Số lần đọc/download: 3304 / 22
Cập nhật: 2015-10-23 04:58:42 +0700
Hồi 42: Chung LI Gặp Thần Thú Đế Quân Được Trò Giỏi
C
hung Li Quyền đang để tâm phòng bị, chẳng ngờ con vật kia lại lặng thinh, len lén tập kích từ bên dưới, đội cậu ta lên.
Không để cho cậu có thời giờ ném đá chống lại, nó đã nhẹ nhàng nhảy lên, phát ra tiếng động lớn như tiếng sấm, bay tuốt lên không trung, giây lát đã biến vào trong đám mây mù. Chung Li Quyền bấy giờ mới kinh hoảng. Nhưng cậu ta vốn là người gan dạ, bướng bỉnh, càng gặp nguy hiểm, càng làm ra vẻ thong dong, bình thản. Vả lại, gần đây cậu vừa vái tiên nhân làm thầy, thấy sư phụ cưỡi mây đạp mù, đi tới đi lui, rất nhàn tản, cậu đem lòng ngưỡng mộ. Trong tâm khảm, cậu chỉ hy vọng học được phép đằng vân đó, ngay cả phép rút đất của Trường Phòng cậu cũng coi là chậm chạp, không thích đáng. Ý nghĩ đó nuôi dưỡng đã lâu ngày, nay thấy con quái kia biết phép đằng vân, cậu quên béng cả nỗi nguy hiểm, nghĩ thầm: "Chuyến đi này dữ nhiều lành ít, tính mạng ta phó mặc cho trời, tấm thân này táng vào miệng yêu thú cũng nên. Nhờ con yêu này biết phép đằng vân, thân ta vẫn chưa chết, lại được bay lượn trên không trung, quả là điều cực kỳ thú vị, ta hãy tận hưởng thú vui đó! Nghĩ vậy rồi, liền vỗ nhẹ lên đầu con thú hai cái, nói:
- Anh bạn tốt, tôi biết anh có ý tốt với tôi, dù cho có đem thân làm món điểm tâm cho anh cũng chẳng sao. Anh cũng chẳng sợ tôi trốn thoát, cần gì mà phải bay nhanh như thế? Hãy chầm chậm lại, cho tôi được ngắm cảnh vật từ trên không trung, có được không?
Con thú dường như hiểu ý, chấp nhận lời yêu cầu đó, tức thì bay chậm hẳn lại. Chung Li Quyền vừa vui mừng vừa kinh ngạc, bất giác cất tiếng cười vang, nói:
- Hèn chi bà nội ta thường nói ta có lá số tử vi rất lạ, gặp dữ hóa lành, gặp nguy hiểm ắt có quí nhân phù trợ. Cứ xem chuyện hôm nay, chẳng những có quí nhân phù trợ, ngay cả yêu quỉ, cầm thú cũng có giao tình với ta.
Lúc đó tâm chí đã ổn định, Chung Li Quyền vuốt ve đám lông cổ con thú, cảm ơn nó tử tế, dễ thương, sau đó mới bình thản cúi nhìn xuống cõi trần hoàn, được thấy những nơi đã đi qua, có nơi là đất đỏ trải dài ngàn dặm, một tấc cỏ cũng không mọc nổi, có nơi dân cư đông đúc, cây cối um tùm, có nơi là núi non cực cao, có nơi là sông sâu và dài. Một hồi, lại đi qua một nơi, dường như là biển cả nhìn lên là trời, nhìn xuống là nước, nước và trời rọi sáng, không phân biệt ranh giới.
Trước cảnh lạ của trời đất, Chung Li Quyền nhìn chăm chú, tới chỗ xuất thần, tính trẻ con lại nổi lên. Ngồi trên lưng thú, cậu múa tay, đập chân, la hét om xòm. Theo ý của cậu, cậu chỉ hận không được trò chuyện với con thú, cùng nó rong chơi ngắm cảnh trong mười ngày, nửa tháng, sau đó có táng mạng vào bụng thú cũng cam lòng. Không ngờ con thú thiếu tính nhẫn nại, thấy cậu ngông cuồng, nghịch ngợm như thế, bỗng nổi giận, đạp chân một cái, bay tuốt lên cao, vào’ chốn mờ mịt, khiến Chung Li Quyền phát lạnh toàn thân, cảnh đẹp cũng không được thấy nữa, mà muốn chia tay cùng con thú cũng vô hy vọng. Trong lòng buồn bực muôn phần, cậu chửi thầm con quái vô tình. Chợt ngừng đầu nhìn lên, trước mắt hiện ra một cảnh thành thị vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều cung điện nguy nga, cao vút tầng mây. Con thú hạ mình thấp xuống, chạy vào chốn thành thị, nhắm hướng một tòa đại điện mà chạy nhanh. Chung Li Quyền vui mừng trở lại, nói:
- Gần đây, ta được chạm trán một số thần tiên. Chỗ này há chẳng phải phủ đệ của thần tiên hay sao? Con thú này quả có hảo ý dẫn ta vào đó thưởng ngoạn. Chỉ tiếc rằng nó chạy nhanh quá, vừa rồi chạy qua nhiều chỗ thị tứ náo nhiệt, mà ta không kịp quan sát để biết tình trạng nơi chợ búa của người tiên ra sao.
Đúng lúc đó, con thú bỗng dừng lại, hạ chân sau, ngồi xổm.
Chung Li Quyền ngồi trên lưng thú không vững, đành leo xuống.
Cậu trố mắt nhìn, thấy đại điện trước mặt vô cùng đẹp đẽ, nguy nga, không sao tả xiết. Đang lúc bồi hồi, đã thấy có người đi ra, mũ áo trang sức giống người trong hoàng cung ở dưới trần thế. Vì là người trong kinh đô, cậu đã từng được nhìn thấy cung điện của hoàng đế, hiểu rõ cách phục sức của người trong cung, nên không đến nỗi bỡ ngỡ.
Người đó ra đến sân điện, nhìn Chung Li Quyền mà cười, vẫy tay vời gọi:
Đế quân cho vời cậu vào đấy. Hãy cẩn thận, đừng nghịch ngợm, hiểu chưa?
Nói rồi, lại gần cậu bé, vỗ nhẹ lên mình cậu vài cái, nói:
- Chuyến đi vừa rồi bay lên bay xuống, có vất vả lắm không? chung Li Quyền ngơ ngác như người trong mộng, không biết đường nào mà trả lời, cũng không hiểu nơi này là đâu, nhưng nghĩ rằng con thú mình vừa cưỡi nhất định là do đế quân sai đi đón mình. Quay đầu nhìn lại, thấy nó là một con cọp trán trắng, cực kỳ to lớn. Chung Li Quyền tưởng nhớ lại mình đã cưỡi trên mình nó, chạy suốt một đêm, kinh hãi quá chừng. Người kia thấy cậu vẫn đứng yên, nhìn con cọp già, liền cười, hỏi:
- Cậu còn tính nhờ con thú này đưa cậu trở về hay sao? Yên tâm, yên tâm. Đợi gặp đế quân, tự nhiên ngài sẽ truyền lệnh đưa cậu trở lại nhà.
Chung Li Quyền thấy người kia đoán đúng tâm ý của mình, bất giác cười khan, không nói tiếng nào, đi theo ông ta. Qua một dãy cung điện, mới tới một chỗ thiên điện nho nhỏ. Nhìn lên, thấy một người phục sức trang nghiêm, ngồi phía trên. Có chừng hơn mười người thị tùng, chia nhau ra đứng hai bên, giữ yên lặng hoàn toàn.
Chung Li Quyền không hiểu gì về phục chế, trước mắt chỉ thấy mũ áo của những người kia đều đẹp đẽ, trang trọng, mới nghĩ thầm: "người ngồi trên kia hắn là đế quân". Vì thế, thận trọng đi theo người dẫn đường, tiến gần thềm điện. Người đó vào trước, bẩm báo rằng đã dẫn Chung Li Quyền tới hầu. Đế quân đang mở một cuốn sách bìa vàng, dường như đang tra xét điều gì trong đó, nghe bẩm, liền nói:
- Truyền cho vào.
Người kia trở ra, dẫn Chung Li Quyền tới trước bệ, bảo quì xuống, vái lạy. Đế quân truyền chỉ bình thân. Chung Li Quyền tạ ơn, đứng dậy, đế quân bảo cậu lại gần. Chung Li Quyền thấy đế quân là một người mặt trắng, râu dài, tinh thần sắc sảo. Đế quân hỏi cậu có phải Chung Li Quyền không, sư phụ là Lý Huyền, có biệt hiệu Thiết Quài tiên sinh chứ gì? Chung Li Quyền luôn miệng "Dạ, dạ", đế quân lại hỏi:
Ngươi cũng biết kiếp trước ngươi là ai, vì sao bị đày xuống hạ giới chứ?
Hôm trước, nhờ Thiết Quài tiên sinh chỉ điểm, tôi cũng hiểu sơ qua.
Nay ngươi tình nguyện tu đạo chứ?
Chung Li Quyền nhất thời không trả lời, chỉ toét miệng ra cười và giương cặp mắt tròn xoe nhìn đế quân chăm chú, biểu lộ một tính khí ngây thơ mà láu lỉnh, rất dễ thương. Đế quân và toàn ban tiên quan đều cười. Đế quân lại nói:
- Ngươi là người có tiên duyên, nếu biết lập chí, thì chỉ cần ra sức bằng phân nửa người bình thường, mà nhanh chóng thành tựu gấp bội, sau này thành công có thể đạt được địa vị ngang với sư tôn của ngươi, quyết không dừng lại ở địa vị thấp hèn kiếp trước, chỉ biết chăm sóc con vật cưỡi của tổ sư. Chuyện này, sư tôn chắc đã nói cho ngươi biết rồi chứ?
Chung Li Quyền chỉ cười tủm, tỏ ra không dám tin tưởng mình có thể đạt được địa vị như thế, lại cũng không cam lòng ở lại địa vị thấp hèn mãi mãi. Vì thế, nghe lời huấn dụ của đế quân, từ trước tới sau, cậu không trả lời. Đế quân hiểu ý, nói:
- Ý nghĩ của ngươi, ta đã hiểu rồi. Ta cũng thấy được ngươi có chí khí, lại không dám tự khoe. Đó là căn cơ của người nhập đạo. Nhưng ngươi cũng nên biết rõ: ngươi tuy vái Thiết Quài sư huynh của ngươi làm thầy, song việc đó có sai lầm. Thứ nhất là danh phận không chính đáng, thứ hai là chiếu theo lý số, ngươi không đáng làm đồ đệ Thiết Quài. Thiết Quài là tiên, sao không biết tự lượng, dám tự cao tự đại nhận ngôi vị sư tôn? Điều đó không thích hợp với ông ta.
Chung Li Quyền nghe đến đó, liền dẩu mỏ ra, nói:
- Lý sư phụ có bản lãnh như thế, sao không đáng làm sư phụ tôi chứ?
Đế quân cười, bảo:
- Đạo lý đó, lúc này nói ra, ngươi cũng không hiểu được đâu. Nhưng ta cũng nói đại ý cho ngươi biết. Với người hay với tiên, cũng một đạo lý mà thôi. Người ta sinh ra ở đời, làm cha con, vợ chồng, thầy trò, bạn bè gì chăng nữa, đều không phải chuyện ngẫu nhiên, mà tất cả đều dựa vào duyên phận. Nay ngươi cùng vị sư tôn kia, tuy không thể nói là hoàn toàn không có duyên với nhau, nhưng ông ta chỉ có thể đóng vai một vị tiên sinh, truyền thụ cho ngươi một chút bản lãnh, mở mang tri thức cho ngươi. Bàn về sự tình hiện tại, tiên sinh vẫn là Thiết Quài, nhưng bàn về danh nghĩa, thì ông ta chưa xứng đáng ngôi sư tôn, ngươi nên nhận định rõ như vậy. Ngay cả vị đế quân đang ngồi trước mặt ngươi đây, sau này, khi người xuất thế, thăng thiên, cũng phải nhờ ngươi siêu độ, dẫn dắt cho đó?
Chung Li Quyền nghe vậy, nhất thời lãnh hội ý đế quân. Những quan thị thần đứng hầu hai bên đều lên tiếng thúc giục cậu bé mau mau dập đầu, làm lễ bái sư. Chung Li Quyền vừa kinh hoàng vừa cảm kích, vội quì ngay xuống, nhưng cậu không chịu dập đầu lạy liền. Trong lòng cậu nghĩ rằng mình đã vái Lý tiên sinh làm thầy, mà ông thầy này quá giỏi, hiện đang ở nhà mình, tại sao lại phải vái một ông thầy khác? Ta vái vị sư phụ này rồi, chẳng biết vị Lý tiên sinh đang ở nhà ta có chấp nhận hay không?
Vả lại theo như lời đế quân nói, việc truyền đạo, giảng dạy vẫn phải nhờ tới Lý tiên sinh, việc hôm nay đố tránh khỏi làm mích lòng Lý tiên sinh. Vạn nhất lão nhân gia không chấp nhận thì sao? Làm sao giải quyết cho ổn thỏa đây? Cậu đang trầm ngâm như thế, đã nghe đế quân phán:
- Bé con chẳng cần phải nghĩ ngợi. Vị Lý sư phụ của người đã nhất thời sơ suất: không chịu suy tính kỹ càng. Nếu ông ta hiểu rõ mối quan hệ này, ông sẽ tự động lui về địa vị sư huynh của mình thôi. Bất luận thế nào, đối với tiền trình của ngươi, việc này chỉ có tiện nghi, không có tổn hại. Ngươi thử nghĩ coi, thêm một vị sư phụ, làm người chỉ dẫn, chẳng tốt hay sao? Nói thực cho ngươi biết, ngươi bị tổ sư đày xuống trần là vì chăn trâu không cẩn thận, mà nguyên do của việc đó lại vì tổ sư xuống biển cứu Lý Thiết Quài. Thiết Quài thấy vì mình mà ngươi chịu tội, trong lòng không yên. Huống chi còn có tình đồng môn, làm sao ông ta không tới chỉ dẫn cho ngươi? Chẳng những là ông ấy, bất cứ tiên nhân nào làm môn hạ của tổ sư, chiếu theo danh phận đồng môn, đều phải tới dẫn dắt ngươi. Nhưng họ cũng chỉ có trách nhiệm bảo hộ, chỉ dẫn ngươi thôi, vị tiên sinh chân chính của ngươi vẫn là đế quân ta.
Hôm nay, ngươi làm lễ bái sư, sau khi ngươi trở về, nhất định sư phụ ngươi sẽ hiểu, và không dám nhận ngôi tôn sư nữa đâu. Ngươi cũng đừng ngại, cứ lấy lễ tôn sư mà đãi ông ta, ông ta chiếu theo như cũ mà chỉ giáo cho ngươi về phép tu đạo, và những phép thuật ứng dụng. Tới chừng ngươi tu đạo thành công, ngươi lại có thể độ cho ta lên trời.
Đế quân nói tới đây, không ngờ các vị tiên lại đứng chầu hai bên đều trố mắt, há hốc miệng, cùng rời khỏi ban, phủ phục trước bệ. Đế quân kinh ngạc, vội hỏi:
- Chư khanh có chuyện gì mà làm như vậy?
Các vị lãnh tụ chư tiên bẩm rằng:
- Thánh nhân không nói giỡn chơi, không lỡ lời. Nay đế quân phán rằng mai sau Chung Li Quyền sẽ độ cho đế quân lên trời, chúng thần ngu tối, chỉ sợ thánh giá có mối lo đặt chân hạ giới.
Đế quân suy nghĩ một lát, tỏ ý bực bội, phán:
- Chư khanh hãy đứng lên, nghe quả nhân nói một lời.
Các vị tiên lại đều đứng dậy, trở về hàng ngũ, đế quân mới cất tiếng than thở:
- Quả nhân thường nói rằng ở hạ giới ngày nay lòng người quá hư hỏng, gây tội nghiệt quá nhiều, phải nghĩ cách chỉnh đốn lại, khuyến hóa người ta làm việc thiện. Những việc lớn như thế, nếu ta không đích thân xuống phàm trần, làm sao có thể thực hiện? Đại khái là quả nhân cùng chúng sinh còn có chút duyên phận, cũng là tại số. Quả nhân, từ lúc khai thiên lập địa, đắc đạo lên trời, đội ơn Ngọc đế dẫn dắt, hai vị Nguyên Thủy, Lão Quân giáo huấn, lại nhờ các vị lãnh tụ, như Tây vương mẫu, Huyền Nữ đề cử, mới được sánh ngang địa vị với Chân Vũ đại đế, là hóa thân của Ngọc đế, tước phong đế quân, vinh dự được Ngọc đế tin cậy, giao cho trọng trách, đến nay đã được vài vạn năm, thường thẹn mình không có công đức lan tới loài người. Mấy khi gặp được dịp này để đặt chân trở lại hạ giới, khảo sát phong thổ, dân tình hiện nay, lập nên công đức giáo hóa, lưu truyền vạn vạn năm. Quả nhân lập nên sự nghiệp này, không thua kém gì Lão Quân, đã nhiều lần đầu thai xuống phàm trần, viết kinh sách để giáo huấn người đời. Quả nhân đã quyết định, đợi tới sau khi đã độ cho Chung Li Quyền thành tiên, nhất định sẽ đích thân xuống phàm trần, sau đó lại nhờ cậu ta siêu độ cho. Ta cùng Chung Li Quyền đổi nhau, lúc làm thầy, lúc làm trò, quả là một giai thoại lưu truyền vạn năm. Mong các khanh đừng vì quả nhân mà lo lắng nữa.
Các vị tiên vâng chỉ, đều hài lòng, thành thật khâm phục, cúi đầu vái nói rằng:
- Không dè đế quân có hoàng nguyện như thế, hợp với nỗi khổ tâm của Phật Như Lai: "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?". Chúng thần trộm nghĩ: trên trời bớt đi một vị kim tiên, sao bằng nhân gian tăng thêm một thánh nhân? Huống chi mãn hạn, thành công, trở lại ngôi vị trên trời, càng được Ngọc đế trọng vọng, có tổn hại gì cho đế quân đâu? Đây chính là điều may mắn rất lớn cho dân chúng, cũng là công đức của đế quân không gì lớn bằng. Nếu không thông minh thánh triết như đế quân, làm sao có thể chuyển họa thành phúc, đổi hoạn nạn thành bình yên? Chúng thần tự thẹn là đã liệt vào tiên ban, mà không hiểu nổi thánh ý, đã lo lắng vẩn vơ, quả là ếch ngồi đáy giếng.
Đế quân vội nói:
- Chư khanh đều tích chứa công đức, tu thân lập mệnh, mới được địa vị thần tiên, lẽ nào lại không nghĩ tới việc giúp đời, cứu người? Chẳng qua chỉ vì quá yêu quả nhân, thấy quả nhân lỡ lời, mới lo lắng cho ta thôi. Quả nhân xem dân tình ngày nay, thấy văn vẻ thắng chất phác, lễ quá nhiều, tình quá bạc bẽo, cơ trá ngày một tăng, nếu cứ thế này tiếp diễn, con người chẳng khác chi cầm thú, phong tục ngày một bại hoại. Vì thế quả nhân muốn xuống phàm trần một chuyến, làm hết khả năng của mình, để vãn hồi lại nhân tình thôi, chứ so sánh với Phật Như Lai, quả nhân thật tình chẳng dám nhận.
Các vị tiên nghe vậy, đều tán tụng. Những lời nói trên đây, Chung Li Quyền nghe được hết, bấy giờ mới rõ người ngồi trên điện chính là Đông Hoa đế quân, liền đem lòng kính sợ. Lúc đầu cậu không chịu tùy tiện bái sư, nay chẳng đợi ai thôi thúc, tự động khấu đầu. Đế quân tỏ ý hài lòng, cất tiếng cười vang, các vị tiên quan cũng cười, nói:
- Cậu bé này cũng kính ngưỡng thánh đức đế quân, đã thực lòng bái phục.
Đế quân lại phán:
- Lý sư phụ có tài tiên tri, chuyện hôm nay không giấu nổi ông ấy đâu. Nhưng thiên cơ bất khả lậu, ngươi nên thận trọng lời nói, không được nói vung vãi cho mọi người đều biết, mà mắc tội với trời.
Chung Li Quyền khấu đầu lãnh chỉ. Đế quân lại nói:
- Có phải ngươi vâng lệnh Lý tiên sinh, đi đón Phí Trường Phòng từ miền Bắc trở về hay không? Người đó hiện đã về tới nhà ngươi rồi, ngươi không cần trở về đấy nữa, mà nên tới U Châu, đợi Lý sư phụ, cùng Hà đại cô nương và Phí Trường Phòng. Họ đều kéo nhau tới đó, mọi người được họp mặt đông đủ, vì có một việc họ phải kết thúc, cũng có một người đồng đạo hiện đang bị giam cầm, phải mau chóng cứu ra. Ngươi đi đi.
Chung Li Quyền lại hỏi:
- Đệ tử tới U Châu, Lý sư phụ biết tìm đệ tử ở đâu?
Đế quân cười:
- Sư phụ ngươi có pháp lực rất cao, lẽ nào muốn tìm một người lại tìm không ra? Nói thực cho người biết một việc, sư phụ ngươi sai ngươi đi đón Trường Phòng, thật ra là muốn nhờ việc đó để khảo sát xem ngươi có can cảm không, tâm thuật thế nào. Vì ngươi bẩm tính hung bạo, từng giết nhiều mãnh thú, hầu như mọi việc nguy hiểm trong thiên hạ ngươi đều không thèm bận tâm, nên ông ấy khiến ngươi gặp những chuyện kinh hãi, để coi ngươi có lòng nhân ái hay không? Trước đây ngươi cứ một mực hung hăng, hiếu sát không tiếc mạng sống của loài vật, không ngó tới lợi hại, cũng may bây giờ ngươi đã có lòng nhẫn nại, xử lý mọi việc rất đúng. Nếu không, sau lần gặp quái vật, có thể ngươi còn trải qua những việc nguy hiểm đáng sợ thứ hai, thứ ba. Lý sư phụ đã tính trước lúc Phí Trường Phòng trở về, có thể nhờ anh ta giúp ngươi thoát hiểm, dẫn ngươi về cùng.
Chung Li Quyền nghe vậy, liền kinh hoàng, tắt tiếng cười. Đế quân lại nói tiếp:
- Con yêu quỉ ở trong núi vừa nịnh bợ một chút, ngươi liền hứa hẹn thu nhận nó vào môn hạ, dự tính sau này ngươi có chút tiến bộ, sẽ vời nó về ở gần bên mình, hứa hẹn với nó biết bao điều tốt lành. Điều đó tuy là do tính cách trẻ con, nhưng tỏ ra ngươi quá cuồng vọng, chẳng thèm nghĩ mình đang ở địa vị nào, mới học được vào câu chú ngữ, những điều tu dưỡng bản thân còn chưa học đầy đủ, đã nghĩ tới chuyện làm thầy thiên hạ, siêu độ người khác, chẳng những đáng chê cười, còn dễ bị phân tâm, mà tâm một khi phân tán, việc học không tinh tế, thân mình còn giữ không nổi, sao có thể ngó tới người khác? Việc đêm hôm qua là do tình cờ xảy ra, lại chứng tỏ tấm lòng ngươi từ bi thương người, nhưng ta cũng không ngại rườm lời, để cảnh cáo ngươi, đề phòng ngươi vì chút lòng tốt, muốn làm thầy người khác, sau này sẽ thu nhận đồ đệ bừa bãi. Đem đạo pháp truyền cho người xấu, gây họa lớn lắm, có thể khiến thiên hạ đại loạn, máu chảy thành ngòi, trước hết ngươi tự gánh lấy tội, sau nữa đổ trách nhiệm lên đầu sư phụ ngươi, há chẳng đáng sợ, đáng răn đe lắm sao?
Chung Li Quyền sợ hãi, nói:
- Đệ tử tuổi còn trẻ, chưa hiểu hết những điều lợi hại, từ nay về sau chẳng dám nói càn, giết người bừa bãi. Đối với con yêu quỉ mới gặp vừa rồi, đệ tử tuy có hứa siêu độ, đành chịu thất tín với nó là xong. Con quái đó, đệ tử đâu có biết tính chất ra sao, có thể thuần phục được hay không, lỡ nó làm chuyện càn gỡ, chẳng những bản thân đệ tử chịu tội, còn để liên lụy tới hai vị sư tôn cùng gánh trách nhiệm.
Đế quân cười, bảo:
- Người không giữ chữ tín, chẳng nên người 1, ngươi đã thật lòng hứa hẹn với người khác, sao có thể vừa quay lưng đã dự bị thất tín? Cũng may con vật này, tuy được ngươi hứa dẫn dắt, nó cũng không có phúc phận lớn vậy đâu. Ngươi có thể yên tâm, việc này không gây phiền phức gì cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi chỉ cần để ý cẩn thận là được rồi.
Chung Li Quyền xưng tuân chỉ, nhân đó hỏi:
- Con vật đó thật ra là yêu hay quỉ?
Nó, một ngàn năm trước, là một tà nhân, bị Chân Vũ đại đế sai thủ hạ là Hắc Hổ (cọp đen) nuốt đi, quỉ hồn không tan, thường ở trong núi ẩn hiện, tuy không cố ý hại người, nhưng người nào lỡ gặp phải nó, liền kinh hãi mà thành bệnh. Hiện nay nó thường ra ngoài vái nhận tinh hoa của mặt trời, cảm thụ đã sâu, hai mắt có thể phát sáng, lại gom góp được hồn vía, biến thành hình người. Nhưng con quái đó bản chất hung hăng, tuy qua tu luyện, e rằng tính nết khó sửa đổi, kết cuộc cũng chẳng ra gì. Ngươi chỉ cần lưu ý cẩn thận là được.
Chung Li Quyền vái mà nhận lời. Đế quân nói:
- Ngươi tới đây đã lâu, chẳng nên ở lại. Con vật cưỡi đã đưa ngươi tới đây, lại đưa ngươi tới U Châu.
Chung Li Quyền cầu xin:
- Con cọp đó không biết nghe lời. Xin sư tôn ban cho một trận gió thần, đưa đệ tử đi.
- Ngươi đừng xem thường con cọp đó. Nó lớn tuổi hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi muốn sai khiến nó sao được? Nhưng thôi, ta biết ngươi khao khát thưởng thức mùi vị cưỡi mây mù, lui tới trên không trung. Vị tình thầy trò, trước hết ta hãy truyền cho ngươi phép đằng vân, phép này không phải tầm thường, lúc mới học chỉ cần niệm vài câu chú ngữ, sử dụng một số huyền công, đặt tâm chí vào điều ước muốn, hai chân liền vọt lên không trung. Một canh giờ có thể đi xa được mười vạn dặm. Đại pháp này vốn không thể truyền thụ cho người mới học, nhưng nghĩ ngươi có chí thiên về chính đạo, giữ lòng nhân hậu, nên ta phá cách dạy cho ngươi.
Đế quân nói rồi, bảo Chung Li Quyền tiến lại gần, ghé tai dặn dò vài câu. Chung Li Quyền chê là không hay, đế quân hét lên:
- Thằng bé ngu ngốc này, ta đem đại pháp truyền cho ngươi, ngươi còn hoài nghi nữa sao?
Chung Li Quyền chợt hiểu ra, thử niệm một lần, lập tức cảm thấy thân mình bay bổng, lơ lửng trên không trung. Cậu ta thích chí hô to:
- Sư tôn tốt, sư tôn thân mến!
Cậu ở trên không trung múa tay, đạp chân, như mắc chứng điên, khiến đế quân và toàn ban tiên lại đều cười ngất.
Chú thích
1 Câu quen thuộc của Nho gia: "nhân vô tín bất lập".