Số lần đọc/download: 685 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:03 +0700
Chương 43
L
úc Thẩm Tây Lăng tỉnh lại vẫn còn ở trên xe, trong lòng cảm thấy nặng nặng, Triển Hiểu An đang cố gắng chui vào trong lòng cô, thấy cô tỉnh lại, híp mắt cười với Thẩm Tây Lăng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của Thẩm Tây Lăng, lại dán dán vào trong ngực, “Mẹ.”
Thẩm Tây lăng vươn tay, cứng ngắc nửa ngày, lúc này mới xoa tóc con gái, đột nhiên cũng cười.
Triển Hiểu An ra khỏi lòng của Thẩm Tây Lăng, ôm cô rồi hôn lên mặt cô, hành động xong rồi cười hì hì nhìn Thẩm Tây Lăng.
Thẩm Tây Lăng lấy tay lau nước miếng trên mặt, quan sát Triển Hiểu An, “Trong khoảng thời gian này có ngoan không?” Nói xong nhéo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Triển Hiểu An gật đầu, “Con rất ngoan, rất nghe lời mọi người.”
Lúc này Thẩm Tây Lăng mới ôm Triển Hiểu An lại vào trong ngực mình, nghe Triển Hiểu An kể một chút chuyện nhỏ của mình. Nhưng mà Triển Hiểu An cũng không hỏi tại sao Thẩm Tây Lăng trở lại, tại sao lại xuất hiện, căn bản không có nhận thức đấy.
Lúc này Thẩm Tây Lăng mới tỉnh táo lại, vừa rồi Triển Dịch Minh nói là đi tới nhà họ Triển trước đón An An, nhưng không đánh thức cô. Cô cau mày, không biết Nghê Văn Bái và Triển Khải Hạo sẽ suy nghĩ về cô như thế nào, càng tò mò hơn là Triển Dịch Minh sẽ nói với Nghê Văn Bái về quan hệ bây giờ của bọn họ.
“Sao lại không gọi em dậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Triển Dịch Minh từ gương chiếu hậu nhìn hai mẹ con, xác định là cô nói với mình, mới chậm rãi mở miệng, “Không cần thiết.” Vừa nói xong, suy nghĩ một chút, thêm một câu, “Cũng chỉ là đón An An, không phải là chuyện phiền toái gì.”
Thẩm Tây Lăng bất ngờ nghe thấy anh nói thêm câu đó, nhưng cũng không hỏi nhiều, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An, hỏi An An thời gian này chơi như thế nào, chơi những thứ gì. Triển Hiểu An đối với đề tài này rất hứng thú, cười hì hì nhớ tới nhiều món đồ chơi bà nội mua cho bé, còn mua rất nhiều món ăn ngon này nọ cho bé nữa.
Trở lại “Tây Minh Cư” xong, Thẩm Tây Lăng hơi mệt, đi nghỉ ngơi một chút.
Triển Dịch Minh cùng Triển Hiểu An chơi ghép hình trong phòng khách.
------------------
Sau khi Thẩm Tây Lăng tỉnh lại, có chút không yên, lại gọi điện thoại cho Thẩm Đông Lăng, hỏi tình hình bố ở trong bệnh viện thế nào, lúc này mới thoáng an tâm.
Cô cầm điện thoại, bảo Triển Hiểu An nói với ông ngoại vài lời, Triển Hiểu An vừa nói vừa không rời món đồ chơi, “Sau khi ông ngoại xuất viện thì phải mua đồ ăn với đồ chơi cho cháu, ngày mai cháu sẽ tới bệnh viện thăm ông.”
Cũng không biết Thẩm Sơ Văn nói cái gì, Triển Hiểu An cười hết sức hài lòng.
Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của con gái, không khỏi lắc đầu.
Thừa dịp Triển Hiểu An đang nói chuyện điện thoại, Thẩm Tây Lăng đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh, bây giờ cô tỉnh táo không ít, “Ngày mai em đưa An An tới bệnh viện, công việc anh đang rất bận…..”
“Không vội.” Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Thời gian trước vội quá, bây giờ không vội thế nữa.”
Những lời này như là chứng minh cái gì, cô lại không muốn nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái. Cô muốn nói cái gì, rồi lại không biết mình nên nói cái gì, cắn môi, chuẩn bị tránh ra.
Triển Dịch Minh lại tiến lên một bước, kéo lấy cánh tay cô. Cô quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ.
“Đừng đi.” Anh thấy cô nhìn chằm chằm tay anh kéo lấy cánh tay cô, lúc này mới buông tay ra, “Chúng ta quay về giống như trước kia, được không?”
Âm thanh của anh rất thấp, lại có mấy phần thăng trầm.
Cô nghiêm túc nhìn anh, phát hiện khóe mắt anh xám xịt, quầng thăm mắt rất đậm, sắc mặt cũng không tốt lắm. Không khỏi có chút mềm lòng, chỉ cắn môi, “Qua một thời gian nữa lại nói, được không?”
Nếu như bây giờ nói tới việc này, chỉ là vì chờ đợi bây giờ bình tĩnh, mấy ngày nữa lại trở về ban đầu, thì thỏa hiệp này còn có ý gì? Cô không hy vọng mình lại đi một đường tuần hoàn như cũ, đi tới đi lui lại về nguyên điểm, không ngừng bị giày vò lung tung.
Lần này Triển Dịch Minh không nói gì.
Thẩm Tây Lăng đi tới bên cạnh Triển Hiểu An, phát hiện cô bé đang cầm điện thoại của cô tìm kiếm cái gì, thấy cô tới đây, cô bé đưa điện thoại lên, “Mẹ bật trò chơi cho con đi, con muốn chơi.”
“Con sẽ chơi sao?” Thẩm Tây Lăng rất hoài nghi, lấy tay gõ trán của An An, nhưng vẫn bật trò chém trái cây cho cô bé.
Triển Hiểu An làm cử chỉ “OK”, “So easy.”
Thẩm Tây Lăng lấy tay đỡ trán, bây giờ quảng cáo thật đi sâu vào lòng người.
2.
Ngày hôm sau, Thẩm Tây Lăng đưa Triển Hiểu An tới bệnh viện, Triển Dịch Minh đi cùng, cô cũng không có ý kiến gì. Lúc ở bệnh viện, Thẩm Sơ Văn đòi xuất viện, không muốn ở chỗ này nữa, mọi người lại khuyên một hồi, Thẩm Sơ Văn mới không cố chấp nữa.
Thẩm Sơ Văn thích nhất cô cháu gái, cùng chơi đùa với Triển Hiểu An, giống như hai người bạn nhỏ.
Dư Thừa Lập với Thẩm Đông Lăng đều ở đây, đột nhiên Thẩm Sơ Văn ôm lấy cháu gái, sau đó hỏi đứa con gái lớn của mình, “Đông Lăng, con và Thừa Lập lấy nhau cũng lâu rồi, cũng nên có một đứa thôi.”
Dư Thừa Lập với Thẩm Đông Lăng liếc nhìn nhau, Thẩm Đông Lăng trầm mặc, Dư Thừa Lập đã mở miệng, “Sẽ xem xét.”
Lời này do Dư Thừa Lập nói ra ngoài, Thẩm Sơ Văn gật đầu một cái, cũng tin chắc vài phần.
Thẩm Tây Lăng nhìn chị và anh rể, bọn họ đều thuộc loại có chuyện liền từ từ giải quyết không để cho bố mẹ biết, mà chính cô, một khi có chuyện gì, chỉ hi vọng nói cho người khác biết, sau đó được người khác an ủi, vừa nghĩ như thế, cô lại cảm thấy mình ích kỉ.
Cô quay đầu, nhưng không thấy Triển Dịch Minh, cô đi ra khỏi phòng bệnh, thấy Triển Dịch Minh đứng ở bên kia, Hạ Ngôn đang nói gì với anh.
Triển Dịch Minh một mực gật đầu.
Cô đến gần bọn họ, chỉ nghe mẹ nói một câu: Tây Lăng thực sự rất cứng đầu, là do hai bố mẹ chiều nó tới mức hư rồi, con nên tha thứ nhiều một chút.
Triển Dịch Minh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, vì vậy xoay người lại nhìn cô.
“Mẹ, mẹ ở bệnh viện cũng không được nghỉ ngơi, không bằng đi về nhà nghỉ ngơi…..”
Cô còn chưa nói hết, Hạ Ngôn đã phất tay một cái, “Mẹ ở nơi này là nói chuyện với bố con, sợ ông ấy khó chịu, điều kiện chỗ nào cũng thế, không có gì là mệt cả.”
Cô biết không khuyên được mẹ, vì vậy thôi.
Hạ Ngôn nhìn bọn họ một cái, đi tới phòng bệnh.
Thảm Tây Lăng đứng ở trước mặt Triển Dịch Minh, “Anh về công ty đi, hẳn có nhiều công việc của mấy ngày qua cần được xử lý.”
Nét mặt của cô rất bình thường, giọng nói rất bình thường, Triển Dịch Minh suy nghĩ một chút, “Vậy còn em?”
Cô nhẹ nhàng thở dài, “Về nhà, còn có thể đi đâu chứ?”
Triển Dịch Minh nhìn cô, từ từ giương lên khóe miệng.
Ngày cứ như vậy không mặn không nhạt trải qua, Thẩm Đông Lăng cùng Dư Thừa Lập cũng không xảy ra chuyện gì lớn, có lẽ xảy ra, với tình cách hai người đó thì cũng không nói ra, mà Thẩm Sơ Văn nằm được 2 ngày cũng xuất viện. Một vài ngày trước khi Thẩm Sơ Văn xuất viện, Thẩm Tây Lăng cũng đưa An An qua đó ở mấy ngày, xác định thân thể của Thẩm Sơ Văn không có vấn đề gì nữa, lúc này mới lại trở về “Tây Minh Cư”. Hạ Ngôn không giống như trước kia, nói chút “Đạo lý vợ chồng”, chỉ bảo cô chăm sóc mình thật tốt.
Nhà họ Thẩm bên này cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng Nghê Văn Bái sẽ đến “Tây Minh Cư”, không biết nghi ngờ gì, luôn quan sát Thẩm Tây Lăng không rời, được mấy ngày, Thẩm Tây Lăng mới kết thúc cuộc sống bị người đặt ở dưới mắt.
Cuộc sống bây giờ của cô rất bình thường, vẫn làm cơm giặt quần áo các kiểu, nhưng cô cũng ra ngoài tìm một công việc tương đối tự do, không nhiều thời gian làm trong công ty, công việc có thể làm ở nhà, đối với lần này Triển Dịch Minh không có ý kiến gì. Thời điểm cô bận rộn, sẽ đưa An An tới nhà ông bà nội, muốn Nghê Văn Bái chăm giúp một thời gian.
Thời gian nhàn rỗi, cô sẽ cùng đồng nghiệp bây giờ ra ngoài mua sắm, thỉnh thoảng cũng đi liên hoan, niềm vui trong cuộc sống cũng càng nhiều thêm. Tới chủ nhật, nếu như Triển Dịch Minh không bận, bọn họ sẽ tìm một chỗ đi chơi, phần lớn chỗ không xa, nhưng khung cảnh đẹp.
Thẩm Tây Lăng không cảm thấy cuộc sống như thế là được, cũng không cảm thấy cuộc sống như thế là xấu, chỉ thỉnh thoảng nhìn Triển Dịch Minh thì có phần không xác định được, không biết rốt cuộc thiếu một góc dưới đáy lòng là cái gì.
-------------------
Thẩm Tây Lăng đã nhiều ngày không ra khỏi cửa, trừ khi cần thiết, tuyệt đối không ra cửa. Thời gian trước, thời tiết rất nóng, bây giờ lại có trận mưa lớn, vốn tất cả mọi người rất mong đợi trận mưa to này, nhưng trận mưa này, đã mưa hơn bốn ngày nay, lượng mưa cũng không giảm.
Buổi sáng ăn cơm xong, Thẩm Tây Lăng đưa Triển Dịch Minh tới cửa, “Việc của công ty không nhiều lắm thì nhớ trở về sớm chút đi!”. Cô nhìn lên trời, âm u đến đáng sợ, giống như đám mây đen kia có thể rời vào nóc phòng, hơn nữa một tầng lại dày thêm một tầng.
Triển Dịch Minh nhìn thấy lo lắng trên mặt cô, trong lòng thấy ấm áp, “Ừ, anh sẽ sớm trở lại.” Suy nghĩ một chút, “Trước khi ăn cơm sẽ về.”
Giường như bảo đảm, vẻ mặt của anh nghiêm túc quá mức, khiến cô thấy hơi buồn cười, tâm trạng ảm đạm vì mưa liền biến mất đi.
Cô gật đầu một cái, “Ừ.”
Nhưng cô cũng không đi vào giống như bình thường, mà nhìn anh lấy xe đi ra khỏi gara, chỗ xe đi qua, tóe nhiều nước lên, nước mưa nhanh chóng quay về với mặt đất và tụ lại thành một chỗ, chảy nhanh.
Cô nhìn chằm chằm chiếc xe kia, càng nhìn càng thấy mơ hồ, xe nhanh chóng biến mất trong mưa bụi, một điểm cũng không để lại. Đột nhiên cô có chút muốn gọi anh lại, bảo anh hôm nay đừng đi, bởi vì lo lắng trong lòng đột nhiên dâng lên.
Chuẩn bị cầm điện thoại thì phát hiện điện thoại vẫn còn ở trên tầng sạc pin, do dự như vậy, liền thôi.
3.
Triển Hiểu An bắt đầu thấy rất hứng thú với trận mưa này, thừa dịp Thẩm Tây Lăng không chú ý, đứng trên cái ghế nhỏ, lấy tay tiếp mưa, chơi một hồi, quần áo cũng bị ướt. Thẩm Tây Lăng nhìn thấy toàn thân Triển Hiểu An bị ướt đẫm, vội vàng kéo Triển Hiểu An đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, sau đó mắng bé không cho chơi thế nữa.
Lúc Thẩm Tây Lăng dạy dỗ Triển Hiểu An, cô bé gật đầu nhiệt tình, cũng không phản bác, lại càng không đấu tranh lại, khiến Thẩm Tây Lăng chỉ có thể tự mình từ từ tiết ra tức giận.
Bị giáo huấn xong, Triển Hiểu An cũng biết lỗi, mình chơi của mình.
Thẩm Tây Lăng liên tục dặn dò Triển Hiểu An không chơi nước nữa, lúc này mới ngồi trước máy vi tính, xử lý tài liệu phiên dịch.
Lúc xế chiều, mưa vẫn không dừng lại, thậm chí còn mưa lớn hơn. Thẩm Tây Lăng đã làm cơm xong, nhưng Triển Dịch Minh vẫn chưa về. Cô lo lắng nóng nảy nhìn về phía cửa chính, bóng dáng đang chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
Triển Hiểu An gục trên bàn cơm, một tay cầm đũa, gõ, “Mẹ, con đói rồi.”
Thẩm Tây Lăng liếc mắt nhìn con gái mình, không nói gì, đi tới cửa chính, chỉ thấy sương mù dày đặc, những thứ cách xa vài mét cũng không nhìn rõ. Cô vừa mới mở cửa ra, liền có nước bắn tung tóe vào nhà, khiến quần của cô bị ướt một mảng, cô lại nhìn, hình như vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng lại đóng cửa.
“Đói bụng thì ăn trước đi!” Thẩm Tây Lăng nhìn con gái.
Triển Hiểu An nhìn mẹ một chút, lúc này mới cầm đũa lên, sau đó liếc mắt nhìn mẹ gặp một miếng thức ăn nhỏ, cuối cùng thấy mẹ không chú ý tới mình nữa, mới yên tâm thoải mái miệng to ăn cơm.
Thẩm Tây Lăng lắc đầu một cái, cũng cầm đũa lên ăn, nhưng vẫn có chút lo lắng, để đũa xuống, đi lên tầng lấy điện thoại xuống.
Cô gọi cho Triển Dịch Minh, biểu hiện là tắt máy, cô suy nghĩ một chút, lại tìm số khác, lần này gọi được, nhưng không ai nghe.
Cô cầm điện thoại, suy nghĩ một chút, hẳn là mưa quá lớn, anh còn ở trong công ty.
Suy nghĩ này không để cô lo âu nữa, lúc này mới ngồi xuống ăn cơm, nhưng không muốn ăn gì, chỉ bảo Triển Hiểu An ăn thêm một chút.
Sau khi ăn xong, Triển Dịch Minh vẫn chưa về, cô lại gọi nhưng vẫn không ai nghe.
Cô cầm điện thoại không buông.
Nằm trên giường xem tivi thì các đài truyền hình cũng không chiếu phim, rối rít thông báo tin tức, báo cáo lần này hiếm thấy có trận mưa như thế,tác động của nó dẫn đến nhiều nơi bị ngật lụt, mưa vẫn còn tăng, hơn nữa nhắc nhở người dân đừng ra ngoài, phòng tránh nguy hiểm.
Cô nhìn những hình ảnh kia, càng lo lắng hơn.
Chợt, tiếng vang răng rắc, cô sợ hết hồn, ngồi trên giường thật lâu không nhúc nhích. Cô phục hồi tình thần thì lại nghe được tiếng khóc của Triển Hiểu An.
“Mẹ……”
Thẩm Tây Lăng lập tức từ trên giường xuống, mở cửa ra, đi vào trong phòng Triển Hiểu An. Thì ra cửa sổ thủy tinh trong phòng ngủ của Triển Hiểu An bị gió thổi, cô ôm An An, an ủi con gái, “Đừng khóc đừng khóc, mẹ ở đây.”
Đột nhiên có tiếng, đèn cũng bị tắt.
Bầu trời đen, sau đó tiếng gió thổi mạnh âm u gào thét. Thẩm Tây Lăng sửng sốt một chút, còn vỗ nhè nhẹ sau lưng Triển Hiểu An. Cô nghĩ rằng, nhiều năm trước, mình còn nhỏ, mỗi khi gặp phải thời điểm này luôn núp ở trong lòng chị, mà bây giờ, cô cũng có người cô cần bảo vệ rồi, dùng ngực của mình đi bảo vệ một người khác.
Cô ôm dỗ An An một hồi, cho đến khi Triển Hiểu An bắt đầu ngủ.
Triển Hiểu An ngủ yên, cô mới ôm Triển Hiểu An đến phòng của cô, tiếng vang bên ngoài vẫn không ngừng, mưa còn chưa dừng lại, gió vẫn thổi như thế.
Cô nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, mở điện thoại ra, lại gọi, vẫn không có bất kì sự đáp lại nào.
Thẩm Tây Lăng mơ màng ngủ, khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi, ánh mặt trời chiếu vào, mỏng manh trải trên giường. Cô nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ một hồi, xác định là ánh mặt trời, mưa đã tạnh. Tựa như một giấc mộng, trước khi ngủ, mưa còn lớn như vậy, mà cả đêm xong, lại có ánh nắng.
Triển Hiểu An vẫn chưa ngủ dậy, cô cẩn thận rút ra cánh tay mà Triển Hiểu An gối lên, sau đó dùng một cái tay khác nắm, tay đau đến độ không có cảm giác gì rồi.
Tay khôi phục được cảm giác, cô mới nhìn điện thoại đặt bên gối mình, cầm lên, có mấy cuộc gọi nhỡ, có Hạ Ngôn gọi, có chị gọi tới, thậm chí còn có đồng nghiệp…. cô dừng ở mã số quen thuộc, nhớ lại quá khứ, rõ ràng chỉ số của người này mới chỉ gọi một lần tới đây.
Thẩm Tây Lăng gọi Triển Hiểu An dậy, mặc quần áo cho Triển Hiểu An, chỉnh sửa mình một chút, liền chạy tới bệnh viện.
Khi cô ngồi trên xe taxi thì tài xế vẫn còn oán trách, bây giờ đường vẫn có nước còn chưa dọn sạch sẽ, đường đi đều phải chọn đường có địa thế cao, những đường này lại cố tính chắn.
Mấy ngày trước vẫn không ngừng mưa to, khiến cả thành phố biến thành một thành phố dưới nước vậy, khu vực ngập sâu nhất có thể đạt tới một mét. Đột nhiên mưa to như thế, nhưng sau khi trải qua những cơn mưa lớn, mọi người bắt đầu kiểm tra hệ thống thoát nước của thành phố, kết quả là hệ thống thoát nước căn bản không an toàn, tồn tại tai họa ngầm,