Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:29 +0700
Chương 44
Duyệt Tâm im lặng vài ngày cũng chưa đi tìm Tô Mộ Tịch, sáng sớm hôm nay, Tô Mộ Tịch đang ở đình nơi hoa viên sau Thần Hi cung nghe Hiên Viên Hạo Thành niệm thơ. Duyệt Tâm công chúa chạy tiến vào đứng ở bên người Tô Mộ Tịch bồi hồi thật lâu sau đột nhiên nói: “Mộ Tịch, bản công chúa coi trọng nhị ca ngươi, quyết định để chàng làm Phò mã của bản công chúa. Giờ ngươi theo ta đi tìm hoàng thượng xin ý chỉ được không.”
Tô Mộ Tịch sợ run một chút, lấy lại tinh thần bị lời nàng nói làm sặc nước trà. Hiên Viên Hạo Thành buông sách chạy đến bên người Tô Mộ Tịch vỗ vỗ lưng của nàng, trách cứ nhìn Duyệt Tâm công chúa một cái, công chúa chán ghét này thật không biết xấu hổ, còn làm Tịch nhi bị sặc. Tô Mộ Tịch thật vất vả mới hết sặc, hỏi: “Công chúa nói thật?”
“Đương nhiên, con dân Duyệt quốc cũng không nói dối huống chi ta còn là công chúa.” Duyệt Tâm dùng sức gật gật đầu, Tô Hồng Xán tuy rằng lưu manh nhưng mà đầu óc vẫn có, chỗ tốt là chàng không có võ công. Cho dù về sau chàng dám bắt nạt mình, chàng cũng đánh không lại, nghĩ đến đây nhãn tinh của Duyệt Tâm lại lòe lòe tỏa sáng.
Tô Mộ Tịch biết ánh mắt của nhị ca nhìn Duyệt Tâm công chúa, nhất định là có ý với Duyệt Tâm công chúa. Nhưng mà lấy tâm tính của nhị ca, muốn huynh ấy thừa nhận thì khả năng không lớn. Hơn nữa nếu biết Duyệt Tâm công chúa thích nhị ca, thánh chỉ còn chưa hạ thì bên Hiên Viên Hạo Dạ có khả năng sẽ hành động trước rồi. Lòng Tô Mộ Tịch có chút loạn, vỗ vỗ đầu, nàng muốn suy nghĩ một chút: “Hạo Thành, ta muốn uống trà mật, huynh cho Hoa Ngữ đi làm được không?”
Hiên Viên Hạo Thành nhìn chung quanh một chút, không có cung nữ hay mẹ nào cả, được rồi! Chỉ có chính hắn đi. Hiên Viên Hạo Thành vừa đi, Tô Mộ Tịch liền kéo Duyệt Tâm công chúa: “Công chúa, đừng vội thỉnh hoàng thượng hạ chỉ a. Còn có, chuyện người nhìn trúng nhị ca của ta không nên nói cho người thứ tư biết, chuyện của người và nhị ca ta, ta sẽ giúp người nghĩ biện pháp khiến nhị ca ta cam tâm tình nguyện thú người.” tính tình của đại ca còn khó chơi hơn nhị ca nhưng cuối cùng còn không phải tự huynh ấy cam tâm tình nguyện cầu thánh chỉ thú đại tẩu sao, huống chi là nhị ca, người vì vợ mà không cần mặt mũi đâu.
Duyệt Tâm dùng sức gật gật đầu: “Ừ, ta tin tưởng ngươi, cám ơn ngươi Mộ Tịch.” Tuy rằng hiểu rõ chuyện mình nên làm, nhưng truy nam nhân nàng không thể quá chủ động, vạn nhất dọa tên lưu manh kia chạy mất thì làm sao bây giờ?
“Không có việc gì.” Giúp ngươi cũng là giúp nhị ca ta, trong đầu Tô Mộ Tịch nghĩ đến ngày ấy ở Tá Yến đài nhìn thấy Gì Thịnh Uy, cứ làm như vậy đi, xem ra Tống mẹ phải phát huy công dụng. Trong đầu nhanh chóng lên kế hoạch, xong xuôi rốt cục trên mặt cũng mang ý cười, thấp giọng nói thầm bên tai Duyệt Tâm. Duyệt Tâm nghe xong, mở to mắt hỏi: “Như vậy có thể chứ? Vạn nhất nhị ca ngươi tưởng thật thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, nhị ca ta là người càng bị áp chế lại càng hăng hái, tuy huynh ấy nhất định đánh không thắng người.” Tô Mộ Tịch nghĩ được biện pháp nên tâm tình tốt không ít, nhị ca bình thường sống rất trôi chảy, cũng nên phải tìm chút chuyện bực bội cho huynh ấy mới được.
“Ừ, ta tin tưởng Mộ Tịch.” Một chút cũng không phát hiện tư tâm Tô Mộ Tịch, Duyệt Tâm thật vui vẻ gật gật đầu. Lập tức, nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành thật cẩn thận bưng trà mật lên: “Mộ Tịch, tên ngốc này đối xử với ngươi thật tốt.”
Nhìn hắn cẩn thận bưng trà, Tô Mộ Tịch cười cười: “Ở trong lòng ta, huynh ấy đã sớm không phải là đứa ngốc.” Duyệt Tâm nhìn Tô Mộ Tịch, cảm thấy đã hiểu, cũng chỉ có người như Tô Mộ Tịch mới xứng đôi với tâm tư tinh thuần của Hiên Viên Hạo Thành hoàng tử. Duyệt Tâm nàng tuy hoạt bát, nhưng không có nghĩa là cái gì nàng cũng không hiểu. Hậu cung huyết tinh phong vân nàng gặp qua, nhưng nàng lựa chọn cố gắng quên đi. Bởi vì chỉ có nhu thuận đáng yêu mới có thể được phụ hoàng sủng ái, chỉ có như vậy mới không gây chuyện ẫu hậu cùng hoàng huynh. Nàng không giống Hiên Viên Hạo Thành, cho nên ở hoàng cung mà có thể đơn thuần như Hiên Viên Hạo Thành thì chỉ sợ cũng chỉ mình hắn.
“Tịch nhi, trà mật đến đây, nàng uống nhanh…” Hiên Viên Hạo Thành vui rạo rực đặt trà mật vào tay Tô Mộ Tịch, tranh công nhìn Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch bưng trà mật uống một ngụm, cố ý không nhìn về phía Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành đợi một hồi lâu thấy Tô Mộ Tịch không khen hắn, trà mật trong tay cũng uống gần xong rồi, lập tức đáng thương ra tiếng: “Tịch nhi, trà mật uống ngon không?”
Tô Mộ Tịch sao không biết tâm tư cẩn thận của Hiên Viên Hạo Thành, nhưng nàng muốn trêu cợt hắn một chút, đã lâu không thấy vẻ đáng thương lại vô cùng oán niệm của hắn, nàng rất nhớ: “Uống ngon a! Làm sao vậy? có phải Hạo Thành còn muốn giúp Tịch nhi rót một ly hay không?”
“Tịch nhi còn muốn uống sao? Nhưng mà… Nhưng mà…” Nói xong, đáng thương cúi đầu trạc ngón tay, vốn dung mạo không thay đổi nhiều lắm, vẫn giống như trước đây, lúc này nhìn hắn lại làm cho Tô Mộ Tịch nhớ tới lần đầu tiên mình gặp hắn.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà, người ta vừa bưng trà mật cho nàng, nàng lại không khen người ta.” Nói xong, oán niệm nhìn Tô Mộ Tịch một cái. Duyệt Tâm cười rời khỏi đình, tên ngốc vẫn thích người khác khích lệ a. Cuối cùng Tô Mộ Tịch cũng không nhịn được, vui vẻ bật cười, cười đến khi mặt Hiên Viên Hạo Thành đều phiếm hồng mới lên tiếng: “Ừ, Hạo Thành rất tốt, Tịch nhi thích nhất.”
Hiên Viên Hạo Thành nghe xong lời này mới nở nụ cười: “Tịch nhi còn muốn sao? Thành nhi rót cho nàng.”
“Không cần, chọc huynh thôi.” Tô Mộ Tịch cười cười, phóng cái chén lên bàn đá. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành bĩu môi, nụ cười trên mặt càng sâu, gió nhẹ nhàng thổi qua đình truyền đến từng trận tiếng cười.
Một lát sau, Tô Mộ Tịch ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, Tống mẹ mang theo người vào nội thất Tây điện quét tước. Không bao lâu, Duyệt Tâm công chúa sôi nổi đi đến, tới trước mặt Tô Mộ Tịch hỏi: “Mộ Tịch, ngươi đừng đọc nữa, Duyệt Tâm có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tô Mộ Tịch buông quyển sách trên tay: “Duyệt Tâm công chúa muốn hỏi chuyện gì, mời nói?”
“Mộ Tịch, người ta suy nghĩ đã lâu, muốn hỏi ngươi một chút, vị công tử ngồi đối diện chúng ta ở Tá Yến đài ngày ấy là ai?” Duyệt Tâm không được tự nhiên một chút mới hỏi Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch kinh ngạc một chút: “Duyệt Tâm công chúa, ngày đó người nhìn nhị ca ta như vậy, ta còn tưởng rằng…”
Tô Mộ Tịch còn chưa nói xong đã bị Duyệt Tâm công chúa ngắt lời: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ cảm thấy nhị ca ngươi thông minh có chút không giống người thường, tò mò mới nhìn được không. Ai, ngươi đừng chuyển đề tài! Ngươi còn không nói cho ta biết công tử ngồi đối diện chúng ta tên là gì đâu?”
Tô Mộ Tịch nhíu mày, nhìn Tống mẹ đang nghiêng tai nghe lén: “Hắn à, gọi là Gì Thịnh Uy, là con trai độc nhất của Thái Sư, người đột nhiên hỏi hắn làm gì? Không phải là, muốn tuyển hắn làm phò mã đó chứ?”
“Ai nha, người ta không thèm nghe ngươi nói nữa…” Duyệt Tâm xoa xoa miệng đỏ mặt liền chạy ra, Tô Mộ Tịch lắc đầu, Duyệt Tâm công chúa này còn diễn rất đạt, phụt…
Đêm, một thân ảnh lén lút chuồn ra Thần Hi cung. Đi đến một góc khuất nơi hoa viên, học tiếng mèo kêu, một bóng người liền xuất hiện phía sau nàng: “Có chuyện gì? Nói…”
Trong màn đêm Tống mẹ không thấy rõ rốt cuộc có phải là Vi mẹ hay không, nhưng mà nghe giọng rất giống liền nói: “Vi mẹ, tiểu nhân nghe được tin tức quan trọng ở Thần Hi cung, đến bẩm báo.”
Người tới nghe thế, khuôn mặt trong bóng đêm mới dịu đi một chút: “Tiếp tục nói.”
“Ban ngày tiểu nhân nghe Duyệt Tâm công chúa tới hỏi thăm con trai Gì Thái Sư, Tô Mộ Tịch hỏi nàng có phải muốn Gì Thịnh Uy làm phò mã hay không, nha đầu kia còn đỏ mặt chạy.” Tống mẹ tranh công nói xong.
Duyệt Tâm nha đầu kia hỏi thăm tên Gì Thịnh Uy? Ngày đó, nàng rõ ràng nhìn thấy nha đầu kia nhìn chằm chằm Tô Hồng Xán. Lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Các nàng còn nói gì đó? Một chữ cũng không được bỏ xót.”
Tống mẹ mặc dù tò mò vì sao hôm nay Vi mẹ khí phách hơn ngày thường, nhưng thanh âm này quả thật giống liền tiếp tục nói: “Tô Mộ Tịch còn hỏi Duyệt Tâm vì sao ngày đó chỉ nhìn chằm chằm nhị ca nàng. Duyệt Tâm trả lời như vậy: Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ cảm thấy nhị ca ngươi thông minh có chút không giống người thường, tò mò mới nhìn được không. Tiểu nhân biết chỉ có vậy, Vi mẹ, ngài xem những điều ta nói có hữu dụng không?”
Người trong bóng đêm lên tiếng trả lời: “Ừ, ta sẽ truyền lời cho Dạ hoàng tử, ngươi về trước đi! Đúng rồi, còn có chuyện huyết yến, chỉ cần Tô Mộ Tịch ở Thần Hi cung, nhất định phải cho nàng ta uống huyết yến, không thể sơ ý.”
“Vi mẹ yên tâm, việc này nô tỳ đã biết, mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng uống xong mới đi.” Tuy rằng không biết mỗi ngày Vi mẹ cho Tô Mộ Tịch dùng huyết yến trân quý như vậy làm cái gì, nàng vẫn là không dám hỏi nhiều.
Tống mẹ lui ra sau, người trong bóng đêm nhân chặt mày. Nếu Tống mẹ nói thật, chẳng lẽ ngày đó nàng thật sự nhìn lầm? Nhưng mà, nếu là Tô Hồng Xán, Hiên Viên Vinh Hi cũng không có khả năng đồng ý đi! Dù sao, giờ quyền thế của Tô gia đã có thể làm cho ông ta kiêng kị. Tương lai Tô Mộ Tịch là hoàng tử phi, đây là chuyện mọi người đều biết, nếu Tô gia lại nhiều thêm một Phò mã dị quốc, Hiên Viên Vinh Hi không có khả năng dung Tô gia. Nghĩ như vậy, người giả dạng thành Vi mẹ nhẹ nhàng thở ra. Đối phó Gì Thịnh Uy còn dễ hơn đối phó với Tô gia một chút.
“Vi mẹ” rời đi rồi, Tô Mộ Tịch theo Tống mẹ đến đến nơi đây mới chậm rãi đi ra, cười lạnh, huyết yến, lần này lại khiến các ngươi thất vọng rồi, thứ kia một ngụm nàng cũng chưa từng uống.
Từ ngày đó Duyệt Tâm hỏi về Gì Thịnh Uy liền thường xuyên xuất nhập Gì phủ. Việc này Tô Hồng Xán cũng biết, trong lòng có chút bực mình, sớm biết sẽ không mang nữ nhân kia đi Tá Yến đài. Nghĩ lại nghĩ, lập tức cho người đưa bái thiếp đến Gì phủ muốn bái phỏng Gì Thịnh Uy, kỳ thật sợ nữ nhân ngốc kia chịu thiệt, ai biết tiểu tử Gì Thịnh Uy kia có rắp tâm bất lương hay không.
Không bao lâu sau Gì gia công tử Gì Thịnh Uy cùng đích nữ Lí thượng thư bị người bắt kẻ thông dâm ngay tại giường ở khách sạn Long Môn. Vì áp chế gièm pha, Gì Thái Sư cùng Lí thượng thư định ra việc hôn nhân. Duyệt Tâm công chúa biết việc này đau lòng không thôi, quyết định hồi Duyệt quốc, việc tuyển Phò mã dừng ở đây.
Thần Hi cung, Duyệt Tâm có chút lo lắng nhìn Tô Mộ Tịch: “Mộ Tịch, ngươi xác định Tô Hồng Xán nhất định sẽ đuổi theo ta sao? Nếu chàng không đi thì làm sao bây giờ?” Tuy rằng số lần gặp chàng ở Gì phủ không ít, nhưng chàng chưa từng ình sắc mặt hoà nhã. Nếu chàng không đuổi theo đội ngũ Duyệt quốc, có phải nàng và chàng sẽ vĩnh viễn không có khả năng hay không.
Tô Mộ Tịch lôi kéo tay Duyệt Tâm, vỗ nhẹ nhẹ: “Duyệt Tâm công chúa, người yên tâm đi, nhị ca nhất định sẽ đi. Nếu huynh ấy không đi, vậy người cũng không cần loại nam nhân không dám đối mặt với tình cảm của mình như thế.”
Duyệt Tâm lo lắng gật gật đầu, lưu manh chết tiệc, nếu chàng dám không đuổi theo bản công chúa, bản công chúa liền để phụ hoàng phái người không ngừng quấy rối biên quan Hiên Viên hoàng triều, sau đó ép chàng gả đến Duyệt quốc thành thân với bản công chúa, hừ…