý nói ta là con rùa đen đúng không?
Lô Tuấn, Lô Nghĩa bị hắn mắng đã quen thành mặt dày rồi nên vẫn cười ha ha rồi ngồi xuống nói tiếp:
- Đúng thế, đúng thế! chúng ta muốn mình giống như bông cải Thanh Liên. Nghe tiếng mắng của Bát thiếu gia mới phát triển, tiếng mắng của bát thiếu gia là đất, là sương, là phân bón...
- Được rồi, được rồi! Ta sợ các ngươi rồi! Nào là đất, là sương rồi đến phân các ngươi cũng nói ra được.
Diệp Không cười mắng vài câu rồi mới thấp giọng nói ra:
- Bây giờ ta sẽ nói với các ngươi chuyện chính.
Chỉ một lát sau Lô Nghĩa ngẩng đầu lên nói:
- Bát thiếu gia, tên mập họ Phạm đó mời Bát thiếu gia chắc chắn là không có hảo ý, Bát thiếu gia ngàn vạn lần đừng trúng gian kế của huynh đệ hắn.
Lô Tuấn trầm ngâm một hồi cũng nói:
- Ta cũng hiểu tâm địa của Phạm Cửu Xà. Cho dù lúc ở Tàng Xuân lâu hắn không động thủ, xem ra đến lúc đó Bát thiếu gia không đi bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
- Thế bây giờ phải làm sao? Chi bằng chúng ta ra tay sớm, cứ theo chân bọn hắn rồi tính.
Giờ đây huynh đệ Lô Tuấn, Lô nghĩa đã cùng hội, cùng thuyền với Diệp Không. Vinh hoa phú quý mà bọn hắn đang hưởng cũng là do Diệp Không cho bọn hắn. Nếu bây giờ Diệp Không trở mặt bọn hắn cũng không thể trở lại làm tiểu vô lại như ngày trước được nữa, ngoài con đường chết thì chúng không còn con đườg nào để đi cả.
- Tính như thế nào? Không được.
Lô Tuấn lắc đầu nói tiếp:
- Chưa cần nói đến Phạm Cửu Xà. Chỉ riêng Phạm Cửu Long thì võ công của hắn đã rất cao cường rồi, thủ hạ của chúng lại nhiều. Hơn nữa mấy ngày hôm nay chúng đã có chuẩn bị rồi. Bây giờ cho dù chúng ta dốc sức liều mạng thì cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả.
Lô Nghĩa sốt ruột đi tới đi lui nói:
- Thế này không được, thế kia cũng không được? thế chẳng lẽ chúng ta ngồi trong nhà khoanh tay chờ chết sao?
- Lô Tuấn, ngươi nói rất có lý.
Diệp Không vỗ vai Lô Tuấn khen ngợi. Một thiếu niên mười bốn tuổi đi vỗ vai một thanh niên hai mươi mấy tuổi thì nhìn rất phản cảm, rõ ràng cả ba người đều thấy không ổn. Bất kể là cái gì, từ thân phận, mưu kê, năng lực thì Diệp Không đều hơn hẳn bọn hắn. Nhưng Lô Tuấn bị vỗ vai trong lòng cũng có chút bất phục.
Lô Nghĩa vốn cũng chẳng thông minh gì nhưng chợt nói ra:
- Bát thiếu gia hôm nay đến đây thì chắc chắn đã có chủ ý rồi.
- Ha ha, Lô Nghĩa ngươi cũng không tệ ah!
Diệp Không cười rồi kéo huynh đệ Lô gia lại. Ba cái đầu chụm vào nhau. Chỉ thấy sau khi Diệp Không nói xong gương mặt hai huynh đệ Lô gia rạng rỡ hẳn lên.
Lô Nghĩa nghe xong ánh mắt sáng ngời nói:
- Kế này rất hay! Giết sạch huynh đệ họ Phạm thế là từ nay thành Nam Đô là của chúng ta.
Thế nhưng Lô Tuấn lại có chút suy nghĩ, cau mày nói:
- Nếu cứ như vậy thì Bát thiếu gia vẫn phải đi phó ước vơi Phạm Cửu Xà. Chỉ sợ tên Phạm Cửu Long cùng đường làm bậy thì chẳng phải lúc đó Bát thiếu gia sẽ gặp nguy sao?
- Đúng vậy! chuyện này Bát thiếu gia phải tìm cách hóa giải không nên mạo hiểm như thế.
Lô Nghĩa cũng phát giác trong chuyện đó có gì không ổn.
Diệp Không cười lạnh nói:
- Trên đời làm có chuyện không phải mạo hiểm sao? Đi ra khỏi nhà cũng đề phòng xe đụng mà. Nếu như Phạm Cửu Xà muốn liều mạng thì ta cũng chỉ còn cách tử chiến với hắn một phen thôi.
Mặc dù Phạm Cửu Xà đã luyện tới luyện khí tầng ba và Diệp Không chỉ mới đạt đến luyện khí tầng hai. Nhưng hắn đã từng luyện Ngũ Hành Thăng Thiên Kinh vẫn có thể ngang ngạnh chiến đấu với luyện khí tầng năm. Diệp Không cũng nhân dịp này muốn kiểm tra xem Ngũ Hành Thăng Thiên Kinh có thần kỳ đến như vậy không?
Lúc ba người đang nói chuyện thì Lô Cầm đã tắm xong đi ra ngoài, khuôn mặt trắng hồng của nàng trông rất động lòng người.
Tiểu Cầm trông thấy Diệp Không tới thì nhướng mày nói:
- Ca ca, Diệp Không ca ca cũng tới rồi.
Lô Tuấn, Lô Nghĩa lẽ nào không biết tam tư của muôi muội liền cười nói:
- Hôm nay trăng thật sáng, đúng là thời điểm ngắm trăng hóng mát rất tốt. Hai ngươi cứ trò chuyện đi, huynh đệ chúng ta đi uông rượu ngâm thơ đây.
Diệp Không tức giận nói:
- Ta kháo, hai tên quê mùa như các ngươi mà cũng đòi ngắm trăng, ngâm thơ sao? Không sợ ánh trăng kia nghe được mà đái ra quần sao?
Lô Nghĩa ngạc nhiên nói:
- Ta phát hiện ra suốt ngày ngươi cứ bắt chúng ta năng lịch sự. Nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra...Ngươi cũng là người không có văn hóa.
Lô Cầm nghe bọn hắn đấu khẩu cười đến rách cả miệng. Đến khi hai ca ca của nàng đi ra xa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại ửng hồng lên, nàng cứ cúi đàu xuống đất không giám ngẩng mặt lên.
Diệp Không tuy là dám nhìn trộm nàng tắm xong lại không dám trêu chọc nàng. Con đường tu tiên thật gian nan vất vả, phải gạt bỏ hết tạp niệm. Hơn nữa tiên nhân sống lâu hơn phàm nhân rất nhiều. Cho nên nếu tiên nhân và phàm nhân xảy ra tình yêu thì không thể có kết quả tốt được.
Trừ phi là kẻ tu tiên đã đến đường cùng không thể tiến triển thêm được nữa. Giống như trường hợp của Vạn Huyền chân nhân thì không sao cả. Lão có thể lấy một vài nữ nhân rồi sinh một vài nhi tử cũng không sao, dù sao thì lão cũng không cần tu hành thêm nữa.
Thế nhưng Diệp Không mới bắt đầu vào tiên lộ, làm sao có thể cho tiên lộ của mình bị cản trở như thế được chứ?
Nghĩ đến đó Diệp Không nghiêm mặt nói:
- Vừa vặn muội cũng vừa đến, bây giờ ca sẽ dạy muội chú ngữ của Ẩn thân phù và Xuyên tường phù, muội học cho tốt. Ba ngày sau là có việc cần dùng đế rồi. Lần này tính mạng của ca ca này và hai ca ca của muội đều giao vào tay muội cả đấy.
Phần khó khăn nhất là chế bùa chứ khi sử dụng lại rất dễ dàng chỉ cần có bùa phối hợp với chú ngữ thì bất luận kẻ nào cũng có thể sử dụng rồi. Đến lúc Lô Cầm học xong, lần đầu tiên sử dụng tiên nhân pháp thuật cô cùng mừng rỡ.
- Như vậy là tàng hình sao? Ca không nhìn thấy muội sao? ngay cả muội cũng không trông thấy chính mình nữa.
Diệp Không thỏa mãn gật đầu:
- Muội đã tàng hình rồi, ca cũng không nhìn thấy muội, trừ khi là dùng Thiên nhãn thuật của tu tiên giả mới nhìn thấy muội, còn phàm nhân đến đây thì đều không nhìn thấy muội, không tin muội cứ lại trước gương nhìn thử đi.
Thế nhưng cả buổi cũng không nghe tiểu nha đầu trả lời. Diệp Không nghĩ không biết có phải nàng đã đi ra ngoài rồi hay không đang định lên tiếng hỏi thì nghe tiếng Tiểu Cầm đằng sau:
- Có phải lúc đến nhà muội thì ca ca cũng tàng hình đi đến không?
Diệp Không gật đầu:
- Đúng vậy!
Hắn nói xong thầm biết là hỏng bét rồi nhưng cũng cảm giác được Lô Cầm đang rất xấu hổ vung nắm tay đến:
- Vô lại!
Diệp Không không nhúc nhích liền bị một bàn tay trắng như phấn đánh trúng, hắn cười hắc hắc nói:
- Ca ca ngươi mới là vô lại, còn ca đây là lưu manh. So với hắn ca còn cao cấp hơn nhiều.
- Dù sao thì ca cũng rất vô sỉ, hạ lưu, Con mắt của ca sẽ bị đau nhức.
Lô Cầm cảm thấy rất xấu hổ, lúc nàng tắm đã cởi hết quần áo như thế chẳng phải hắn đã nhìn thấy hết rồi sao? Như thế thì về sau còn mặt mũi nào gặp người khác.
Thế nhưng trong lòng nàng cũng âm thầm mừng rỡ, nếu Diệp Không ca ca không muốn nhìn nàng, không để ý gì đến nàng thì đó mới là điều làm nàng phải thương tâm.
Diệp Không liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Ca phải cầm lấy tay muội, nếu không thì sẽ không biết muội đang ở đâu cả.
Diệp Không ngừng một chút rồi lại lấy ra một lá bùa:
- Đây là Xuyên tường phù, đến đây ca sẽ dạy cho muội.
Lô Cầm quả là rất thông minh chỉ một lúc sau nàng đã sử dụng thành thạo các loại bùa. Do trong nửa năm nay Diệp Không đã vẽ rất nhiều bùa nên xác suất thành công khi sử dụng đã cao hơn rất nhiều.
- Muội cứ ở đây chờ ca, ca đi một lúc sẽ trở lại.
Diệp Không đưa Lô Cầm đến hậu viện, sau đó Diệp Không lấy ra một tấm Xuyên tường phù rồi đi ra. Qua khoảng nửa tuần hương, Diệp Không dẫn theo một con chó trở lại.
Diệp Không buộc con chó vào gốc cây cổ thụ ở bên cạnh rồi quay sang ra lệnh cho Lô Cầm:
- Tàng hình.
- Tốt.
Diệp Không lại nói:
- dùng Định thần phù.
- Vâng.
Lô Cầm lặng yên đọc chú ngữ, sau đó lấy một trương phù dán lên đầu con chó.
Con chó không kịp kêu lên một tiếng, bốn chân mềm nhũn ngã vật ra bãi cỏ. Diệp Không thân ảnh hiện ra trong tay cầm một con dao găm.
- Lấy dao làm thịt nó.
Lô Cầm không nghĩ tới được Diệp Không có thể ra lệnh như thế nên chỉ đứng im bất động. Lại nghe Diệp Không quát:
- Muội phải biết rằng muội là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của ba ngày sau. Rất có thể còn phải giết người nữa đấy, huống chi đây chỉ là một con chó.
Lô Cầm đưa tay ra nhận lấy con dao găm tiến tới, nhưng động tác của nàng chậm chạp lại không muốn động thủ. Diệp Không cả giận nói:
- Giết nó. Nếu muội không giết nó thì nó sẽ giết muội.
- Không giết nó Lô Tuấn, Lô Nghĩa cũng bị giết.
- Không giết nó Diệp Không ca ca cũng phải chêt.
Khi Lô Cầm nghe mấy tiếng rống về sau rốt cuộc nàng đã nhào tới, hung hăng đâm một nhát vào cổ con chó. Máu tươi theo dao găm phun ra dữ dội.
Lô Cầm đưa tay lên vuốt ngực, nàng thở hổn hển. Nàng quay đầu lại nhìn vũng máu của con chó, bàn tay nàng không khỏi run lên. Thế nhưng trong lòng nàng lại như có âm thanh văng vẳng đến:
- Diệp Không ca ca, vì ca ca, cái gì Tiểu Cầm này cũng có thể làm.
Ba ngày sau, Nam Đô Thành, cửa thành nam.
Bởi vì An Quốc và Man tộc tình thế dần dần khẩn trương, cho nên hướng nam bị kiểm tra cũng nghiêm khắc hơn hướng khác ở cửa thành có mấy đội binh sĩ cầm thương, kiểm tra người và hành lý ra vào thành, trên đầu thành, một loạt mũi tên cung nỏ không khách khí mà chỉa xuống, có gió thổi cỏ lay gì, chắc chắn sẽ bị bắn thành trăm ngàn lỗ.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --