Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 41
T
hật là mừng khi cuối cùng rồi anh cũng gọi điện, bác sĩ Larenz ạ!”
Hoàn toàn bất ngờ, Viktor quên cả việc cúp máy. Ông không dự đoán trước lời chào hỏi này. Cũng không vì chiếc điện thoại tương tự trên Parkum của ông không có bộ phận hiển thị số gọi. Ai ở đầu dây bên kia? Ông gọi cho ai? Và tại sao người ở đầu dây bên kia đã tuyệt vọng chờ ông?
“Vâng?” Viktor chưa muốn tiết lộ danh tính của mình và trả lời ngắn gọn như có thể.
“Xin lỗi đã làm phiền anh, sau tất cả những gì mà anh đã phải trải qua”.
Có một cái gì đó từ giọng nói làm cho ông câm thấy quen thuộc.
“Nhưng tôi nghĩ thật sự là rất quan trọng khi anh biết được càng nhanh càng tốt, để tai họa đừng lớn hơn nữa”.
Van Druisen! Bây giờ thì cuối cùng rồi Viktor cũng nhận ra ông ấy. Nhưng làm sao mà số của thầy ông lại lọt vào trong ví tiền của Anna?
“Giáo sư thân mến, tại sao ông lại lo lắng đến như thế?”, ông hỏi.
“Vâng, anh chưa đọc thư điện tử mới nhất của tôi à?”
Thư điện tử? Trong những ngày vừa qua, Viktor quên hẵng việc kiểm tra tài khoản của ông. Ít nhất thì những thư điện tử của tờ Bunte cũng đã chất đầy dần trong hộp thư, ông đã bỏ lỡ thời hạn đầu tiên của cuộc phỏng vấn.
“Không, ở đây tôi chưa có thời gian để vào internet. Có chuyện gì thế?”
“Có trộm vào chỗ tôi trước đây một tuần, bác sĩ Larenz ạ”.
“Tôi lấy làm tiếc, nhưng việc đấy có liên quan gì đến tôi?”
“Thế này, tôi lo việc trộm đột nhập thì ít. Mà những gì bị lấy đi thì nhiều hơn. Kẻ trộm chỉ nậy duy nhất một cái tủ và ở đấy cũng chỉ lấy đi duy nhất một hồ sơ bệnh nhân”.
“Hồ sơ nào?”
“Tôi không biết. Nhưng đấy là tủ hồ sơ với những bệnh án của anh. Anh có hiểu không? Những bệnh án mà thời đấy anh đã để lại cho tôi khi tôi mua lại phòng khám bệnh của anh. Tôi lo rằng có ai đấy đã nhắm đến một trong số những bệnh nhân thời đấy của anh”.
“Làm sao ông biết được là thiếu một hồ sơ khi không thể nói cho tôi biết là hồ sơ nào?”
“Vì tôi tìm thấy một bìa đựng hồ sơ rỗng trên lối đi. Bìa ở lưng đã bị xé đi nên không còn có thể xác định danh tính được nữa. Nhưng tất cả hồ sơ ở trong đó đã biến mất”.
Viktor nhắm mắt lại, như thể nhờ vậy mà ông có thể xử lý tốt hơn những gì vừa nghe được. Ngày nay, bệnh án cũ nào của ông còn có thể được quan tâm đến chứ? Và ai sẽ phạm tội trộm cắp chỉ để tiếp cận được một hồ sơ phủ đầy bụi? Viktor có một ý nghĩ và mở mắt ra.
“Ông hãy lắng nghe tôi nói đây, giáo sư van Druisen. Và xin ông hãy nói thật cho tôi biết. Ông có biết ai tên Anna Spiegel không?”
“Trời ơi, thế tức là anh biết rồi à?”
“Tôi biết điều gì?”
“Ừ thì điều với... Tức là...”
Viktor chưa từng bao giờ nghe ông giáo sư già nua lịch sự lắp bắp bất lực như thế.
“Ông muốn nói gì với: Tôi biết điều đấy?”
“Ừ, vâng, tức là... Tức là anh vừa mới hỏi về cô ấy”.
“Vâng, về Anna Spiegel. Ông có gửi người đàn bà này đến chỗ tôi ở đây không? Đến Parkum?”
“Trời ơi, cô ấy ở chỗ anh?”
“Vâng. Có chuyện gì thế?”
“Tôi biết mà. Tôi biết điều ấy là sai. Lẽ ra tôi không được phép để cho nó đi đến mức như thế”. Giọng nói của van Druisen bây giờ mang một âm điệu tuyệt vọng cùng cực gần như đang rên rỉ.
“Giáo sư, với tất cả sự kính trọng. Có chuyện gì thế?”
“Anh đang gặp nguy. Nguy to, ông bạn thân mến của tôi ạ”.
Viktor siết chặt lấy ống nghe như một người chơi quần vợt trước khi giao bóng.
“Ý ông muốn nói gì?”
“Anna Spiegel là bệnh nhân của tôi. Lúc đầu tôi đã không muốn nhận cô ấy, nhưng có người giới thiệu cô ấy đến”.
“Cô ấy có mắc chứng tâm thần phân liệt không?”
“Đó có phải là điều mà cô ấy kể cho anh nghe hay không?”
“Vâng”.
“Trò bịp của cô ấy đấy, nếu như tôi được phép nói thông tục như thế”.
“Thế thì cô ấy không hề mắc bệnh?”
“Có chứ, có chứ. Còn nặng nữa kia. Nhưng cô ấy không mắc chứng tâm thần phân liệt. Gần như là ngược lại. Bệnh của cô ấy là cô khẳng định mình mang bệnh”.
“Tôi không hiểu”.
“Cô ấy có kể cho anh nghe câu chuyện về con chó mà cô ấy đã đánh đến chết không?”
“Vâng, Terry. Cô ấy nói đấy là ảo ảnh đầu tiên của cô ấy”.
“Điều đấy không đúng. Cô ấy đã thật sự giết chết con chó. Điều đấy đã thật sự xảy ra. Cô ấy chỉ giả vờ mang bệnh tâm thần phân liệt thôi, để có thể sống được với hiện tại tốt hơn”.
“Tức là tất cả những gì mà cô ấy kể cho tỏi...”
“... đều đã xảy ra thật sự. Cô ấy đã thật sự trải qua tất cả những điều đáng sợ ấy. Sau đó, cô ấy đã chạy trốn vào trong một căn bệnh được tưởng tượng ra, để không phải đối mặt với sự thật. Anh có hiểu những gì tôi nói không?”
“Vâng”.
Tất cả đều thật: Charlotte, lần đột nhập vào trong bungalow, chuyến đi đến Hamburg, thuốc độc...
“Nhưng tại sao ông lại gửi Anna đến chỗ tôi chứ?”
“Tôi không hề làm điều đấy, bác sĩ Larenz ạ. Trong thời gian vừa qua tôi không còn muốn điều trị cho cô Spiegel nữa. Tại sao tôi lại chất gánh nặng lên người anh khi anh hoàn toàn không còn chữa bệnh nữa? Không đâu, vào một ngày nào đấy cô ta đơn giản là không xuất hiện ở chỗ tôi nữa. Và chính điều đấy khiến cho sự việc trở nên bí ẩn đến như thế. Cô ấy biến mất vào ngày trộm đột nhập, và tôi chắc chắn rằng cô ta có liên quan đến việc đó”.
“Tại sao?”
“Vì trong những lần chữa bệnh cuối cùng, cô ấy luôn nói đến anh, bác sĩ Larenz ạ. Rằng còn một món nợ cũ phải trả. Có lần cô ta còn nói rằng cô ta định đánh thuốc độc anh”.
Viktor nuốt nước bọt và khẳng định rằng có thể làm điều đấy tốt hơn so với những ngày vừa qua.
“Đánh thuốc độc tôi. Nhưng tại sao vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết người đàn bà này”.
“Ồ, bù vào đấy thì cô ta biết anh rất rõ”.
Viktor phải nghĩ về Isabell, người trước đây vài phút đã nói với ông gần giống y như thế.
“Cô Spiegel lúc nào cũng nói về anh. Trời ơi, tôi cảm thấy mình thật là có lỗi. Tôi tin là cô ta rất nguy hiểm. Không, tôi biết điều đấy. Cô ấy thường hay kể cho tôi nghe những điều thật là đáng sợ. Những việc tàn ác mà cô ấy đã làm để hại những người khác. Đặc biệt là em gái bé bỏng đáng thương đấy”.
“Charlotte?”
“Vâng. Tôi nghĩ em tên là như vậy. Ôi, tôi cảm thấy mình có lỗi nặng, bác sĩ Larenz ạ, xin ông hãy tin tôi. Tôi ước gì đã nghe theo tiếng nói nội tâm của tôi và chuyển vụ này đi nơi khác. Lẽ ra cô ta đã phải được chuyển vào một nhà thương kín”.
“Và tại sao ông không làm điều đấy?”
“Vâng, nhưng mà...”, ông giáo sư lại ngập ngừng. “Nhưng anh biết điều đấy mà”.
“Tôi biết điều gì?”
“Tôi không thể đơn giản ngưng cuộc điều trị với Anna được”.
“Tại sao lại không?”
“Vì tôi đã hứa với vợ anh. Tôi phải giữ lời”.
“Vợ tôi?” Viktor lao đao và phải giữ chặt lấy cửa tủ lạnh.
“Vâng. Isabell. Cô ấy chính là người xin tôi tiếp tục điều trị cho Anna. Tôi phải làm sao cơ chứ? Cuối cùng thì đấy là người bạn gái tốt nhất của cô ấy”.