Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 42
T
RANG TRẠI WARREN TRÔNG rất giống trang trại 3C. Ngôi nhà cũng lớn như thế, chỉ điều được xây bằng đá chứ không dựng bằng gỗ. Tiffany biết 20 năm trước ngôi nhà không như thế này, cho đến khi Rose đến làm cô dâu mới ở đây, vì mẹ nàng đã nói Tiffany sẽ cảm thấy như được ở nhà. Frank chắc hẳn đã xây một cái nhà to hơn, tiện nghi hơn cho Rose để bà có ngôi nhà giống như nơi bà vẫn quen. Tiffany thấy khó mà tin được người mẹ quý tộc của nàng, người đang sống ở thành phố New York xa hoa, lại đã từng sống ở đây. Tiffany cũng đã từng sống ở đây. Nhưng nàng còn quá nhỏ nên không có chút ký ức nào về nó cả. Nàng chắc nàng đang không cảm thấy như được trở về nhà.
Spoiler
Sam cố nói với nàng khi cưỡi ngựa về trang trại, “Không phải anh,” nhưng nàng không trả lời. Nỗi đau đang thít chặt tim nàng. Nàng mong gì hơn chứ? Mong Frank ôm nàng vào lòng trước người nhà Callahan và người làm của mình, và nói rằng ông yêu nàng, thương nhớ nàng đến mức nào, và ông ước Rose đừng đưa nàng rời khỏi ông sao? Sao lại không chứ? Đó là cha nàng! Nhưng ông vẫn không hề nói với nàng một tiếng nào!
Sam nói lần nữa khi đi theo nàng căn phòng anh mở ra cho nàng. “Cả anh và Roy đều không muốn nói cho cha biết, nhưng Roy không đừng được. Nó phát điên lên cãi lại anh. Cuối cùng anh phải táng cho vài thụi thì nó mới chịu im lặng. Nhưng anh vẫn nghĩ sẽ phải cho cha biết sớm. Tội lỗi gặm nhấm anh khi cứ phải mũ ni che tai như thế. Hoàn toàn không đúng, Tiff. Em thuộc về nơi này, với bọn anh.”
“Và giờ thì tất cả mọi người đều giận dữ,” nàng vô cảm đáp lại.
“Sáng nay cha rất giận,” anh đồng ý. “Herb, người làm công trong nhà đến tìm và nói về tin đồn trong thị trấn cuối tuần trước khi cha và bọn anh đang chạy ra bãi chăn. Em bị bắt gặp đi với người nhà Callahan nhiều lần rồi. Không mất nhiều thời gian để cả thị trấn xôn xao bàn tán về những người mới đến. Không ai đoán ra đó là em, nhưng họ nghĩ em là người quản gia nhà mình đang chờ, và em bị bắt cóc đến nhầm nhà. Anh nghĩ cha giận dữ vì cho rằng lão Zachary không nói trắng ra trò chơi khăm này ngay khi lão có cơ hội. Nhưng Hunter có vẻ bị chơi một vố đau, và hắn cũng rất điên tiết. Cũng dễ hiểu thôi, em nghe lén trong chính ngôi nhà đó mà họ không hề biết gì. Có đáng không?”
Tiffany lặng người, cảm giác tội lỗi lại trào lên. Nàng đã làm rối tung mọi chuyện. Nhà Callahan vốn đã coi thường nàng rồi, giờ thì sao? Còn tệ hơn thế nữa.
Nhưng nàng vẫn nói để trả lời anh nàng. “Có, thật sự có. Họ không khác với chúng ta là mấy. Nếu chịu tìm hiểu thì anh sẽ thấy họ khá dễ chịu. Nhưng vì mối thù xưa cũ đó mà không bên nào có cơ hội để thấy điều đó. Vì nó, họ cảm thấy như anh bây giờ. Hunter còn thừa nhận với em rằng không thể ngăn bản thân mình ghét em nếu chúng em cưới nhau.”
“Ý em là ghét người phụ nữ mà hắn chưa hề gặp sao?”
Nàng đỏ mặt. “Phải, nhưng anh ấy nói cho dù có nghĩ về cô ta – em – như thế nào, thì sự căm thù vẫn xen vào vì anh ấy đã sống với nó cả đời rồi.”
Sam phủ nhận. “Anh chưa từng nói chuyện với Hunter, vì hắn là người nhà Callahan, nhưng anh nể hắn. Hắn không bao giờ gây sự với anh hay mấy đứa kia khi có cơ hội. Hắn lớn hơn, to cao hơn bọn anh. Chỉ có John thôi, gã to xác giận dữ với cả thế giới, thì luôn kiếm cớ bắt nạt từ khi còn bé. Hắn gây gổ khiêu khích anh bất cứ khi nào có cơ hội. Nhưng anh em hắn thường lao vào can. Hầu hết là Hunter. Anh nghĩ cha mẹ họ đã bắt phải như thế, không được đụng đến bọn anh – vì sự đình chiến.”
“Một phần nào thôi,” nàng lầm bầm, “khi mà cả hai bên cứ hằm hè nhau như thế.”
Sam buột miệng cười. “Thật khó để ngăn chuyện thú vị đó.”
Nàng nheo mắt với anh. “Anh nói gì thế?”
Anh cười khúc khích. “Không biết cha mẹ chúng ta thế nào, nhưng lũ con trai bọn anh luôn tìm cách chơi khăm nhau.”
“Anh không nhớ những vụ bắn súng vừa rồi sao, nếu không anh đã không nói thế.”
Anh nhún vai. “Anh lớn lên trong hòa bình, Tiff, cả Hunter và anh em hắn cũng thế. Bọn anh chưa bao giờ thấy ai bắn vào nhau cả. Đó là từ trước khi có bọn anh. Giờ anh sẽ cho người quay lại đó và mang đồ của em về. Anh đoán Mary Callahan sẽ cho anh ta mang đi thôi. Bà ta luôn thân thiện khi gặp bọn anh trong thị trấn – không giống mấy gã khác trong nhà.”
“Em không muốn gặp ai hết, Sam.”
“Ý em là Ba hả?”
“Phải, ý em là ba anh đấy.”
“Cũng là ba của em mà.”
Lời khẳng định của anh đánh mạnh vào nàng. “Ông ấy không phải ba em! Ông ấy là ba em từ bao giờ thế?!”
“Khi ba bế con trên tay, vào ngày con chào đời,” Franklin nhẹ nhàng cất tiếng từ cánh cửa. Ông gật đầu ra hiệu cho Sam đi ra ngoài rồi mới nói tiếp, “Khi ba cho con ăn trước khi con biết cầm thìa. Khi ba ru con ngủ vào ban đêm. Khi ba ngồi bên cạnh giường con cả đêm khi con ốm, vì mẹ con lo con sẽ bị sặc trong lúc ngủ. Khi ba giữ cho con không ngã khi con lẫm chẫm những bước đi đầu tiên. Khi-“
“Đủ rồi!” Tiffany kêu lên, nỗi đau thắt chặt lại và bóp nghẹt nàng. “Ông mong tôi tin những điều tôi không thể nhớ nổi sao? Tôi không có ký ức gì về ông hết! Không chút nào! Ông ở đâu chứ? Ông ở đâu khi tôi cần ông chứ? Giờ đã quá muộn rồi. Ông muốn biết vì sao tôi phải giả vờ là một người khác không? Vì tôi thà sống với kẻ thù của ông còn hơn với một người cha quan tâm đến tôi nhiều đến mức không thèm đến thăm tôi lấy một lần trong từng ấy năm!”
Nàng quay đi để ông không nhìn thấy những giọt nước mắt không thể nén lại được nữa. Nước mắt cứ tuôn như mưa xuống má nàng, mang theo nỗi đau về sự vắng bóng hờ hững của cha, nỗi đau...
“Đây là phòng con,” ông nói, vẫn với giọng nói dịu dàng đó. “Ngay từ đầu năm ba đã chuẩn bị để đón con về. Đồ thuở bé của con vẫn được giữ ở đây cho đến tận lúc đó. Đêm nào ba cũng đến đây để chúc con ngủ ngon – trong tâm trí thôi. Ba biết con không ở đây, nhưng có thể tưởng tượng ra con vẫn ở đây. Ba rất nhớ con, Tiffany. Hai cú sốc ập đến với ba cùng một lúc, khi Rose bỏ đi, mang theo cả con.”
Nghe có vẻ chân thành đấy, nhưng nàng không ngốc. Lạy Chúa, ông ta thật sự nghĩ nàng sẽ tin những lời dối trá này sao? Sao ông ta không thú nhận thật đi? Ông có thể có quan tâm đến nàng khi còn bé, nhưng đã quên phắt nàng ngay khi nàng đi. Nàng không bao giờ tin bất cứ điều gì khác vì nàng có bằng chứng, mười lăm năm ròng để chứng minh.
Nàng không thể chịu đựng chuyện này – chịu đựng ông ta – thêm chút nào nữa. Cố gắng cất lời, nàng nói, “Tôi phải yêu cầu ông ra khỏi phòng tôi. Tôi sẽ ở đây chờ, nhưng tôi muốn ông và tôi chấm dứt cái trò giả tạo này đi. Nếu ông không làm theo ý tôi, tôi sẽ ở trong thị trấn cho đến khi nhận được tin của mẹ tôi.”
“Tiffany—“
“Xin ông đấy! Đừng nói thêm lời nào nữa!”
Cánh cửa đóng lại. Nàng liếc ra để chắc ông đã đi trước khi sụp xuống. Nàng phải giơ tay lên che miệng để ngăn tiếng nức nở đang bật ra. Nàng không hiểu nổi. Lẽ ra không thể đau đớn đến thế sau từng ấy năm. Nàng đáng lẽ phải thấy hả hê vì cũng đã cho ông ta thấy nàng cũng chẳng quan tâm đến ông chút nào hết...