Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 42
Tề Nghiễn xin lỗi nhìn Phương Thiến. “Loan cô nương, tại hạ có việc phải đi xử lý, thứ lỗi tại hạ không thể bồi tiếp, Loan cô nương tự mình ở trong này xem xét, được không?”
“Tề công tử có việc thì cứ đi, ta còn có Xuân Hương ở cùng, có
Xuân Hương phụ giúp Phương Thiến, xem xét xung quanh Viên Nguyệt lâu, tiếp tục thưởng thức cảnh tượng ly kỳ. thể tự mình chiếu cố.” Phương Thiến khóe miệng nhếch lên, không có kháng nghị.
“Vậy tại hạ đi trước, lát nữa sẽ gặp lại.” Tề Nghiễn cười cười, đi theo Hoắc Trung, thân ảnh phiêu nhiên nhi khứ.
“Xuân Hương, phụ ta qua bên kia đi, nơi này quá sảo.” Phương Thiến thích những nơi thanh tĩnh. Mà giờ phút này, nàng cũng cần một chút thời gian để tiêu hóa phong cách trang hoàng trước mắt khiến nàng khiếp.
Ngẫu nhiên có một số người, một số việc, vào lúc người không nghĩ sẽ gặp nó, nó lại cố tình đụng phải ngươi.
“Loan Ngọc Khanh?!”
Đột nhiên, một tiếng nói phiêu đãng ngập tràn kinh ngạc xuất hiện bên tai Phương Thiến.
Âm thanh kia quen thuộc không thể quen thuộc hơn, giọng Phương Thiến nghe thấy, chính là người luôn có ý gây phiền nhiễu cho nàng. Nàng khẽ day huyệt Thái Dương, đầu lại muốn phát đau.
Xuân Hương xoay người, vừa nhìn thấy đối phương, rồi căm giận thấp giọng nói. “Tam tiểu thư, là Tĩnh sườn phi cùng thị nữ Ngọc nhi của nàng.”
“Đúng là ngươi, Loan Ngọc Khanh, ngươi như thế nào lại tới nơi này, ngươi không phải là ở linh phật đường Hương Sơn sám hối cầu nguyện sao?” Lục Nghi Tĩnh đi đến trước mặt Phương Thiến, đôi mắt hạnh phiếm lãng, vừa khiếp sợ cũng vừa tức giận.
Phương Thiến từng dự đoán, ở nơi này, nàng có khả năng tái ngộ Ninh Vương Ngự Thiên Kỳ, nhưng nàng không nghĩ tới, ngay cả Lục Nghi Tĩnh cũng đi theo đến đây. Nàng đau đầu nhìn nữ nhân thích ăn dấm chua này đang nổi điên.
“Xuân Hương, đi đường khác.” nàng thản nhiên phân phó.
Xuân Hương lập tức đổi hướng đi, chỉ là Lục Nghi Tĩnh không chịu bỏ qua.
“Loan Ngọc Khanh, ta hỏi ngươi, ngươi vì cái gì đến nơi này? Chẳng lẽ ngươi còn chưa hết hy vọng sao? Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội? Nói cho ngươi biết, vô luận ngươi làm cái gì đều vô ích, Kỳ ca ca là sẽ không bao giờ thích ngươi.” Lục Nghi Tĩnh nhất tưởng Phương Thiến đến nơi này là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Ngự Thiên Kỳ, nàng liền tức giận không chỗ phát tiết.
Xuân Hương nhìn Lục Nghi Tĩnh làm bộ dạng khí thế bức nhân, nàng sợ Phương Thiến chịu thiệt.
“Tĩnh sườn phi, ngươi có tư cách gì đến chỉ trích tiểu thư nhà ta. Ngươi phải biết rằng, danh hiệu Ninh Vương phi hiện giờ là tam tiểu thư nhà ta.” Xuân Hương đứng trước mặt Lục Nghi Tĩnh, che chở cho Phương Thiến.
Ai biết, Lục Nghi Tĩnh lại giơ tay đánh người.
Ba –
Âm thanh thúy vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
“Làm càn, một nô tỳ cũng dám cười nhạo ta!” Lục Nghi Tĩnh giơ tay áo lên, nàng còn muốn tiếp tục.
Phương Thiến đôi mắt xẹt qua một đạo âm trầm, tay trái như điện, cường bạo chế trụ tay cổ tay Lục Nghi Tĩnh, lạnh lùng nhìn cảnh cáo nàng. “Tiểu nữ nhân, ta khuyên ngươi trước khi hành động, tốt nhất nên cân nhắc rồi hãy làm, nếu không sẽ là tự mình chịu khổ.”
Trên cổ tay có cảm giác đau đớn, làm khuôn mặt xinh đẹp kia có chút vặn vẹo. “Buông tay, đau quá, Loan Ngọc Khanh, ngươi buông tay…” nàng gầm nhẹ, trong mắt xuất hiện thủy quang.
Hừ!
Phương Thiến hừ lạnh một tiếng, nàng vung tay, Lục Nghi Tĩnh liền theo lực đạo của nàng, bị đẩy ngã trên mặt đất.
“Tĩnh sườn phi, người không sao chứ?” Ngọc nhi trải qua lần giáo huấn trước, nàng không dám ở trước mặt Phương Thiến kêu Vương phi, nàng chạy tới, nâng Lục Nghi Tĩnh dậy.
“Loan Ngọc Khanh, ngươi dám đánh ta? Ngươi…” Lục Nghi Tĩnh nắm lấy cổ tay đang sưng đỏ, ngón tay chỉ vào phương thiến, trên khuôn mặt trắng bệch có chút phiếm hồng.
“Lục Nghi Tĩnh, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên gặp ta, cách xa ta càng xa càng tốt, như vậy ngươi sẽ thông minh hơn, cũng đáng yêu hơn. Xuân Hương, nơi này không khí quá khó ngửi, chúng ta đi nơi khác.” Phương Thiến lạnh lùng liếc mắt Lục Nghi Tĩnh một cái, nàng căn bản không muốn có quan hệ gì cùng nữ nhân này, nếu nàng không đắc tội trước thì cũng sẽ không xuất thủ.
“Vâng, tam tiểu thư.” Xuân Hương tuy rằng trúng một cái tát, nhưng Phương Thiến đã thay nàng trút giận, tâm tình không khỏi sảng khoái vô cùng, khinh miệt nhìn chủ tớ hai người kia, đắc ý mà đi.
“Tức chết ta, tức chết ta!” Lục Nghi Tĩnh giơ tay nói: “Loan Ngọc Khanh, ngươi đối xử với ta như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ xem.” Nàng nổi giận đùng đùng đi tìm Ngự Thiên Kỳ. (bà này ngoài tìm Ngự Thiên Kỳ không còn trò gì khác ah @@)