Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Chương 41 Cuộc Vui 2
Vào một trưa trời oi bức
Trong miệt vườn của F2 công chúa hoàng tử
Chiếc võng phía trước nhà
Cặp đôi vợ chồng Vũ và Băng đang lắc lư nói chuyện sau một thời gian tu bổ lại hậu chiến trường hôm qua Phía sau
Một vườn cây um tùm tỏa bóng mát. Hoàng tử Lâm Hàn Thiên đang nằm võng lôi Iphone ra lướt lướt. Từ trong nhà, Nhi bước ra phía sau. Buổi trưa quá oi bức khiến cô không thể ngủ được và lựa chọn của cô là ra vườn đi dạo. Quả là sự lựa chọn không tồi. Không khí mát mẻ của vườn cây làm dịu bớt cái nóng của đất trời. Cô nghĩ mình sẽ tìm một nơi nào đó để an toàn cho giấc ngủ rồi cho đến khi bắt gặp chiếc võng. Một địa điểm tuyệt vời. Nhưng cậu đã chiếm mất. Phải làm sao?? Tốt nhất là nên cầu xin nhường chỗ. Chẳng lẽ Thiên lại nhỏ mọn đến không nhường
- Hàn Thiên! Anh có thể nhường chỗ được không! - họng nhường nhịn
- Hả?? - Thiên ngẩng đầu lên đồng thời tắt luôn chiếc điện thoại - Lại đây
- Làm gì? - cô hỏi nhưng chân vẫn bước đến. Đứng trước mặt cậu. Thiên vòng bàn tay rắn chắc vào eo nó rồi nhanh chóng kéo nó người xuống trên người mình. Bàn tay lại tìm đến thói quen vuốt mái tóc
- Anh rất nhớ em? Nhớ rất nhiều!
- Nhớ! Anh nhớ về ai? - nó nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu
- Nhớ em! Rất nhiều
- Tại sao lại....! - nó chứ kịp nói hết câu
- Nếu em xa anh. Anh sẽ rất nhớ em? Nhớ đến phát điên mất. Mới có chút xíu mà anh đã không chịu nổi rồi! Bảo bối thiên tài, anh nhớ em!
- Bảo bối thiên tài là ai vậy! - Nhi hỏi. Những vấn đề mà Thiên nói cô thật khó hiểu
- Là em. Anh yêu em rất nhiều! - Thiên kéo cô xuống
- Sao!!! - nó ngớ người. Dù biết! Câu nói này đã quá quen thuộc.
- Yêu em mãi mãi - bàn tay Thiên lườm nhanh vào tóc. Cẩn thận kéo sát xuống. Trong khoảng khắc vô cùng lãng mạn. Phực. Dây võng dứt. Cả hai cùng tiếp đất, môi chạm môi. Nhưng ông trời thật vô duyên
* **
Chiều
Rầm. Rầm. Rầm.
- Hoàng Minh Vũ. Nguyên Hàn Băng Băng. Hai người chết rồi àh. Mau ra đây - nó đập cửa sầm sầm
- Em cẩn thận làm sập nhà người ta bây giờ - hắn nói
- Có sập anh thì có! Hứ - nó nhìn Thiên quay ngắt qua tiếp tục đập cửa
- Gì vậy? Anh vừa mới. Bốp.. - nó theo phản xạ đập luôn vào mặt Vũ đang ngái ngủ - Á! Băng Nhi! Em sao dám đánh vào mặt anh như vậy! Thật là xấc xược. Y chang thành chồng em. Đúng là chồng nào vợ mấy
- Cậu vừa nói gì? - Thiên gằn giọng
- Thì đó? Cậu không nghe thấy sao! - Vũ xoa xoa cái mặt. Đồng thời Băng bước ra. Mặt nhỏ còn vẻ muốn ngủ hơn. Chắc vừa mới ngủ dậy
- Vợ tôi hơi bị ngoan. Lại xinh đẹp nữa. Học giỏi. Nấu ăn ngon - cậu ôm lấy nó. Còn nó. Cười trước những lời khen. Và. Vì một điều. Cậu đang xem nó như vợ mình. Những tại sao nó lại vui. Chẳng phải lúc trước cậu vẫn như vậy hay vì trái tim nó tình yêu đã và đang lớn lên từng ngày một ở bên Thiên.
- Cưng chiều vợ nhiều quá coi chừng vợ hư đấy? - Vũ nói. Nhìn đứa em gái đang hạnh phúc trong lòng đứa bạn. Tim cậu như được nắng chiếu rọi. Cậu muốn nó có thể mãi hạnh phúc như vậy. Cậu sẵn sàng cho Thiên tất cả. Chỉ cần nó được hạnh phúc. Quá đủ rồi. Với một quá khứ đau khổ. Như vậy có thể là thiên đường
- Anh nghĩ em sẽ hư sao? - nó cười. Hạnh phúc
- Tất nhìn là không. Em gái của anh rất ngoan. Lúc nào cũng vậy. Chúng ta chơi đá bóng. Lâu rồi đấy. Anh rất muốn đọ tài cùng em
- Được. Em muốn xem anh trai em giỏi với mức nào mà dám đọ tài với em
***
Trận đất giữa Hoàng Nhỏ Vũ và Nguyễn Hàn Băng Băng đối đầu với Hoàng Ngọc Băng Nhi và Lâm Hàn Thiên - Anh trai. Anh làm tiền đạo àh. Băng làm thủ môn có an toàn không - Nhi dè chừng
- Ok mà - Băng ra hiệu - Còn bên đối thủ. Cậu làm tiền đạo còn Thiên làm thủ môn àh. Hơi bất cập
- Không. Vợ chồng phải bên nhau - Thiên nói
- Vậy hai người cùng làm tiền đạo - Vũ nghi hoặc
- Có thể
- Bắt đầu - nó hét. Rồi đôi chân nhanh nhẹn đưa quả bóng là trái bưởi ria lia lịa làm bụi bay mù mịt. Vũ cũng chẳng kém. Ống quần xắn bao đang răm re cướp bóng. Chỉ có hai kẻ vô cùng nhàn rỗi là thủ môn Băng Băng đang vô cùng phấn khích, hò hét ầm ĩ. Thiên đứng nhìn. Khung thà của vợ chồng Thiên vô cùng rảnh rỗi. Chỉ mỗi em thủ môn gà oái cùng mấy cầu thủ nhí gà con. Là một cơ hội phản công hơi bị tốt cho Vũ và Băng nếu như Thiên không ra mặt. Song có người chồng nào để vợ mình bị bắt nạt trước mặt cơ chứ. Tất nhiên là không? Thêm Thiên làm cho tình hình thêm phức tạp. Và rồi. Cơ hội đã đến với Nhi. Cô đang giữ bóng. Cấp tốc phóng nhanh về phá khung thành của đối phương. Vũ nhìn
- Hàn Băng Băng - cậu hét lên trong khi Băng đang mải mê " mắc võng ngủ "( ý nói chủ quan ). Băng giật mình, nhìn thấy nó đang tiến lại rất nhanh.
- Ối mẹ ôi. Ám sát - nhỏ chạy. Khung thành trống không. Và tất yếu là vào rồi. Nhi chạy lại chỗ Thiên. Nhảy lên ôm lấy người cậu như để bày tỏ cách ăn mừng của một cầu thủ chuyên nghiệp. Thiên đứng im. Quá bất ngờ. Vũ và Băng đều nhìn thấy cảnh đó, tự động rút lui. Thiên nói
- Em vui đến như vậy sao?
- Ừk. Rất vui rất vui - nó nhảy xuống khỏi người Thiên mà hai chân cứ nhảy nhót như con sáo
Thiên phì cười. Cậu thấy vui trước những hành động trẻ con ấy
- Anh cười gì chứ? - Nhi đánh vào người Thiên - Rõ thật là... Ủa! Băng và Vũ trốn mất tiêu đâu rồi. Hay là xấu hổ quá mẹ tìm đại một cái lỗ chui xuống
- Em suy nghĩ thật cao? Đi thôi - Thiên khoác vai nó rồi lôi đi - Anh đúng là..... Nè. Hai người đang nhìn gì vậy. Ở bên đó có gì sao? - Không. Tất nhiên là có! - câu trai lời của Vũ
- Phi logic - Thiên nói
- Vốn dĩ đã không logic rồi
- Băng. Bà làm gì mà ngẩn ra thế. Anh chàng đẹp trai nào ở bên đó chăng. Lee Min Ho à
- Không? Chẹp.... Chẹp... Nhìn ngon thật - Băng nhìn miệt vườn bên kia - Trời! - nó hét - Sang đi
- Làm sao? - Băng - Qua như hôm bữa?
- Sợ lắm nha. Ngã nữa là ăn giun đấy!
- Anh Vũ ấy để mà làm cảnh àh. Hai người sang trước đi - nó nói rồi xô Băng và Vũ lên cầu. Cô cười
- Em đang bầu mong cho họ té ngã đấy àh. Sao em thân hiểm quá vậy. Nhìn nụ cười thật gian tà - Thiên chậc lưỡi - Này! - nó la toáng lên
Thật may vì Vũ và Băng đã đi được hơn phân nửa nếu không có lê cũng té ùm mất
- Em sao vậy. Bị anh đoán trúng tim đen chứ gì?
- Đen cái đầu anh. Anh làm như ai cũng độc ác như anh vậy đó. Xứ. Có đi không. Không thì thôi nhá
- Chỉ đùa thôi mà. Em đúng là siêu giận dỗi - Thiên cười rồi bước lên trước. Chìa tay ra - Nắm lấy tay anh. Cẩn thận ngã
Nhi đặt bàn tay mình vào tay Thiên, cậu nắm chặt lấy. Đôi môi nở nụ cười và mái tóc lãng tử đen mượt bay lên trong gió. Ánh nắng chiều và càng làm cho vẻ đẹp đó thêm phần mĩ lệ mà thôi. Trên cây cầu đùa lắc lẻo, chông chênh như con đường tương lai phía trước của họ. Vô cùng gồ ghề và khó đoán nhưng người con trai vẫn nắm chặt tay người con gái cùng nhau đi tới cuối chân trời dưới ánh nắng tắt dần của hoàng hôn và gió vẫn thi nhau đùa bay những lọng tóc
* * *
Ngày thứ 4
Một buổi chiều tà thật đẹp
Trên chiếc cầu bình dị
Có bốn người đang ở bên nhau
- Sao cá lâu ăn vậy. Hay tại chúng chê thức ăn không ngon - Băng than thở
- Câu cá mà em làm như chạy maratông vậy - Vũ nói
- Tại sao anh không nói thẳng ra là anh bất tài. Xí. Nhìn Lâm Hàn Thiên và Băng Nhi xem. Họ đầy cá rồi mà trong khi anh chỉ có mỗi con cua xấu xí đáng ghét này - nhỏ lấy que, bực mình hành hạ con cua
- Tại bên ấy nhiều cá hơn chứ bộ - Vũ thanh minh
- Từ lúc bắt đầu đến giờ anh đã đổi không biết bao nhiêu nơi. Họ chỉ ngồi mọnt chỗ. Anh lúc nào cũng tìm lí do biện minh cho bản thân
- Anh... A. Cá ăn rồi - Vũ reo lên khe khẽ
- Đâu đâu - Băng nói
- Nhìn nhé. Anh mới giỏi. Hàn Thiên chỉ mới được một góc móng tay của anh thôi - Vũ hứng khởi giật câu. Do ngã người phía sau quá đà. Ùm. Tiếng động chói tai vang lên. Nước bắn tung toé. Băng nhăn mặt. Còn Vũ thì đang bơi - Hoàng Minh Vũ. Anh câu cá hay cá câu anh vậy trời
* * *
Ngày cuối cùng
Sáng sớm
Nắng đẹp vô cùng
Và
Đó cũng là điều báo cho một cơn giông tố lớn
Nó mở tung cánh cửa đơn sơ, hít những luồng không khí mát lạnh vào buổi sáng trong veo chia cho từng tế bào. Tâm trạng hôm nay khá tốt. Nụ cười luôn ngự trị trên môi
- Mới sáng ra em đã như vậy rồi không biết hôm nay trời có mưa gió bão bùng gì nữa! - Thiên bước ra
- Xí - nó lườm cậu
Một tiếng sau
- Lại chuẩn bị cúi đầu vào học hành! Thật chán quá! - Băng than thở
- Nếu không chơi lúc này thì chúng ta có thể chơi lúc khác! Vì hôm nay là ngày cuối cùng nên em sẽ vào bếp
- Anh biết ngay mà! Hôm nay kiểu gì cũng vậy! - Thiên chẹp miệng
- A. Nếu anh không muốn ăn thì thôi
- Tất nhiên là không. Vì anh rất hiểu tâm lí của em. Có mấy người chồng nào được như an
h - A! Anh Vũ! Anh bị làm sao vậy! - Băng chạy theo Minh Vũ
- Oẹ.... Oẹ.... Trời ơi! Trong đó thật kinh. Anh mà ở một lát nữa chắc vợ yêu tội nghiệp thành góa phụ mất!! * * *
- Thiên! Anh vào đây! Còn anh Vũ và Băng nấu nước!
Thiên đi theo nó bởi cậu chẳng biết làm gì ngoài việc làm theo nó
- Cá??? - Thiên nheo mắt
- Ừk! Anh bắt chúng ra đi! - Nhi nói
- Anh sao? Bắt chúng! - Thiên chỉ tay vào mình rồi lại chỉ tay vào lũ cá
- Tất nhiên!
- Vợ àh! Anh không làm được. Thật đấy! Nếu bây giờ em bảo anh lấy súng ra và bắn chết chúng thì anh đảm bảo rằng sẽ làm được. Àh không. Rất tốt. Em bảo anh đánh với một đám mafia anh hẳn cũng sẵn sàng nhưng cái này anh xin đầu hàng
- Anh... Đúng... Là... - những âm thanh thật khó chịu vang lên. Nó và Thiên không hẹn mà cùng nhau quay ra phía cửa.
- Ma.....!
- Không! Là anh / tao đây - bộ dạng thản thương của Minh Vũ và Băng ( mặt đầy nhọ + tóc hơi rối + áo quần tả tơi ) - Ba người đúng là.... - nó chán nản - Bây giờ! Thiên! Anh ra sau vườn hái rau. Còn hai người ra chuồng gà lấy trứng! Ok - nó nói rồi trừng mắt đe dọa
* * *
Sau khi chuẩn bị gần như xong xuôi tất cả. Vội vàng đi ra phía sau chuồng gà. Ôi chúa ơi. Trước mắt nó là một bãi chiến trường trứng gà be bét. Vũ còn đang hứng khởi ném trứng vào trong rổ cho Băng. Nhìn hai người có vẻ vô cùng thích thú. Mặt nó đen sì! Tức giận sống lên!
- Hai người đang làm gì vậy hả?
- Hả? Chơi ném trứng! Vui thật! Cậu có muốn chơi không. Đảm bảo với cậu sẽ rất thích! - Băng cười
- Thôi! Hai người ra ngoài Lâm Hàn Thiên đi. Nếu ở đây chắc lúc nữa lông gà cũng không có đâu!
- Hả? - Vũ ngớ người
- Gọi chung là hai người đi đi. Trước khi em không giữ được bình tĩnh
- Ok! Ok - vèo
* * *
Ra thị sát tiếp vườn sau
- Lạy chúa! - nó hét lên
- Gì vậy! - cả ba người nhìn nó
- Ba người... Ba người đang tàn phá của công!
- Này! Chính em bảo anh ra hái rau vậy mà em nói với anh tàn phá của công! Nếu vậy thì em là chủ mưu - Thiên nói
- Đúng. Đúng. Quá chuẩn xác luôn! - Vũ và Băng hùa theo - Stóp. Ba người.... VÀO NHÀ NGAY - nó tức giận gầm lên
..... Biến mất không một dấu vết....
Vài phút trước
- Thiên. Ông đang làm gì mà dán mắt vào cái điện thoại vậy! Làm như chỉ mình ông có! - Vũ đập tay vào vai cậu Cậu nhanh chóng tắt điện thoại. Quay sang thắc mắc với hai người kia. Chẳng qua là cậu đang ngắm ảnh vợ mình thôi
- Có tật giật mình. Cậu đang xem phim " mát mẻ " phải không? Nhìn trình độ của cậu cũng không tồi! Chắc vậy! Này! Phải phát biểu cảm xúc chứ!
- Điên - Thiên hững hờ
- Này - Băng không biết đã đứng phía sau Thiên từ lúc nào. Cô hét lên làm cho Thiên giật cả mình. Vợ chồng nhà này xuất hiện như ma. Hẳn nếu cậu yếu tim chắc đã vào viện từ lâu
- Gì! - Thiên nhăn mặt
- Anh vừa nói cái gì hả! Dám bảo chồng tôi điên sao. Anh khùng thì có. Đừng tưởng đẹp trai mà làm càn. Không được đâu nha - Băng lắc đầu, ngón tay ve vẩy tỏ vẻ giáo sự
- Vợ là số một - Vũ tán thưởng
- Cô... - Cô gì chứ! - Băng trừng mắt
- Phải gọi là chị vợ! - Vũ chen ngang
- Im - Thiên nói Cả hai im lặng khi nhận ra Thiên đang lạnh đến cực độ. Ánh mắt cậu phủ một lớp băng dày - Ok. Ok. Tôi sẽ không nói nữa. Sao cậu chưa làm cái gì cả, vợ mà ra chắc nó xé xác cậu luôn quá!
- Không biết
- Nghĩa là cậu không biết làm sao? Tôi cũng vậy - Vũ tiếc nuối
- Vô dụng. Chỉ bàn nhổ lên thôi!!! - Băng chỉ đạo Và thế là cả vườn rau bị ba kẻ tàn phá
* * *
Hiện tại. Băng và Vũ mỗi người một con dế yêu. Trong phòng bếp. Thiên ngồi trên ghế bắt chéo chân nhìn cô làm việc
- Vợ! Lại đây!
- Gì! - cô gắt lên. Mọi việc đều do cô làm vậy mà còn làm phiền cô. Song chẳng hiểu tại sao cô vẫn cứ đi đến bên cậu vô điều kiện
- Em không mệt sao. Làm nhiều như thế? - Thiên kéo nó ngồi xuống lòng mình!
- Nếu không thì anh làm đi!
- Em đúng là thiên tài?
- Thiên tài! Cha anh tên là Tài àh
- Em....
* * *
Tối!
Nhi ngồi trên giường lướt Ipad. Còn Thiên. Cậu đang nhíu mày nhìn cô chằm chằm
- Anh nhìn gì thế?
- Không!
- Không là sao. Anh dám nói dối sao. Nhìn mặt anh kìa. Anh muốn mượn Ipad để xem phim nóng àh. Anh cứ nói đi. Không sao đâu. Nhu cầu của đàn ông mà! Em rất thông cảm?
- Sao? - Thiên nhăn mặt
- Anh Vũ nói hết rồi. Không sao đâu
- Em nghĩ là anh xem mấy cái đó sao? - Thiên gằn giọng
- Đấy là anh tự khai đấy nhé. Không thể trách ai vu khống
- Anh không thích xem
- Ừk
- Anh thích thực hành, như vậy cảm giác sẽ chân thật hơn! - câu nói
- Ừk. Thì anh cứ làm đi. Đâu ai... Hả? Anh nói cái gì? Thật là trơ trẽn
- Trơ trẽn thì cũng là chồng em!
- Anh...
Thiên từ từ leo lên giường. Một tay chậm rãi tháo bung những khuy áo
- Này! Anh không được. Ai cho anh chứ. Như vậy là anh phạm tội hình sự. Cưỡng bức trẻ vị thành niên. Không được - nó la toáng lên
- Em đồng ý. Anh cũng chấp nhận
- Ai nói chứ. Khi nào? - nó trừng mắt
- Buổi sáng hôm đó. Chẳng phải em chính là người đã.... - Thiên bỏ lửng câu
- Anh... Gọi chung là không được. Chưa đủ tuổi!
- Đủ rồi. Em 20. Anh 21
- Không - nó hét lên
- Được rồi! - Thiên bịt miệng nó lại - Em cứ làm như anh chọc tiết em vậy. Anh chỉ đùa thôi