Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 42: Ghen
S
ự việc của Hiền phi và Minh Quốc công chúa cứ thế theo mùa đông mà trôi qua. Trong triều đình cũng như dân chúng đang sôi sục vì chuẩn bị cho chiến tranh. Đoàn sứ giả của Bắc Sở cũng chuẩn bị lên đường về nước. Tối hôm Giang Thể Điệp chết, Lữ Hàn đã lén cho cao thủ trà trộn vào thủy lao cướp đi di thể của nàng. Mặc dù không có tình cảm, nhưng là người do một tay hắn huấn luyện dạy dỗ nên, cũng coi như còn chút nghĩa tình. Hắn muốn đem nàng chôn ở quê nhà để tránh cảnh chết nơi đất khách.
Tiễn đoàn sứ thần Bắc Sở về nước, ngoài Cổ Thần Phong, Mạc Tịnh Huyên còn có Cổ Túc Dao và Cổ Tư Hoàn. Cổ Túc Dao luyến tiếc nhìn hắn, vì nhiều sự việc xảy ra làm chuyện liên hôn với Bắc Sở gần như rơi vào quên lãng
-“Từ biệt lần này, không biết khi nào mới có duyên tái ngộ “
Lữ Hàn nghe Cổ Túc Dao nói vậy, cũng nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, rồi ánh mắt lại nhìn Mạc Tịnh Huyên. Cổ Thần Phong khó chịu, tay siết eo Mạc Tịnh Huyên chặt hơn, làm lúc này nàng dường như nằm trọn trong lòng hắn. Lữ Hàn nhìn bàn tay Cổ Thần Phong, song đưa mắt nhìn Cổ Tư Hoàn nói
-“Có dịp thật muốn nghe lại tiếng đàn của Thập thất công chúa … “ _Luyến tiếc nhìn một chút lại nói _ “….tạm biệt ….”
Cổ Tư Hoàn nghe hắn nói vậy, ngẩng lên nhìn Lữ Hàn, mắt đỏ hoe như sắp khóc “Nhớ …huynh ấy còn nhớ “. Nàng lấy tay lau vội nước mắt, kiềm nén sự xúc động, khi định nói gì thì đã thấy Lữ Hàn lên ngựa đi mất.
Cổ Tư Hoàn cứ đứng đó nhìn theo đoàn người ngày một xa khỏi tầm mắt, cuối cùng chỉ như một đốm đen nhỏ nơi phía chân trời. Mạc Tịnh Huyên cũng không quản nàng ấy nữa, nàng theo Cổ Thần Phong về lại Cảnh Dương cung. Lúc đi ngang qua Cổ Túc Dao, Cổ Thần Phong dừng lại, nhếch môi nói
-“Lục hoàng muội, ngày mai hãy đến Võ Ảnh Điện gặp trẫm, đã lâu rồi trẫm không tâm sự với hoàng muội rồi “
Cổ Túc Dao nghe xong, toàn thân phát run, lưng toát mồ hôi lạnh. Nàng xanh mét cúi đầu nhận lệnh, cũng tiễn đế hậu rời đi.
Mặt trời khuất dần sau những mái đình ở Cảnh Dương cung, nhuốm màu hoàng hôn thuần túy. Lúc này ở trong dục bồn, Mạc Tịnh Huyên đang nằm gối tay trên nền đá hoa cương trắng. Cổ Thần Phong trên người chỉ mặc một kiện áo khoác vàng nhạt, tóc đen xỏa ra tự nhiên. Hắn bước nhẹ xuống hồ, tiến lại ôm Tịnh Huyên từ phía sau. Bị ôm bất ngờ, theo bản năng nàng dùng tay che ngực vùng vẫy. Khi biết đối tượng là ai, giọng nói mang chút hờn dỗi
-“Hoàng thượng đến đây làm gì nữa, sao không ở Dưỡng Tâm điện luôn đi “
-“Còn giận sao? “ _Cổ Thần Phong mặt dày sán tới
-“Không dám “_Mạc Tịnh Huyên dẫu môi lên nói
-“Nàng có cái gì mà không dám? Cũng chỉ có nàng mới dám làm mặt nặng mặt nhẹ với ta thôi “ _Cổ Thần Phong cười ha hả nói
-“Vậy hoàng thượng đến chỗ Thanh Ninh hồng nhan tri kỷ của người đi, nàng ấy lúc nào cũng dịu dàng, không có như ta làm mặt nặng mặt nhẹ đâu “ _Mạc Tịnh Huyên quay lại, nặn ra một nụ cười như muốn cắn người
-“Nhưng ta lại thích nàng mặt nặng mặt nhẹ với ta thì làm sao bây giờ?... “ Cổ Thần Phong gương mặt đáng thương nhìn Mạc Tịnh Huyên nói
-“Có quỷ mới tin chàng, hừ “ _Mạc Tịnh Huyên làm mặt quỷ đáp trả
-“Vậy chúng ta cùng nhau làm quỷ đi ha ha ha …”
Vừa dứt lời Cổ Thần Phong đã kéo Mạc Tịnh Huyên lặn xuống lận đáy hồ. Trong làn nước Tịnh Huyên không ngừng vùng vẫy trừng mắt nhìn Cổ Thần Phong, nhưng đáp lại nàng hắn chỉ cười. Khi Mạc Tịnh Huyên muốn trồi lên mặt nước để thở thì lại bị Cổ Thần Phong dùng hai tay rắn chắc của hắn cố định nàng dưới đáy hồ, thân hắn đè lên người nàng, đôi mắt đen xoáy sâu vào gương mặt nàng
Mạc Tịnh Huyên đột nhiên cảm thấy Cổ Thần Phong điên rồi, bộ hắn muốn chút nữa thôi mọi người đều biết hai người bọn họ vì chơi trò “ uyên ương hí thủy “ mà tử ẹo sao? Mặc dù chết cùng hắn nàng không có gì hối hận, nhưng mà chết như vậy thì nàng còn mặt mũi nào nữa.
Lúc Mạc Tịnh Huyên gần như sắp ngất vì thiếu dưỡng khí thì nàng cảm thấy một bờ môi lạnh áp lên miệng mình … có chút không khí làm Mạc Tịnh Huyên tham lam cuốn lấy, bao nhiêu cũng thấy không đủ … Cổ Thần Phong hùa theo nàng …hai đôi môi cứ thế quấn quýt với nhau
“Ào “
_ Cổ Thần Phong đem Mạc Tịnh Huyên lên khỏi mặt nước. Được trở lại trong không khí, nàng cảm thấy như mới từ địa ngục lên đến thiên đường vậy. Mạc Tịnh Huyên tay vịn ngực không ngừng thở dốc nói
-“Hộc …hộc …chàng …chàng điên..rồi sao …hộc …? “
-“Sao nàng biết? “
-“Hộc….hả?? “ _Tịnh Huyên trố mắt nhìn hắn
-“Biết hắn thích nàng, tìm cách tiếp cận nàng ta như muốn phát điên lên được … “ _Cổ Thần Phong kéo Mạc Tịnh Huyên vào lòng ôm chặt
-“Hắn… Lữ Hàn? “
Vừa nghe nàng nhắc đến tên nam nhân khác, cánh tay Cổ Thần Phong siết càng chặt. Thấy gương mặt giận dỗi của hắn, Mạc Tịnh Huyên rất muốn cười nhưng lại sợ làm hắn càng bùng phát hơn.
-“Ta với hắn rõ ràng không có gì, chàng đâu phải không biết “_Mạc Tịnh Huyên làm mặt ngây thơ nói
-“Nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu “_ Cổ Thần Phong bừng bừng nói
-“Thế phải làm gì chàng mới hết khó chịu đây? “
Nghe nàng hỏi như vậy, gương mặt vốn đang nhăn nhó của hắn trở nên dịu dàng, bàn tay to rắn chắc sờ lên bụng mềm mại của nàng, ôn nhu nói
-“ Huyên nhi ….sinh cho ta một đứa con được không? “
Nghe Cổ Thần Phong hỏi, nàng mới nhớ đến một vấn đề. Hai người bọn họ ân ái bao lâu, nhưng đến giờ Mạc Tịnh Huyên vẫn chưa có động tĩnh gì. Cơ thể này có vấn đề gì sao? Nếu không có vấn đề gì thì lúc này có thích hợp để mang thai không? Hoài thai một đứa trẻ không phải là đơn giản, chưa kể là ở trong hậu cung mèo chó lẫn lộn này … nàng bây giờ gánh trên vai là vinh nhục của Mạc phủ, những người đi theo nàng còn có Cổ Tư Hoàn, rồi nàng có đủ sức bảo vệ để đứa nhỏ này bình an lớn lên không? … rất nhiều câu hỏi, suy nghĩ hiện ra trong đầu Mạc Tịnh Huyên …
Cổ Thần Phong nhìn người con gái hắn yêu cau mày mang nhiều tâm sự, cũng hiểu phần nào. Hắn ôm nàng vào lòng, đầu gác lên vai nàng, nhỏ giọng
-“Ta thật sự rất mong chờ hài nhi của chúng ta …nhưng bây giờ có lẽ chưa phải lúc. Không có ta bên cạnh, ta không an tâm để nàng hoài thai đứa nhỏ “
Mạc Tịnh Huyên nghe hắn nói, sực tỉnh, dùng tay đẩy nhẹ lồng ngực rắn chắc của Cổ Thần Phong, ngẩng đầu nhìn sâu đôi mắt đen tĩnh lặng của hắn …
Sẽ không phải là ….