Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Chương 42
Mùa hè đã đến, đường về nhà trở nên dài đằng đẵng không thoải mái như mùa xuân.
Mặt trời vẫn chưa lên cao, thế nhưng ánh sáng chói chang đã xuyên qua những khe lá đến chói mắt, Ngưng Hương ngồi ở phía tây nên cảm thấy sau lưng nóng hừng hực như đang bị nướng trong lò, bởi vì mặt trời ở hướng đông nam cho nên má trái của nàng cũng bị nóng hơn so với bên phải.
Tiểu cô nương cúi đầu ỉu xìu, từ sau khi lên xe một câu cũng chưa nói.
Lý ma ma đang tán gẫu với Lục Thành thì thấy Ngưng Hương như vậy, biết rõ hai người vẫn chưa cởi bỏ được vướng mắc trong lòng, nên cũng không nói chuyện nữa, bà lớn tuổi cho nên sức khỏe không bằng Ngưng Hương, từ từ liền mệt rã rời dựa vào thành xe ngủ gật.
Lục Thành quay đầu lại nhìn, chuyên tâm đánh xe.
Xe lừa không nhanh không chậm đã đến trấn Bạch Hà.
Ngưng Hương xuống xe tiễn Lý ma ma.
Lục Thành cũng đi tới đem nửa rổ anh đào còn lại chia đều vào một chiếc rổ không khác.
Lý ma ma biết hắn đang chia cho bà, bà vừa từ chối vừa kéo nhi tử Lý Tiến Bảo đang nhìn chằm chằm Ngưng Hương không chịu rời mắt đi về trong thôn. Lục Thành thật sự muốn tặng cho bà liền nhấc rổ đuổi theo, ngăn Lý ma ma lại nhét rổ vào trong tay bà, "Bà đừng khách khí như vậy, nhiều lần chúng ta gặp được nhau như vậy chính là duyên phận, rổ này bà cứ cầm đi, nếu như lần tới còn gặp thì trả lại rổ cho cháu sau."
Ngưng Hương đứng ở phía sau xe lừa, nhìn hắn một cái mấp máy miệng.
Người này không hổ là quản sự ở vườn trái cây, gặp ai cũng giống như đã sớm biết nhau tám trăm năm rồi vậy.
Lý ma ma vừa được tặng quà lại nghe thấy lời này cho nên trong lòng khá thoải mái, nếu Lục Thành đã nhất quyết muốn đưa, bà nhìn sang Ngưng Hương ở bên kia, suy nghĩ một chút rồi đem rổ đưa cho nhi tử nói: "Con nhanh về nhà một chuyến đổi qua rổ nhà mình rồi trả lại rổ cho hắn đi, nương muốn ở đây nói với Lục Thành ít lời."
Lý Tiến Bảo không ưa gì Lục Thành, không muốn nhận anh đào của hắn, "Lục huynh khách khí rồi, nhà chúng ta mới vừa mua hai cân xong, huynh vẫn nên cầm về bán lấy tiền đi." Nói xong nhấc rổ đi về hướng xe lừa, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô nương đang đứng cúi đầu ở bên kia đường.
Lục Thành nhíu mày.
Lý ma ma vừa nhìn thấy hắn nhíu mày liền vội vàng đuổi theo nhi tử, dùng sức nhéo cánh tay của con trai, "Con không ăn ta ăn, mau đem về nhà đi!"
"Nương..." Lý Tiến Bảo sốt ruột nói.
Lý ma ma trừng mắt không để cho hắn thương lượng thêm nữa. Bà đã nhìn ra Lục Thành vừa thành thật lại nhanh nhẹn, kỳ thật chính là người cực kỳ bá đạo, hiếm khi được Lục Thành kính lão già như bà vài phần, bà cũng nên vì Ngưng Hương nhận lấy lễ của hắn, kéo lại quan hệ gần hơn mới khuyên được Lục Thành vài câu, không nên để cho nhi tử chọc giận Lục Thành, Lục Thành tức giận lại bắt nạt Ngưng Hương thì làm sao bây giờ?
Lý Tiến Bảo là nhi tử hiếu thuận, thấy không lay chuyển được mẫu thân chỉ đành oán hận rời đi.
Lý ma ma đi đến bên cạnh Lục Thành, đứng ở bên cạnh ruộng lúa vàng rực rỡ rất nhanh có thể thu hoạch được thấp giọng khuyên hắn, "Lục Thành à, thím biết cháu thích Ngưng Hương, nhưng chúng ta cũng không nên bắt nạt nàng ấy đúng không? Nàng ấy đang giận cháu, cháu cứ nhẹ nhàng nói chuyện với nàng, không được phép lại cưỡng ép nàng giống như trong thành vậy, tính tình Ngưng Hương ta rõ nhất, chỉ thích mềm không thích cứng, cháu càng ép nàng nàng thì nàng ấy càng không muốn gặp cháu mà thôi."
Lục Thành không phủ nhận tâm tư của mình, khiêm tốn thọ giáo, "Xin ngài yên tâm, cháu tuyệt đối không phải loại người như vậy."
Lý ma ma gật đầu, cười nói: "Thím biết cho nên mới nguyện ý để cháu đưa Ngưng Hương trở về, ta lại đau lòng cho Ngưng Hương không cha không mẹ mà phải bán mình nuôi đệ đệ. Lục Thành, hôm nay thím tin cháu mới giúp cháu dụ dỗ Ngưng Hương, để cho cháu cơ hội hoà giải với nàng, nhưng nếu ngày hôm nay ta nhìn thấy Ngưng Hương có gì không đúng, cháu cũng đừng trách ta bẩm báo với phu nhân."
Sự việc liên quan đến sự trong sạch của Ngưng Hương, vẻ mặt của Lý ma ma cực kỳ ngưng trọng, lộ ra khí thế quản sự ma ma của Hầu phủ.
Lục Thành không giận trái lại còn vui mừng, nghiêm túc cảm ơn lão nhân gia, "Ma ma bảo vệ Ngưng Hương như vậy là phúc khí của nàng ấy, cháu thay nàng cảm ơn ngài."
"Miệng lưỡi bớt láu lỉnh với ta đi!" Lý ma ma nghe thấy giọng điệu hắn y như Ngưng Hương là người nhà hắn vậy, vừa tức vừa buồn cười, nhìn thấy trên mặt Lục Thành không có một tia chột dạ, cũng biết Lục Thành không có ý bắt nạt người.
Lý Tiến Bảo nhanh chóng quay lại, Lý ms ms nhìn Lục Thành một cái thật sâu rồi mới cùng nhi tử rời đi.
Lục Thành nhấc theo chiếc rổ không bên cạnh trở lại trên xe, sau khi cất rổ mới nhìn nàng, thấp giọng nói: "Lên xe đi."
Nói xong liền ngồi trên càng xe.
Ngưng Hương chậm rãi bước lên xe ngồi tuốt phía sau, cách hắn xa một chút rồi lấy bao đồ gối đầu giả bộ ngủ, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.
"Nàng không muốn biết Lý ma ma nói gì với ta sao?"
Lục Thành biết nàng không ngủ được, bèn xoay người lại cười hỏi cô nương đang co thành con ốc sên phía dưới.
Ngưng Hương không trả lời.
Lục Thành thấy nàng tức giận như vậy tâm đều nhũn ra, hận không thể đi qua ôm nàng vào trong ngực, để cho nàng chui vào trong lòng hắn.
"Ma ma nói là bà ấy biết ta thích nàng, bà ấy còn cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau, còn dặn ta đừng bắt nạt nàng, nói nàng thích mềm không thích cứng."
Trên đường không một bóng người, Lục Thành hài lòng trêu chọc nàng.
Ngưng Hương lặng lẽ siết chặt hai tay, một câu cũng không tin.
Thấy nàng vẫn không có phản ứng, Lục Thành quét mắt nhìn qua thôn trang gần đó, tạm thời kiềm chế lại rục rịch trong lòng.
Ngưng Hương vẫn liên tục duy trì tư thế này, thỉnh thoảng lặng lẽ thẳng hai chân ra.
Thời gian càng ngày càng qua nhanh, mặt trời càng lúc càng nóng, tối hôm qua nàng đã thiếu ngủ mà sáng nay còn phải khỏi hành sớm cho nên có chút mệt mỏi.
Nhưng vào lúc này xe lừa đột nhiên lắc lư thật mạnh.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Ngưng Hương cảnh giác ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy xe lừa từ con đường rộng lớn bằng phẳng bây giờ lại đang đi trên một con đường nhỏ gồ ghề, phía trước ngoại trừ một rừng cây nhỏ thì không thấy một chút bóng dáng của thứ gì khác.
"Ngươi muốn đi đâu?" Ngưng Hương cực kỳ hoảng sợ, cố gắng giả bộ trấn tĩnh hỏi người nam nhân đang đánh xe phía trước, mặc dù có lúc nàng sẽ sợ sẽ căm hận hắn nhưng phần lớn lại cảm thấy hắn là người hàng xóm tốt bụng. Nhưng bây giờ cô nam quả nữ, Ngưng Hương thấy hắn cũng chỉ thấy sợ hãi, lúc nói chuyện nhanh chóng lùi về phía đuôi xe.
Lúc Lục Thành quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng nàng đang thử thăm dò muốn nhảy xuống xe, nếu không phải dưới chân có chút dốc khiến xe lừa phải chạy nhanh hơn, chỉ sợ nếu là đường bằng thì nàng đã sớm nhảy xuống rồi.
"Nàng muốn làm gì?" Lục Thành nhíu mày hỏi, "Ngồi xuống đi, cẩn thận đau chân."
Hắn còn mặt mũi hỏi nàng làm cái gì sao?
Ngưng Hương tái mặt trừng hắn, "Vì sao ngươi lại đi vào đây?"
Trong đôi mắt hạnh của nàng tràn đầy sợ hãi, bỗng nhiên Lục Thành đã hiểu, sau phút ngắn ngủi khó tin mới tức giận hỏi nàng, "Nàng, nàng nghĩ ta là dạng người nào, trong mắt nàng ta chính là loại vô liêm sỉ như vậy sao?"
Lý ma ma không hiểu hắn, lo hắn bắt nạt Ngưng Hương còn có thể tha thứ, nhưng nàng, trải qua gặp gỡ mấy lần, tại sao còn có thể sợ hắn làm loại chuyện đó với nàng?
Bị cô nương mình thích đề phòng mình giống như gặp sói, Lục Thành vừa bực lại vừa ủy khuất, ánh mắt nhìn nàng có chút hung dữ.
Ngưng Hương vốn đã sợ hắn, bây giờ lại thấy bộ dạng hắn hung dữ như vậy, còn không chịu trả lời câu hỏi của nàng, nàng quá mức sợ hãi, không quan tâm gì nữa mà nhảy xuống.
Lục Thành sợ hãi hét lên, "Đừng nhảy!"
Nhưng đã muộn rồi, Ngưng Hương đã nhảy xuống xe, xe lừa đang xuống dốc nên đi có chút nhanh, may mắn nàng ngã vào chỗ lõm nhưng thân thể không khống chế được cứ lăn xuống, lại ngoài ý muốn không kịp giẫm thấp chân, lúc này liền té ngã. Nàng cảm thấy có chút đau, nhưng khi nghe tiếng thắng xe của Lục Thành, Ngưng Hương lập tức đứng lên, mang theo bọc quần áo chạy lên dốc.
Dù là con thỏ, đến lúc thoát thân chạy cũng rất nhanh.
Lục Thành thấy nàng nhanh nhẹn chạy đi như vậy, không giống như là bị thương, tâm liền buông lỏng xuống, nhưng cơn giận dữ lại nổi lên nhanh.
Hóa ra nàng thực sự coi hắn là lưu manh sao?
Không bị mặt trời nướng bốc khói mà là bực nàng đến bốc khói, Lục Thành như gió đuổi theo nàng.
Ngưng Hương nghe thấy tiếng bước chân, sợ hãi đến tim như muốn nhảy ra ngoài, đành xuất ra hết tất cả khí lực chạy về phía đường lớn. Nhưng khí lực có lớn hơn nữa cũng chỉ là đại nha hoàn được nuông chiều của Hầu phủ, làm sao địch nổi hán tử nhà nông to khỏe như ngựa, không chạy được bao lâu liền bị Lục Thành bắt lại.
"Thả ta ra!" Ngưng Hương khóc lên đánh hắn.
Sự bực tức trong lòng Lục Thành đều bị nàng nước mắt tuyệt vọng của nàng dập tắt, lập tức buông tay ra ngăn ở phía trước người nàng, bất đắc dĩ nói: "Hương nhi nàng hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn thương lượng với nàng muốn giúp nàng chuộc thân thôi, sợ trên đường lớn có người đi qua nhìn thấy nên mới nghĩ lại chuyển qua chỗ thanh tĩnh một chút, nàng, nàng nghĩ ngợi lung tung gì vậy, ta làm sao có thể đối xử với nàng như vậy được chứ."
Nói xong lời cuối cùng cũng có chút tức giận.
Ngưng Hương khi nghe hắn nhắc tới chuyện chuộc thân đã ngây ngẩn cả người, sự việc quá mức ngoài ý muốn, cho nên nghe lọt được câu nói tiếp theo của hắn.
Vội vã bỏ đi ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu của nàng, Lục Thành di chuyển bước chân giúp nàng che lại mặt trời chói mắt, từ trong lồng ngực lấy ra một túi tiền đưa cho nàng xem, "Đây là hai mươi lượng bạc, nàng đếm xem, nếu không thiếu thì đủ cho nàng chuộc thân rồi. Chủ nhân của nàng không giống như là người tốt, nàng sớm chuộc thân thì mới có thể an lòng chăm sóc cho A Mộc."
Ngưng Hương cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn túi tiền phình to trong tay hắn.
Hai mươi lượng bạc, đối với Bùi Cảnh Hàn mà nói căn bản không đáng nhắc tới, nhưng mà đối một người nông dân mà nói thì chính là hai mẫu đất mười năm mới có được.
Nhưng thành quả của Lục Thành cứ như vậy mà đưa cho nàng, đưa số bạc mà hắn tích góp không biết bao lâu cho nàng.
Có phải hắn cũng đối xử với Phùng cô nương tốt như vậy, cho nên mới có được trái tim của Phùng cô nương, thà rằng bị phụ thân từ bỏ cũng muốn sống chung với hắn?
Nếu như đã từng có tình cảm sâu đậm như vậy, vậy tại sao chỉ mới có một năm ngắn ngủi như vậy liền đối tốt với một nữ nhân khác?
Cho dù hắn có nịnh nọt lấy lòng nàng, Ngưng Hương cũng không muốn nhận tình cảm đó.
Chính nàng có tay có chân, có thể dựa vào mình mà tích góp đủ bạc chuộc thân, không cần phải dựa vào hắn, không muốn thiếu ân của hắn, càng không muốn dây dưa với hắn.
Nghiêng đầu lau nước mắt, Ngưng Hương cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào hắn nói: "Lục đại ca có ý tốt ta xin nhận, nhưng ngươi và ta không quen không biết, ta không thể nhận bạc mà ngươi khổ sở tích góp được, ngươi..."
"Cứ cho là ta cho nàng mượn đi." Lục Thành nhanh chóng cắt đứt lời nàng, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nàng, "Hương nhi, ta thật sự thích nàng, nhưng ta không muốn dùng bạc bức ép nàng hứa với ta điều gì, ta chỉ hy vọng nàng sớm có thể rời khỏi Hầu phủ, không cần phải hầu hạ người khác. Nàng có thể từ từ trả cho ta, nếu ta dám dùng bạc ép nàng làm chuyện gì, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết không tử tế."
Từng chữ từng chữ vang lên, thẳng thắn vô tư, dáng người hắn cao ngất như ngọn núi, nguyện vì nàng che gió che mưa.
Đột nhiên Ngưng Hương khóc nấc thành tiếng.
Nàng không thích hắn, cũng không có ý định thích hắn, nhưng vì sao hắn phải đối xử tốt với nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy nếu như cự tuyệt thì sẽ lỗi với hắn vậy?
Nói không ra lời, Ngưng Hương vừa khóc vừa đi về phía trước, dùng hành động cự tuyệt.
Hắn đã nói như vậy mà nàng vẫn không chịu cầm bạc, trong lòng Lục Thành trầm xuống, hình ảnh lúc trước mà hắn bỏ qua không khống chế lại hiện lên trong tâm trí. Bùi Cảnh Hàn giúp nàng cài hoa lên tóc, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, Lục Thành trong lòng tức giận lần cuối ngăn nàng lại, "Nàng không chịu chuộc thân, rốt cuộc là không muốn nợ ta, hay là vẫn không nỡ bỏ Bùi Cảnh Hàn!"
Toàn thân Ngưng Hương chấn động, nhìn bàn tay to của nam nhân đang siết chặt tay mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Hắn quả nhiên là hiểu lầm nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn.
Ngưng Hương rất muốn thừa nhận để hắn tiếp tục hiểu lầm, khiến hắn tức giận rời đi, khiến hắn không muốn xuất hiện ở trước mắt mình nữa.
Nhưng tại sao nàng lại phải thừa nhận chuyện mà mình không làm?
Hắn có tư cách gì mà hiểu lầm nàng?
Bùi Cảnh Hàn thích khuôn mặt của nàng, Lục Thành thích nàng cũng không phải là vì mặt nàng sao? Tính tình Lục Thành gặp một người yêu một người như vậy, hắn cùng với Bùi Cảnh Hàn có gì khác nhau sao? Nếu như hắn có tiền, chỉ sợ đã sớm giống như Bùi Cảnh Hàn, có phải mỹ nhân thì đều nghĩ cách chiếm lấy?
Chính là người bạc tình, tại sao lại diễn cảnh thâm tình với nàng?
Liên tục bị hai nam nhân uy hiếp bức bách, oán khí hai đời bị đè nén của Ngưng Hương đều xuất ra, nàng ngẩng đầu lên, châm chọc trừng mắt nhìn người nam nhân đang phẫn nộ trước mặt, lần đầu tiên nói lời hung ác đả thương người khác, "Ngươi cứ dây dưa với ta như vậy không sợ Phùng cô nương trên trời linh thiêng, hối hận nàng mắt mù mới yêu ngươi sao?"
Lục Thành không ngờ nàng có thể nói như vậy, sững sờ đứng đó.
Sau khi Ngưng Hương nói ra cũng có chút hối hận, nàng mím môi vòng qua hắn chuẩn bị rời đi.
Mới đi được một bước thì cổ tay lại bị hắn nắm lần nữa.
"Ngươi..."
"A Nam không phải là cốt nhục của ta."
Lục Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh tức giận của nàng, chậm rãi, bình tĩnh nói.