When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41:Muốn Liếm Thế Nào ~ Thì Liếm Thế Ấy ~
àn Đông ngoác mỏ cười du côn: “Gọi một tiếng ‘anh’ đi! Gọi đi anh thưởng cho cưng một muỗng.”
Biết rằng nếu không mở hộp ra hộ hắn, Hàn Đông khẳng định sẽ ăn vạ tại chỗ không chịu đi, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể kiên trì giúp đỡ.
Hàn Đông vừa ngửi được mùi thịt liền thò móng vuốt tới.
Vương Trung Đỉnh vội chụp lấy cổ tay Hàn Đông: “Đợi một chút, tôi đi lấy muỗng.”
Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa buông tay ra, Hàn Đông đói bụng sắp chết lại muốn thọt cặp vuốt chó vào hộp thịt.
“Bảo cậu đợi một lát không được sao?” Vương Trung Đỉnh giận dữ mắng một tiếng.
Hàn Đông làm sao chờ được? Chỉ cần Vương Trung Đỉnh vừa thả tay ra, hắn liền vội vã thọc vào.
Lần trước bởi vì trong tay có sẵn một cái muỗng, trực tiếp đưa cho hắn là xong việc, lần này phải vào phòng bếp lấy. Vì tránh phải chứng kiến một màn ghê tởm, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đoạt lấy hộp thịt bưng đi, kết quả Hàn Đông tựa như con chó bự theo sát phía sau. Hết nhảy trái lại nhảy phải, móng vuốt bám lên cánh tay Vương Trung Đỉnh lắc qua lắc lại, thiếu chút nữa hất tung hộp thịt.
Vương Trung Đỉnh hết cách, chỉ có thể một tay cầm hộp, một tay kéo hắn đi vào bên trong.
Cửa phòng bếp hơi hẹp, hai thằng đàn ông song song đi vào rất khó khăn, Vương Trung Đỉnh liền để Hàn Đông chờ ở cửa, Hàn Đông lại sống chết không chịu buông tay. Vương Trung Đỉnh chỉ có thể đi vào trước, sau đó quay đầu lại liếc mắt một cái, cam đoan Hàn Đông sẽ không tông vào khung cửa, mới gọi một tiếng: “Vào đi.”
Hàn Đông ngoan ngoãn đi vào.
Vương Trung Đỉnh dẫn Hàn Đông đi qua cánh cửa nhỏ trong phòng bếp, mới cắm muỗng vào hộp rồi đưa cho hắn.
Hàn Đông vừa ăn vừa chậm rì rì đi ra cửa.
Cuối cùng cũng đuổi đi được… Vương Trung Đỉnh thở nhẹ nhõm một hơi, nhấc chân bước đến bàn làm việc.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa dừng lại chỗ bàn làm việc, Hàn Đông cũng dừng lại chỗ bàn làm việc.
Vương Trung Đỉnh nhìn về phía hộp thịt trong tay Hàn Đông, vậy mà ăn sạch rồi.
Tiếp theo, một màn đáng giận xuất hiện.
Hàn Đông lại lôi ra một hộp thịt nữa từ trong túi thực phẩm, đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh ngơ ra sửng sốt một lát, cố nén xúc động muốn đánh người, lại cầm lấy hộp thịt.
Lúc này chắc cũng phải cút xéo rồi đúng không?
Thế nhưng Hàn Đông lại nhồm nhoàm ăn hai ba phát đã giải quyết xong, tiếp tục lôi ra một hộp đưa cho anh.
Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt đen thui, tôi đây ở lại công ty là để làm việc, không phải để khui thịt hộp cho cậu!
Nhưng đối với một người mộng du mà nói, anh xử hắn thế nào đây? Mộng du giết người cũng có thể phán là vô tội, ăn thịt hộp thì có gì đáng giận?
Vương Trung Đỉnh khui một lượt mười hộp. Ăn đi! Tôi cho cậu ăn đủ!
Bởi vậy, Hàn Đông không thèm rời đi, cứ thế ngồi bên cạnh Vương Trung Đỉnh ăn.
Vương Trung Đỉnh coi như bên cạnh có một con chó ngồi đó, mình thì lo làm chuyện của mình.
Nhưng con chó này không chịu nỗi cô đơn, ăn mà còn cố phát ra tiếng động. Có đôi khi dùng sức chép miệng, có đôi khi húp nước sốt phát ra tiếng chùn chụt, đang ăn ngồi nghỉ mệt còn phải dùng muỗng gõ coong coong mới chịu.
Vương Trung Đỉnh rất hoài nghi Hàn Đông cố tình làm mấy trò mèo này, mỗi lần nhìn sang, Hàn Đông luôn trong trạng thái hai mắt nhắm nghiền, không hề có một chút dấu vết giả tạo. Vương Trung Đỉnh đặc biệt có tâm tìm hiểu về vấn đề này, đa số người mộng du đều mở to mắt hoặc nửa khép nửa mở, nhưng cái tên này vì sao từ đầu đến cuối đều nhắm tịt hai mắt, lại còn có thể hành động tự nhiên như vậy.
Nếu nói chuyện với cậu ta, không biết cậu ta có đáp lại không nữa?
Nghĩ vậy Vương Trung Đỉnh thử mở miệng: “Ăn ngon không?”
“Nếu thêm một cái bánh nướng thì càng ngon hơn!” Hàn Đông hớn hở nói.
Bánh nướng… Tôi đem cậu đi nướng còn ngon hơn nữa! Vương Trung Đỉnh trầm mặt không thèm đáp.
Một lát sau, Hàn Đông đưa một hộp thịt bị dằm nát be nát bét tới chảy nước đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, thành công chọc cho anh phát gớm suýt ói rồi nhanh chóng rụt tay lại. Một lát sau lại duỗi qua, sau đó lại nhanh chóng rụt về, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cuối cùng dùng muỗng múc một đống thịt nhão nhoét ra quơ quơ, làm như chuẩn bị đút vào miệng Vương Trung Đỉnh.
“Muốn ăn không?”
Không có tiếng đáp lại.
Hàn Đông ngoác mỏ cười du côn: “Gọi một tiếng ‘anh’ đi! Gọi đi anh thưởng cho cưng một muỗng.”
Vương Trung Đỉnh lười phản ứng lại với hắn.
Hàn Đông tự biết quê, bắt đầu mải miết ăn thịt hộp.
Một lát sau, Vương Trung Đỉnh đứng dậy đi rót nước, đột nhiên phát hiện trên chóp mũi Hàn Đông dính một ít nước sốt. Là một người mắc chứng thích sạch sẽ, Vương Trung Đỉnh đang định bảo hắn lau đi, Hàn Đông lại le lưỡi ra.
Rất ít người có thể dùng đầu lưỡi liếm tới chóp mũi, nhưng Hàn Đông không chỉ có thể liếm, còn dư sức liếm tới.
“Thế nào? Lưỡi của tôi rất dài ha?” Hàn Đông cố ý hỏi.
Vương Trung Đỉnh làm mặt lạnh chống đỡ.
Kết quả, Hàn Đông lại le lưỡi ra, chậm rì rì liếm láp một vòng quanh khóe miệng. Trái một vòng, phải một vòng, thuận kim đồng hồ, ngược kim đồng hồ… Còn phối hợp theo tiết tấu mà ngâm nga: “Muốn ~ liếm ~ thế ~ nào ~ thì ~ liếm ~ thế ~ ấy ~”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang