Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lan Thảo
Upload bìa: Lan Thảo
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 9
Cập nhật: 2018-04-05 07:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
hòng khám bệnh của Andrew ở số nhà 57a phố Welbeck lại gây ra cho anh một cảm giác đắc thắng mới. Mình đã đến được đây rồi – anh đắc chí nghĩ – cuối cùng đã đến được đây! Gian phòng không rộng nhưng rất sáng sủa nhờ có cửa sổ lồi ra ngoài và lại có ưu điểm lớn là nằm ở tầng dưới vì hầu hết bệnh nhân ngại leo cầu thang lên gác. Ngoài ra, tuy Andrew dùng chung phòng đợi với mấy bác sĩ khác, nhưng phòng khám này là của riêng anh, và tấm biển bóng loáng đề tên anh đã được treo lên ngoài cửa trước bên cạnh các tấm biển của các bác sĩ kia.
Ngày mười chín tháng tư, ký xong hợp đồng thuê, Andrew rủ Hampton cùng đến nhận nhà với mình. Hampton đã tỏ ra đặc biệt có ích trong mọi công việc sắp xếp ban đầu. Hampton đã tìm cho Andrew một y tá cừ, bạn của chị y tá hiện đang làm cho Hampton ở phố Hoàng hậu Anne. Chị y tá Sharp không đẹp, đứng tuổi vẻ mặt cau có y như bị ai bạc đãi nhưng có vẻ rất được việc. Hampton giải thích tại sao anh ta lại chọn chị này:
- Điều cần tránh đối với các bác sĩ là chọn một cô y tá xinh. Cậu hiểu ý mình nói chứ. Chơi hẳn ra chơi, làm hẳn ra làm. Không được lẫn lộn hai cái với nhau. Chúng ta làm nghề này không phải để chơi bời. Thông minh như cậu, chắc cậu hiểu, à, mình nảy ra ý nghĩ là nay chúng mình đã ở gần nhau rồi, chúng mình có thể cộng tác với nhau khá chặt chẽ.
Trong lúc Hampton và Andrew đứng bàn bạc cách bày biện gian phòng thì Frances Lawrence bất ngờ xuất hiện. Nàng đi qua tiện thể ghé vào xem Andrew chọn được gian buồng như thế nào. Frances có cách đến chơi rất tình cờ mà không bao giờ có vẻ tọc mạch. Hôm nay nàng đặc biệt quyến rũ trong chiếc áo và váy cùng một màu đen, cổ quàng một mảnh lông thú nâu tuyệt đẹp. Nàng không ở chơi lâu, nhưng về cách trang trí, chọn rèm cửa sổ, ri-đô chăng sau bàn giấy, nàng có những ý kiến tinh tế, xác đáng hơn kế hoạch thô kệch của Hampton và Andrew nhiều.
Người đàn bà hoạt bát ấy ra về rồi, gian phòng bỗng vắng hẳn. Hampton thô lỗ:
- Cậu diễm phúc thật. Một thiếu phụ ngon mắt quá. – Hampton nhăn nhở cười ra chiều ghen tị – Gladstone năm 1890 đã nói như thế nào nhỉ về cách chắc chắn nhất bảo đảm cho bước tiến thân trên đường đời?
- Mình không hiểu cậu định nói gì?
Tuy vậy, khi gian phòng được bày biện xong, Andrew phải thừa nhận với Hampton, và với Frances lúc đó vừa rẽ qua xem kết quả những ý kiến của nàng, bày biện như vậy là thích đáng: hiện đại nhưng vẫn nghiêm túc, phù hợp với nghề nghiệp. Khám bệnh trong khung cảnh này thì tính tiền công ba guinea một người là phải chăng và hợp lý.
Ban đầu, Andrew chưa có nhiều khách. Nhưng nhờ ở những bức thư viết rất lịch sự gửi đến tất cả những bác sĩ nào đã chuyển bệnh nhân của họ đến chỗ anh ở bệnh viện Victoria – những bức thư này cố nhiên chỉ nói đến các bệnh nhân ấy và các triệu chứng của họ – chẳng bao lâu, Andrew đã chăng được một mạng lưới rộng khắp London, nó đưa khách bệnh từ khắp các khu phố đến cho anh. Bây giờ, Andrew là một người vô cùng bận rộn, anh cho chiếc xe Vitesse mới mua của anh lao nhanh từ Chesborough đến bệnh viện Victoria rồi lại từ bệnh viện Victoria về Welbeck, lại phải đi thăm biết bao nhiêu bệnh nhân tại nhà, chưa kể đến phòng khám cũ của anh lúc nào cũng đông nghịt, nhiều khi phải khám đến tận mười giờ khuya mới hết người.
Chất men thắng lợi khiến Andrew táo bạo, dám cả nghĩ cả làm, nó sôi sục trong mạch máu anh như một thứ thuốc thần hiệu. Andrew tranh thủ thời gian nhào đến hiệu may Rogers cắt thêm ba bộ nữa rồi lại đến hiệu chuyên may sơ-mi ở phố Jermyn mà Hampton giới thiệu. Uy tín của anh ở bệnh viện Victoria ngày một tăng. Quả thực anh không còn mấy thời giờ để làm việc cho khoa điều trị ngoại trú của bệnh viện, nhưng anh tự nhủ anh có bớt đi bao nhiêu thời gian thì đã bù lại bằng tài năng kinh nghiệm của anh bấy nhiêu. Ngay đối với bạn bè, Andrew cũng có những cử chỉ lời nói vội vã, cộc lốc nhưng vẫn khá hấp dẫn vì trên miệng anh lúc nào cũng sẵn một nụ cười. “Mình phải chuồn đây, cậu ạ, mình đúng là phải quàng chân lên cổ mà chạy”.
Phòng khám của Andrew ở phố Welbeck mở đã được năm tuần. Một chiều thứ sáu, có một người đàn bà nhiều tuổi đến khám họng. Bà ta chỉ bị viêm thanh quản thường thôi song là một người cẩn thận, cả lo, bà ta muốn được biết ý kiến của một bác sĩ thứ hai nữa. Hơi bị chạm tự ái, Andrew nghĩ xem nên gửi bà này đến ai. Để cho bà ta đến làm phí thời giờ một người như Robert Abbey thì thật lố bịch. Bỗng gương mặt anh sáng lên khi nghĩ đến Hampton ở ngay gần chỗ anh. Thời gian này, Hampton rất ân cần với anh. Thà để cho cậu ra “nhặt” ba đồng guinea này còn hơn để cho một thằng cha không quen biết, nó sẽ chẳng hàm ơn gì mình. Andrew bèn gửi bà bệnh nhân kia đến Hampton kèm theo mấy chữ.
Bốn mươi nhăm phút sau, bà ta trở lại với tâm trạng khác hẳn, yên tâm và mãn nguyện, hài lòng về Hampton và nhất là về Andrew. Bà ta xin lỗi:
- Bác sĩ thứ lỗi cho tôi lại trở lại đây lần nữa. Tôi chỉ muốn cảm ơn bác sĩ đã nhọc công về tôi. Tôi đã đến gặp bác sĩ Hampton, ông ta đã xác nhận tất cả những ý kiến chẩn đoán của bác sĩ. Ông ta… ông ta bảo tôi là đơn thuốc mà bác sĩ cấp cho tôi hết sức đầy đủ không thể ghi thêm một thứ gì nữa.
Đến tháng sáu thì cặp a-mi-đan của cô Sybil Thornton được cắt bỏ. Nó đã sưng lên khá to, và gần đây trên tạp chí “Y học”, người ta nghi là sự hút độc của a-mi-đan có thể liên quan đến nguồn gốc của bệnh hen. Ivory đã tiến hành phẫu thuật một cách thận trọng, chậm chạp.
Ivory nói với Andrew khi hai người ra rửa tay:
- Tôi muốn là từ từ với những mô bạch huyết này. Chắc ông đã từng thấy có những kẻ xẻo đánh loáng một cái là xong. Tôi thì không làm như vậy.
Lúc Andrew nhận được tấm ngân phiếu của Ivory, cũng lại qua đường bưu điện, thì có mặt Hampton. Hai người bây giờ thường xuyên đến thăm nhau tại phòng khám của nhau. Hampton đã nhanh chóng trả nợ Andrew bằng cách gửi đến cho Andrew một trường hợp viêm dạ dày khá ngon ăn đáp lại trường hợp viêm thanh quản hôm nọ. Cho đến nay, quả thực đã có nhiều bệnh nhân đã đi lại, kèm theo mấy chữ, giữa hai phòng khám ở phố Welbeck và phố Hoàng hậu Anne.
- Này, Manson này, mình rất mừng là cậu đã bỏ được cái tính câu nệ cổ hủ của cậu. Ngay bây giờ, thực đấy – Hampton liếc nhìn tấm ngân phiếu qua vai Andrew – cậu cũng chưa biết vắt chanh hết nước đâu. Ông bạn ạ, bắt tay với mình rồi cậu sẽ được nếm những quả thơm ngon hơn.
Andrew không nhịn được cười.
Tối hôm ấy, trên đường về nhà, Andrew cảm thấy người lâng lâng khoai khoái khác thường. Hết thuốc, anh đỗ xe lại, vào một hiệu thuốc lá ở phố Oxford. Khi bước ra qua cửa, anh bỗng để ý đến một người đàn bà đang lảng vảng ở cửa hiệu bên cạnh. Người đó là Blodwen Page.
Andrew nhận ra mụ ngay, tuy mụ đã thay đổi nhiều, khác xa bà chủ lăng xăng ở Bryngower. Mụ gầy đi, dáng người ủ rũ, và con mắt mụ ngước lên nhìn Andrew khi anh bước lại gần mụ hỏi chuyện thì thẫn thờ, chán nản.
- Bà Page phải không? Hay đúng hơn bây giờ là bà Rees phải không? Bà không nhận ra tôi à? Bác sĩ Manson đây mà.
Mụ nhận ra bộ quần áo sang trọng của anh, vẻ làm ăn phát đạt của anh. Mụ thở dài:
- Tôi còn nhớ. Ông dạo này mạnh khỏe chứ? – Rồi như sợ phải nán lại lâu, mụ quay lại nhìn về chỗ cách đó vài ba thước, ở trên vỉa hè, có một người đàn ông cao cao hói trán đang sốt ruột đứng chờ. Mụ vội kết thúc, vẻ sợ sệt:
- Tôi xin phép. Nhà tôi đang đợi.
Nhìn theo mụ ta vội vã bỏ đi, Andrew thấy đôi môi mỏng dính của lão Aneurin Rees động đậy trách móc “Làm gì thế, để tôi đứng chờ thế à?” trong khi mụ chỉ cúi đầu với vẻ phục tùng. Andrew cảm thấy con mắt lạnh lùng của lão quản lý ngân hàng ngây ra nhìn anh trong giây phút. Rồi cặp đó bước đi, chìm vào trong đám đông.
Andrew không xua được hình ảnh ấy khỏi đầu. Về đến nhà, bước vào phòng ngoài, anh thấy Christine đang ngồi đan, ấm trà của anh đã đặt sẵn trên khay. Nàng vừa mới bảo mang trà lên khi nghe tiếng xe anh về. Andrew liếc nhanh nhìn Christine thăm dò. Anh muốn kể lại cho nàng nghe cuộc gặp gỡ ban nãy, anh bỗng tha thiết muốn chấm dứt thời kỳ xích mích đi.
Nhưng khi Andrew cầm đến chén trà chưa kịp nói thì Christine đã từ tốn bảo anh:
- Chiều nay, bà Lawrence lại gọi điện thoại hỏi anh. Bà ấy không nhắn gì.
- À – Andrew đỏ mặt – Em định nói gì với chữ “lại”?
- Đây là lần thứ tư bà ấy gọi điện thoại cho anh.
- Ừ, thì sao?
- Không sao. Em có nói gì đâu.
- Nhưng vẻ mặt của em ấy. Anh cấm được bà ấy gọi dây nói cho anh à?
Christine im lặng, đôi mắt cụp xuống nhìn mảnh len đang đan. Nếu như Andrew thấy được cơn bão táp trong lòng nàng dưới bề ngoài yên lặng ấy thì anh đã không nổi nóng thế này.
- Thái độ của em làm như em nghĩ anh là người hai vợ không bằng. Bà ấy là một phụ nữ hết sức tử tế. Chồng bà ấy lại là bạn thân của anh. Họ là những người lịch thiệp, duyên dáng. Đâu có vẻ như chó cụp tai thế này. Rõ khỉ.
Andrew húp vội nốt tách trà, đứng dậy. Nhưng khi ra khỏi phòng anh thấy ân hận. Anh bỏ vào phòng khám, châm thuốc hút, buồn rầu nghĩ đến quan hệ giữa anh và Christine ngày càng xấu đi. Anh không muốn để nó xấu thêm nữa. Sự xa cách ngày một lớn giữa hai người làm anh chán nản, bực dọc, nó là một đám mây đen trên bầu trời thắng lợi trong sáng của anh.
Hai vợ chồng đã có một thời kỳ hạnh phúc vô song sau ngày lấy nhau. Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Blodwen Page đã làm sống lại dồn dập những kỷ niệm êm đềm của những ngày tìm hiểu nhau ở Blaenelly. Andrew bây giờ không còn tôn thờ vợ như trước kia nhưng – rõ khỉ, đúng thế, anh vẫn yêu nàng. Có thể là gần đây, anh đã một đôi lần làm nàng bị tổn thương. Anh bỗng muốn giảng hoà với nàng, chiều chuộng nàng, làm lành với nàng. Anh mải mê suy nghĩ, bỗng ánh mắt anh sáng lên. Anh nhìn đồng hồ thấy còn đúng nửa giờ nữa thì cửa hàng Laurier đóng cửa. Một phút sau, Andrew đã ngồi trong xe, lao đi gặp Martha Cramb.
Khi biết được ý định của Andrew, Martha Cramb sốt sắng phục vụ anh ngay. Hai người bàn bạc với nhau rất nghiêm nghị rồi đến gian bán hàng lông thú. Andrew được chỉ cho xem rất nhiều loại hàng. Martha Cramb vuốt ve những bộ da lông với ngón tay nhà nghề, giới thiệu cái nước bóng, cái ánh bạc, những yếu tố mà những bộ da lông loại tốt cần phải có. Một đôi lần, Cramb không tán thành ý kiến của Andrew, nghiêm trang chỉ ra cái nào là quý và cái nào là không quý. Cuối cùng, Andrew chọn được một loại mà Cramb thành thật tán thành. Sau đó, Cramb đi tìm cụ Winch rồi trở lại ngay, hớn hở:
- Cụ Winch bảo chỉ xin bác sĩ trả theo giá xuất xưởng – những từ như “giá vốn” không bao giờ đến làm ô uế đôi môi các cô gái bán hàng ở cửa hàng này – Như vậy tổng cộng năm mươi nhăm bảng. Bác sĩ cứ tin ở tôi. Hàng này quý lắm. Ánh lông rất đẹp. Bà nhà sẽ rất hãnh diện dùng nó.
Thứ bảy sau, vào mười một giờ trưa, Andrew đến lấy về chiếc hộp bìa màu lá cây sẫm có vẻ nhãn hiệu riêng không đâu bắt chước được của cửa hàng Laurier ngoài nắp hộp. Anh đem ngay vào phòng khách.
- Christine, em lại đây một tí nào.
Christine đang ở trên gác cùng với chị Bennett dọn dẹp giường chiếu. Nàng vội xuống ngay, hơi thở gấp, con mắt hơi ngạc nhiên trước lời gọi này.
- Em xem này. – Bây giờ đến giây phút then chốt thì Andrew cảm thấy lúng túng, nghẹn cổ – Anh mua cái này cho em. Anh biết, anh biết chúng mình gần đây không thật hoà thuận với nhau. Nhưng cái này hẳn cho em thấy là… – Andrew nghẹn lại không nói được nữa, và như một chú học trò, anh đưa cho Christine chiếc hộp.
Christine mặt tái đi nhợt nhạt khi mở hộp. Tay nàng cởi nút mà cứ run bần bật.
Rồi nàng reo lên một tiếng nghẹn ngào:
- Ôi, bộ lông thú đẹp quá.
Gấp trong tờ giấy lụa là hai con sóc bạc, hai bộ da lông sóc đẹp mê hồn, khéo léo ghép lại thành một tấm liền. Andrew nhanh nhẹn cầm lên, vuốt vuốt như Martha Cramb vuốt, giọng xúc động.
- Em có vừa ý không, Chris? Em thử quàng xem. Chính cô Cramb tốt bụng đã giúp anh chọn đấy. Loại nhất. Không còn loại nào tốt hơn. Về giá cả cũng vậy. Em có thấy cái mặt bóng và cái ánh bạc này không… đó chính là những tiêu chuẩn cần phải chọn.
Nước mắt ràn rụa trên má, Christine quay lại với Andrew, cuồng nhiệt:
- Anh yêu em, có phải không, anh của em. Đó là cái quý duy nhất đối với em trên đời.
Được yên lòng rồi nàng mới quàng thử chiếc khăn lông thú. Quả là đẹp lộng lẫy.
Andrew ngắm nhìn chiếc khăn mãi không chán mắt. Anh muốn làm cho sự hoà giải được hoàn toàn. Mỉm cười anh nói:
- Em này, Chris, tiện đây, chúng mình có thể tổ chức một cái gì nho nhỏ để ăn mừng. Ta đi ăn hiệu nhé. Một giờ trưa, em đến gặp anh tại phòng tiệc nhỏ “Grill Room” ở khách sạn Plaza nhé.
- Vâng, anh… – nàng nửa như hỏi – Nhưng trưa nay, ở nhà, em đã làm món thịt băm khoai rồi, món anh vẫn thích…
- Thôi thôi. – Tiếng cười của Andrew vui nhất từ mấy tháng nay – Đừng có làm cô gái già rú rú ở nhà. Một giờ nhé. Em hãy đến gặp anh chàng hào hoa đẹp trai tóc đen tại khách sạn Plaza nhé. Em không cần phải gài một bông cẩm chướng lên ngực làm ám hiệu đâu, anh chàng trông thấy chiếc khăn quàng lông sóc của em là nhân ra ngay.
Suốt buổi sáng, Andrew rất vui vẻ, hài lòng. Mình ngốc thật! Chẳng để ý gì đến nàng. Phụ nữ là muốn được chăm chút, chiều chuộng, muốn được đưa đi chỗ này chỗ nọ giải trí. Phòng tiệc thân mật “Grill Room” ở khách sạn Plaza là chỗ thích hợp nhất. Ở đó, từ một giờ đến ba giờ trưa là có thể gặp toàn thể London, hay nói cho đúng hơn là gặp hầu hết những con người đáng kể nhất của London.
Christine đến muộn, đó là một điều hiếm có, vì vậy Andrew hơi suốt ruột. Trong lúc ngồi đợi ở một hành lang nhỏ, nhìn qua chiếc tường kính ngăn hành lang với phòng ăn, anh thấy tất cả những chỗ tốt nhất đều nhanh chóng có người đến ngồi. Andrew gọi một cốc Martini thứ hai. Mãi đến 1 giờ 20 mới thấy Christine vội vã đến, ngơ ngác vì tiếng ồn ào, vì đông người, vì những người hầu bàn ăn mặc quá chỉnh tề và vì trong nửa giờ qua nàng đã đứng nhầm phòng.
- Anh, em xin lỗi – Christine hổn hển. Em có hỏi thăm, rồi đợi, đợi mãi. Sau mới biết là đợi nhầm phòng ngồi chơi của khách sạn.
Hai người bị xếp vào ngồi ở một vị trí xoàng, một chiếc bàn kê sát cột, cạnh chỗ đưa thức ăn. Phòng ăn đông đến lố bịch, bàn nọ kê sát bàn kia đến nỗi khách ăn dường như ngồi lên lòng nhau. Các người hầu bàn đi lại như làm xiếc uốn dẻo. Không khí nóng nực như ở miền nhiệt đới. Tiếng huyên náo cứ tăng lên rồi lại dịu xuống như những tiếng hò hét ầm ĩ trong một trân thi đấu thể thao của học sinh.
- Nào, em ăn gì nào? – Andrew hỏi với giọng dứt khoát.
- Tùy anh gọi ạ. – Christine trả lời nhỏ nhẹ.
Andrew gọi một thực đơn nhiều món đắt tiền: trứng cá muối, súp “Quận công xứ Wales”, gà đánh sốt, măng tây, dâu ngâm đường. Cả một chai Liebfraumilch năm 1929 nữa.
Andrew cười hềnh hệch, cố làm vui:
- Hồi ở Blaenelly, chẳng được thế này, em nhỉ. Không gì thích bằng được ăn tiêu thoải mái.
Christine cố thích ứng với tâm trạng của Andrew. Nàng khen món trứng cá, cố gắng vượt bậc để thưởng thức món súp béo. Nàng làm ra vẻ chăm chú khi Andrew chỉ tay giới thiệu Glen Roscoe, nữ diễn viên điện ảnh, Marvis Yorke, một phụ nữ Mỹ nổi tiếng vì đã có sáu đời chồng, và những khách giang hồ, những tay chơi tiếng tăm không kém. Sự sang trọng thô bỉ của nơi này làm Christine thấy ghê người. Đàn ông thì ăn mặc quá bảnh bao, mái tóc quá bóng mượt. Người đàn bà nào mà nàng gặp cũng đều tóc vàng hoe, mặc đồ đen, phấn son kệch cỡm, lạnh lùng đanh đá.
Christine bỗng cảm thấy hơi choáng váng. Nàng bắt đầu mất bình tĩnh. Thường ngày, nàng có phong cách mộc mạc, tự nhiên. Nhưng thời gian gần đây, thần kinh của nàng bị căng thẳng quá nhiều. Nàng dần dần nhận thức được sự chênh lệch giữa chiếc khăn quàng lông thú mới với chiếc áo rẻ tiền cũ của nàng. Nàng cảm thấy những phụ nữ khác nhìn nàng chằm chằm. Nàng biết sự có mặt của nàng ở đây là lạc lõng, như một bông hoa đồng nội lạc vào một căn nhà kính trồng lan.
- Sao thế? Em không thích à? – Andrew đột ngột hỏi.
- Ô, có chứ. – Nàng chống chế, gắng mỉm cười yếu ớt. Nhưng môi nàng bây giờ cứng đờ. Nàng gần như không nuốt trôi được chứ chưa nói gì đến thưởng thức món gà phết đầy kem trước mặt.
Andrew làu bàu:
- Em chẳng nghe anh nói gì cả. Em cũng chẳng đụng đến rượu nữa. Rõ khỉ! Khi người ta đưa vợ đi ăn hiệu…
- Cho em xin ít nước. – Nàng hỏi nhỏ. Nàng chỉ muốn la lên. Nàng không hợp với một chỗ như chỗ này. Tóc nàng không được tẩy bạc thành màu bạch kim, mặt nàng không phết phấn son, không lấy làm lạ là đều cả những người hầu bàn cũng nhìn nàng. Nàng luống cuống gắp một cọng măng tây đưa lên miệng, bỗng đầu cọng măng gãy ra, rơi xuống bàn làm bắn đầy nước sốt vào chiếc khăn da sóc.
Người đàn bà tóc vàng nhạt như bạc ngồi ở bàn bên nhìn sang người bạn cùng bàn với nụ cười thích thú. Andrew thấy nụ cười đó. Anh mất hết ý muốn cố làm vui. Bữa ăn kết thúc trong một không khí im lặng ảm đạm.
Hai người đi về nhà với một vẻ còn ảm đạm hơn. Rồi Andrew lại vội đi thăm bệnh nhân. Hai người xa cách nhau hơn bao giờ. Christine đã bắt đầu mất hết tự tin, nàng tự hỏi nàng có thực là người vợ thích hợp với Andrew hay không. Tối hôm ấy, Christine vòng tay ôm cổ Andrew, hôn anh và cảm ơn anh một lần nữa về bộ lông sóc và bữa ăn hiệu.
- Anh mừng là em bằng lòng! – Andrew bình thản nói rồi vào phòng riêng của mình.
Thành Trì Thành Trì - Joseph Archibald Cronin Thành Trì